Một ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,…
Chương 12: Chương 12
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu, Thẩm Thanh Thanh tiện thể gọi cô ấy ra ngoài mua bữa sáng. Ngô Hoan vốn đang nằm trên giường không động đậy lập tức lấy lại tinh thần, thò đầu ra khỏi rèm nói: "Tớ cũng muốn ăn sáng, hai người đẹp tốt bụng mua cho tớ một phần bánh quẩy và sữa đậu nành được không?" "Được." Thẩm Thanh Thanh lập tức đồng ý, thuận tiện hỏi Dư Duyệt muốn ăn gì. Trên đường đi mua bữa sáng, Lâm Ngữ Tĩnh thỉnh thoảng lại mở điện thoại lên xem một chút, trên mặt hơi lo lắng. Thẩm Thanh Thanh không cần đoán cũng biết cô ấy đang chờ đợi điều gì, vô thức hỏi: “Có đáng không?” "Cậu chưa gặp được người trong lòng, khi nào gặp được thì mới hiểu." Bạn trai có hứng thú với bạn mình ở ngay trước mặt mình, lại còn là bạn thân nhất của cô ấy, sao Lâm Ngữ Tĩnh có thể không để ý chứ. Cô ấy chỉ có thể vừa tự nhủ Thanh Thanh không thể nào yêu bạn trai mình được, vừa tự an ủi bản thân người yêu trước sẽ thua trước, nếu mình rung động trước thì chịu một chút như vậy cũng được, sớm muộn gì Hàn Thừa Trạch cũng sẽ nhìn thấy trái tim cô ấy. "Vậy thì có lẽ tớ sẽ không thể hiểu được, dù sao tớ cũng không thích ai hơn bản thân." Trước giờ Thẩm Thanh Thanh luôn tuân thủ nguyên tắc yêu mình trước khi yêu người, tuyệt đối không có thời gian dính dáng đến loại nam cặn bã ảnh hưởng đến tâm trạng mình. "Vậy có nghĩa là cậu chưa thích đủ, cậu thực sự thích một người..." Nghe vậy, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô ấy nhìn có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra lại rất cố chấp, nhất là về mặt tình cảm. Cảm thấy nói về chủ đề này thêm nữa cũng vô nghĩa, dù sao nam chính trong cốt truyện đã đi quá xa, cô ấy vẫn không bỏ cuộc, thậm chí cuối cùng còn tha thứ cho nam chính, một cái kết có hậu. “Bữa sáng cậu định ăn gì?” Thẩm Thanh Thanh dứt khoát chuyển chủ đề. Lâm Ngữ Tĩnh không có cảm giác thèm ăn, đến nhà ăn tùy tiện mua hai cái bánh bao chay. So với cô, Thẩm Thanh Thanh hứng thú với nhà ăn hơn nhiều, về cơ bản là đi đến từng cửa sổ, nhìn thấy thứ gì hấp dẫn là mua một chút cho mình. Không thể trách cô như vậy, ai bảo trước khi xuyên qua cô đã tốt nghiệp hơn hai năm. Lúc còn ở trường không thấy vậy, nhưng sau khi ra trường mới phát hiện nhà ăn rất ngon, chưa kể đa dạng, còn sạch sẽ và vệ sinh hơn so với thức ăn ngoài. Chính vì vậy, khi trở lại trường lần nữa, cô cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng khá sẵn lòng đến nhà ăn. Lâm Ngữ Tĩnh có chút kinh ngạc khi thấy cô mua nhiều như vậy, đang định hỏi cô tại sao buổi sáng lại có khẩu vị tốt như thế thì điện thoại lại vang lên. Phát hiện là cuối cùng Hàn Thừa Trạch cũng trả lời mình, cô ấy lập tức không để ý đến vấn đề nữa, mở ra xem luôn. Cô gái này thật sự yêu rất mù quáng... Thẩm Thanh Thanh bất lực thở dài trong lòng. Là thiếu gia lớn của một gia đình giàu có, Hàn Thừa Trạch đã quen với việc ngày nào cũng được nịnh nọt nên không chịu được bị từ chối liên tục, anh ta không quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh khó xử, nhất quyết bắt cô ấy đưa bạn cùng phòng ra ngoài ăn tối. Lâm Ngữ Tĩnh khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên vậy mà không phải là trả lời Hàn Thừa Trạch mình không làm được, mà quay đầu năn nỉ: "Thanh Thanh, anh ấy dù sao cũng là bạn trai tớ, cậu nể tình tớ cùng nhau ăn một bữa được không?" "Không phải lúc trước ăn một bữa rồi sao, tớ thấy không cần thiết phải ăn nữa." [Ký chủ, cô nên đồng ý lời mời của nữ chính, như vậy mới có thể gặp nam chính, công lược được anh ta.] Thẩm Thanh Thanh nói xong liền nghe thấy âm thanh hệ thống nổi lên, cảm thấy một cái hệ thống tốt nhất là nên yên tĩnh như chết, thay vì đột nhiên như xác c.h.ế.t vùng dậy bây giờ. Cô vừa oán thầm vừa thuận miệng qua loa nói: [Cậu thì biết cái gì, cái gì càng dễ có được càng không trân trọng, bây giờ nam chính không gặp được tôi mới có thể quan tâm nhiều hơn.] [Thật sao?] Hệ thống nửa tin nửa ngờ. Lúc Thẩm Thanh Thanh liên lạc với hệ thống, Lâm Ngữ Tĩnh thấy thái độ kiên quyết của cô, nhìn cô mấy cái rồi không nói nữa, chỉ cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn. Nhà ăn cách ký túc xá không xa, vừa về đến điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh đã vang lên, còn chưa kịp ăn sáng, cô ấy lập tức đặt bánh bao xuống, chạy ra ban công nghe điện thoại.
Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu, Thẩm Thanh Thanh tiện thể gọi cô ấy ra ngoài mua bữa sáng.
Ngô Hoan vốn đang nằm trên giường không động đậy lập tức lấy lại tinh thần, thò đầu ra khỏi rèm nói: "Tớ cũng muốn ăn sáng, hai người đẹp tốt bụng mua cho tớ một phần bánh quẩy và sữa đậu nành được không?"
"Được." Thẩm Thanh Thanh lập tức đồng ý, thuận tiện hỏi Dư Duyệt muốn ăn gì.
Trên đường đi mua bữa sáng, Lâm Ngữ Tĩnh thỉnh thoảng lại mở điện thoại lên xem một chút, trên mặt hơi lo lắng.
Thẩm Thanh Thanh không cần đoán cũng biết cô ấy đang chờ đợi điều gì, vô thức hỏi: “Có đáng không?”
"Cậu chưa gặp được người trong lòng, khi nào gặp được thì mới hiểu."
Bạn trai có hứng thú với bạn mình ở ngay trước mặt mình, lại còn là bạn thân nhất của cô ấy, sao Lâm Ngữ Tĩnh có thể không để ý chứ.
Cô ấy chỉ có thể vừa tự nhủ Thanh Thanh không thể nào yêu bạn trai mình được, vừa tự an ủi bản thân người yêu trước sẽ thua trước, nếu mình rung động trước thì chịu một chút như vậy cũng được, sớm muộn gì Hàn Thừa Trạch cũng sẽ nhìn thấy trái tim cô ấy.
"Vậy thì có lẽ tớ sẽ không thể hiểu được, dù sao tớ cũng không thích ai hơn bản thân." Trước giờ Thẩm Thanh Thanh luôn tuân thủ nguyên tắc yêu mình trước khi yêu người, tuyệt đối không có thời gian dính dáng đến loại nam cặn bã ảnh hưởng đến tâm trạng mình.
"Vậy có nghĩa là cậu chưa thích đủ, cậu thực sự thích một người..."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô ấy nhìn có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra lại rất cố chấp, nhất là về mặt tình cảm.
Cảm thấy nói về chủ đề này thêm nữa cũng vô nghĩa, dù sao nam chính trong cốt truyện đã đi quá xa, cô ấy vẫn không bỏ cuộc, thậm chí cuối cùng còn tha thứ cho nam chính, một cái kết có hậu.
“Bữa sáng cậu định ăn gì?” Thẩm Thanh Thanh dứt khoát chuyển chủ đề.
Lâm Ngữ Tĩnh không có cảm giác thèm ăn, đến nhà ăn tùy tiện mua hai cái bánh bao chay.
So với cô, Thẩm Thanh Thanh hứng thú với nhà ăn hơn nhiều, về cơ bản là đi đến từng cửa sổ, nhìn thấy thứ gì hấp dẫn là mua một chút cho mình.
Không thể trách cô như vậy, ai bảo trước khi xuyên qua cô đã tốt nghiệp hơn hai năm. Lúc còn ở trường không thấy vậy, nhưng sau khi ra trường mới phát hiện nhà ăn rất ngon, chưa kể đa dạng, còn sạch sẽ và vệ sinh hơn so với thức ăn ngoài.
Chính vì vậy, khi trở lại trường lần nữa, cô cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng khá sẵn lòng đến nhà ăn.
Lâm Ngữ Tĩnh có chút kinh ngạc khi thấy cô mua nhiều như vậy, đang định hỏi cô tại sao buổi sáng lại có khẩu vị tốt như thế thì điện thoại lại vang lên.
Phát hiện là cuối cùng Hàn Thừa Trạch cũng trả lời mình, cô ấy lập tức không để ý đến vấn đề nữa, mở ra xem luôn.
Cô gái này thật sự yêu rất mù quáng...
Thẩm Thanh Thanh bất lực thở dài trong lòng.
Là thiếu gia lớn của một gia đình giàu có, Hàn Thừa Trạch đã quen với việc ngày nào cũng được nịnh nọt nên không chịu được bị từ chối liên tục, anh ta không quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh khó xử, nhất quyết bắt cô ấy đưa bạn cùng phòng ra ngoài ăn tối.
Lâm Ngữ Tĩnh khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên vậy mà không phải là trả lời Hàn Thừa Trạch mình không làm được, mà quay đầu năn nỉ: "Thanh Thanh, anh ấy dù sao cũng là bạn trai tớ, cậu nể tình tớ cùng nhau ăn một bữa được không?"
"Không phải lúc trước ăn một bữa rồi sao, tớ thấy không cần thiết phải ăn nữa."
[Ký chủ, cô nên đồng ý lời mời của nữ chính, như vậy mới có thể gặp nam chính, công lược được anh ta.]
Thẩm Thanh Thanh nói xong liền nghe thấy âm thanh hệ thống nổi lên, cảm thấy một cái hệ thống tốt nhất là nên yên tĩnh như chết, thay vì đột nhiên như xác c.h.ế.t vùng dậy bây giờ.
Cô vừa oán thầm vừa thuận miệng qua loa nói: [Cậu thì biết cái gì, cái gì càng dễ có được càng không trân trọng, bây giờ nam chính không gặp được tôi mới có thể quan tâm nhiều hơn.]
[Thật sao?] Hệ thống nửa tin nửa ngờ.
Lúc Thẩm Thanh Thanh liên lạc với hệ thống, Lâm Ngữ Tĩnh thấy thái độ kiên quyết của cô, nhìn cô mấy cái rồi không nói nữa, chỉ cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.
Nhà ăn cách ký túc xá không xa, vừa về đến điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh đã vang lên, còn chưa kịp ăn sáng, cô ấy lập tức đặt bánh bao xuống, chạy ra ban công nghe điện thoại.
Xuyên Sách Công Lược Nam Phụ Đầu BếpTác giả: Tô Hương Lan SắcTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMột ký túc xá nữ lớn, 306. "Thanh Thanh, cậu đi cùng tớ đi mà…" Lâm Ngữ Tĩnh luôn luôn ăn nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho người ta rất khó từ chối, vậy mà lúc này người bên cạnh cô ấy lại khẽ lắc đầu. "Ngữ Tĩnh, sao cậu lại muốn Thanh Thanh đi cùng?" Ngô Hoan tò mò hỏi. Cô ấy vừa dứt lời, Dư Duyệt đang đọc sách cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Phòng 306 có bốn người, quan hệ giữa mấy người bạn cùng phòng đều rất tốt. Nhưng vì chuyên ngành khác nhau nên Ngô Hoan thân với Dư Duyệt hơn, còn Lâm Ngữ Tĩnh lại thân với Thẩm Thanh Thanh hơn. Hai người sau tính cách khác nhau, nhưng lại rất hợp nhau, ngày thường như hình với bóng, không phải chị em lại thân thiết hơn cả chị em. Chính vì vậy nên Ngô Hoan không khỏi có chút ngạc nhiên khi nghe Lâm Ngữ Tĩnh một mực năn nỉ Thẩm Thanh Thanh làm gì đó cùng mình, nhưng Thẩm Thanh Thanh lại không đồng ý. Tính cách Lâm Ngữ Tĩnh tương đối dè dặt, chỉ hơi hướng ngoại một chút ở trước mặt Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy Ngô Hoan nói,… Lâm Ngữ Tĩnh lắc đầu, Thẩm Thanh Thanh tiện thể gọi cô ấy ra ngoài mua bữa sáng. Ngô Hoan vốn đang nằm trên giường không động đậy lập tức lấy lại tinh thần, thò đầu ra khỏi rèm nói: "Tớ cũng muốn ăn sáng, hai người đẹp tốt bụng mua cho tớ một phần bánh quẩy và sữa đậu nành được không?" "Được." Thẩm Thanh Thanh lập tức đồng ý, thuận tiện hỏi Dư Duyệt muốn ăn gì. Trên đường đi mua bữa sáng, Lâm Ngữ Tĩnh thỉnh thoảng lại mở điện thoại lên xem một chút, trên mặt hơi lo lắng. Thẩm Thanh Thanh không cần đoán cũng biết cô ấy đang chờ đợi điều gì, vô thức hỏi: “Có đáng không?” "Cậu chưa gặp được người trong lòng, khi nào gặp được thì mới hiểu." Bạn trai có hứng thú với bạn mình ở ngay trước mặt mình, lại còn là bạn thân nhất của cô ấy, sao Lâm Ngữ Tĩnh có thể không để ý chứ. Cô ấy chỉ có thể vừa tự nhủ Thanh Thanh không thể nào yêu bạn trai mình được, vừa tự an ủi bản thân người yêu trước sẽ thua trước, nếu mình rung động trước thì chịu một chút như vậy cũng được, sớm muộn gì Hàn Thừa Trạch cũng sẽ nhìn thấy trái tim cô ấy. "Vậy thì có lẽ tớ sẽ không thể hiểu được, dù sao tớ cũng không thích ai hơn bản thân." Trước giờ Thẩm Thanh Thanh luôn tuân thủ nguyên tắc yêu mình trước khi yêu người, tuyệt đối không có thời gian dính dáng đến loại nam cặn bã ảnh hưởng đến tâm trạng mình. "Vậy có nghĩa là cậu chưa thích đủ, cậu thực sự thích một người..." Nghe vậy, Thẩm Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy cô ấy nhìn có vẻ dịu dàng dễ nói chuyện, thật ra lại rất cố chấp, nhất là về mặt tình cảm. Cảm thấy nói về chủ đề này thêm nữa cũng vô nghĩa, dù sao nam chính trong cốt truyện đã đi quá xa, cô ấy vẫn không bỏ cuộc, thậm chí cuối cùng còn tha thứ cho nam chính, một cái kết có hậu. “Bữa sáng cậu định ăn gì?” Thẩm Thanh Thanh dứt khoát chuyển chủ đề. Lâm Ngữ Tĩnh không có cảm giác thèm ăn, đến nhà ăn tùy tiện mua hai cái bánh bao chay. So với cô, Thẩm Thanh Thanh hứng thú với nhà ăn hơn nhiều, về cơ bản là đi đến từng cửa sổ, nhìn thấy thứ gì hấp dẫn là mua một chút cho mình. Không thể trách cô như vậy, ai bảo trước khi xuyên qua cô đã tốt nghiệp hơn hai năm. Lúc còn ở trường không thấy vậy, nhưng sau khi ra trường mới phát hiện nhà ăn rất ngon, chưa kể đa dạng, còn sạch sẽ và vệ sinh hơn so với thức ăn ngoài. Chính vì vậy, khi trở lại trường lần nữa, cô cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng khá sẵn lòng đến nhà ăn. Lâm Ngữ Tĩnh có chút kinh ngạc khi thấy cô mua nhiều như vậy, đang định hỏi cô tại sao buổi sáng lại có khẩu vị tốt như thế thì điện thoại lại vang lên. Phát hiện là cuối cùng Hàn Thừa Trạch cũng trả lời mình, cô ấy lập tức không để ý đến vấn đề nữa, mở ra xem luôn. Cô gái này thật sự yêu rất mù quáng... Thẩm Thanh Thanh bất lực thở dài trong lòng. Là thiếu gia lớn của một gia đình giàu có, Hàn Thừa Trạch đã quen với việc ngày nào cũng được nịnh nọt nên không chịu được bị từ chối liên tục, anh ta không quan tâm Lâm Ngữ Tĩnh khó xử, nhất quyết bắt cô ấy đưa bạn cùng phòng ra ngoài ăn tối. Lâm Ngữ Tĩnh khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên vậy mà không phải là trả lời Hàn Thừa Trạch mình không làm được, mà quay đầu năn nỉ: "Thanh Thanh, anh ấy dù sao cũng là bạn trai tớ, cậu nể tình tớ cùng nhau ăn một bữa được không?" "Không phải lúc trước ăn một bữa rồi sao, tớ thấy không cần thiết phải ăn nữa." [Ký chủ, cô nên đồng ý lời mời của nữ chính, như vậy mới có thể gặp nam chính, công lược được anh ta.] Thẩm Thanh Thanh nói xong liền nghe thấy âm thanh hệ thống nổi lên, cảm thấy một cái hệ thống tốt nhất là nên yên tĩnh như chết, thay vì đột nhiên như xác c.h.ế.t vùng dậy bây giờ. Cô vừa oán thầm vừa thuận miệng qua loa nói: [Cậu thì biết cái gì, cái gì càng dễ có được càng không trân trọng, bây giờ nam chính không gặp được tôi mới có thể quan tâm nhiều hơn.] [Thật sao?] Hệ thống nửa tin nửa ngờ. Lúc Thẩm Thanh Thanh liên lạc với hệ thống, Lâm Ngữ Tĩnh thấy thái độ kiên quyết của cô, nhìn cô mấy cái rồi không nói nữa, chỉ cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn. Nhà ăn cách ký túc xá không xa, vừa về đến điện thoại của Lâm Ngữ Tĩnh đã vang lên, còn chưa kịp ăn sáng, cô ấy lập tức đặt bánh bao xuống, chạy ra ban công nghe điện thoại.