Chết tiệt, sắp chết trẻ rồi. --- "...... do nguồn tài nguyên khan hiếm, Nhật Quỹ sẽ phát đợt vật tư cuối cùng vào ngày mai, xin những người sống sót đến nơi phát trước đây để nhận, cảm ơn sự thông cảm của quý vị......" Người thanh niên cúi đầu nghe đài, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng. Cháo đậu hơi mặn, cậu nhấp một ngụm nước, rồi giơ tay tắt radio. Một lon đồ hộp chưa mở nằm cô đơn ở góc bàn, đó là món cậu đã tiết kiệm rất nhiều mới có được. Việc ngừng phát vật tư của Nhật Quỹ đã lộ manh mối từ vài năm trước, từ ban đầu phát ba ngày một lần, giờ chỉ còn hai tuần một lần, một hộp đồ hộp nhỏ không thể không chia ra ăn tám bữa. Lạc Bàn ăn nốt thìa cuối cùng, không để sót chút thức ăn nào, rồi ném chiếc lon sang một bên, hộp thiếc rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động. Sàn nhà trong phòng được trải đầy chăn dày, dưới lớp chăn còn lót cát mịn mang từ bờ biển về. Giữ yên lặng là điều kiện cần để sinh tồn trong thế giới này. Tuy nhiên, điều đó không đủ. Mây lửa lan ra khắp chân…
Chương 63: Ngoại truyện 2.2 ( Hoàn)
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChết tiệt, sắp chết trẻ rồi. --- "...... do nguồn tài nguyên khan hiếm, Nhật Quỹ sẽ phát đợt vật tư cuối cùng vào ngày mai, xin những người sống sót đến nơi phát trước đây để nhận, cảm ơn sự thông cảm của quý vị......" Người thanh niên cúi đầu nghe đài, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng. Cháo đậu hơi mặn, cậu nhấp một ngụm nước, rồi giơ tay tắt radio. Một lon đồ hộp chưa mở nằm cô đơn ở góc bàn, đó là món cậu đã tiết kiệm rất nhiều mới có được. Việc ngừng phát vật tư của Nhật Quỹ đã lộ manh mối từ vài năm trước, từ ban đầu phát ba ngày một lần, giờ chỉ còn hai tuần một lần, một hộp đồ hộp nhỏ không thể không chia ra ăn tám bữa. Lạc Bàn ăn nốt thìa cuối cùng, không để sót chút thức ăn nào, rồi ném chiếc lon sang một bên, hộp thiếc rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động. Sàn nhà trong phòng được trải đầy chăn dày, dưới lớp chăn còn lót cát mịn mang từ bờ biển về. Giữ yên lặng là điều kiện cần để sinh tồn trong thế giới này. Tuy nhiên, điều đó không đủ. Mây lửa lan ra khắp chân… Khi họ đến được trung tâm thành phố Tập Thành, mặt trời đã lên cao. Trên đường đi, họ gặp vài con xác sống lang thang, phải mất chút thời gian xử lý, thậm chí suýt nữa bánh xe còn bị một mảnh sắt nhô lên từ mặt đường đâm thủng."Đến chưa?" Khúc Thành Lâm hỏi.Tần Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày. Sau gần một năm sống bên bờ biển, thành phố đã bị thực vật bao phủ dày đặc hơn trước, muốn tìm lại con phố cũ không phải chuyện dễ dàng. Anh chỉ huy Khúc Thành Lâm rẽ trái rồi lại phải, càng lúc càng bực mình."Chẳng phải cậu bảo nơi này gần nhà cậu sao? Sao vòng vo mãi vẫn chưa tới?" Khúc Thành Lâm càu nhàu.Tần Mạc không nhìn anh ta, chỉ nheo mắt dán chặt vào phong cảnh ngoài xe: "Ngồi đó mà nói thì dễ lắm. Giờ có biến anh thành màu xanh lá, Hoắc Bạch Anh cũng chưa chắc nhận ra anh đâu."Khúc Thành Lâm: "..."Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến hoàng hôn, ba người mất gần cả một ngày, cuối cùng cũng đến nơi trước khi mặt trời lặn.Những chiếc chăn bịt kín trong túi chân không dù hơi xì hơi nhưng đem về phơi nắng chắc vẫn còn dùng được. Đa số quần áo trong trung tâm thương mại đã nổi mốc, bốc ra mùi khó chịu nên Tần Mạc lẻn vào kho hàng, hy vọng những bộ quần áo được cất trong thùng vẫn còn nguyên vẹn."Cái này được nè, đóng kỹ, không bị mốc."Tần Mạc lôi ra một chiếc áo len dày màu xám tro, phủi bụi rồi ướm thử trước ngực Lạc Bàn, rất hài lòng.Lạc Bàn cũng không nhàn rỗi, tận dụng lợi thế vóc dáng mà len lỏi trong kho hàng, chẳng mấy chốc đã chất đầy một thùng quần áo rồi ném tất cả vào vali mang theo."Em chọn được gì nào?" Tần Mạc tỏ vẻ hào hứng, chậm rãi bò đến bên cạnh, ngồi xổm xuống xem thử."Áo bông đỏ... Cái gì đây..."Một chiếc áo choàng màu hồng đập vào mắt anh, đi kèm là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc phong cách cổ điển. Hình ảnh cha mình mặc kiểu áo này đi làm hiện lên trong đầu Tần Mạc, ngay cả cách phối màu cũng giống y hệt.Lạc Bàn nói: "Em nhớ anh từng có một chiếc xe đạp màu hồng."Cậu nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: "Trên tay lái còn treo một con mèo mặt trắng.""Đó là Doraemon!" Tần Mạc chỉnh lại."Ồ, Doraemon..." Lạc Bàn cầm chiếc áo choàng hồng lên, quàng vào cổ Tần Mạc. "Sau này anh có thể mặc nó đi ngủ.""Bỏ ra... Anh không cần. Đây là đồ con nít, em lôi ở đâu ra thế.""Anh mặc rất đẹp mà, em thích."Nửa tiếng sau, Khúc Thành Lâm ngồi trên xe nhìn Tần Mạc mặc chiếc áo choàng hồng, cười đến ná thở nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ bị đánh, mặt đỏ bừng vì nghẹn.Thùng xe chất đầy hai bộ chăn ga gối đệm mới tinh trong túi chân không. Lạc Bàn tò mò mở ra xem, là màu đỏ thẫm, còn in chữ "Hỉ" to tướng.Không chỉ thế, còn có hai túi chăn bông dày, một thùng đầy đồ linh tinh và cả đống áo ấm mà Tần Mạc chọn lựa."Cái này là gì vậy..."Tần Mạc nghe thấy liền quay đầu lại, vô thức che túi áo của mình, mặt lập tức đỏ bừng, vội giật lại món đồ trong tay Lạc Bàn."Trẻ con đừng có sờ bậy... Đây là vật trang trí, đẹp mắt thôi."Khúc Thành Lâm liếc vào gương chiếu hậu, hờ hững nói: "Lúc nãy ra ngoài, tôi thấy cậu lẻn vào một cửa hàng bán đồ tự động... Thứ đó để lâu vậy rồi còn dùng được không đấy?""Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi chưa có vào đó!""Chưa vào? Thế sao không dám lấy ra xem? Ầy... Hay là cậu... không được? Đến mức phải dùng đồ hỗ trợ rồi?""Anh im miệng dùm!"Lạc Bàn chớp mắt: "Em nhớ từng thấy thứ này trong kho của cửa hàng quần áo...""Anh lấy từ đó hả?"Tần Mạc lại lao vào giành lại nhưng thất bại. Giằng co một lúc chẳng may ấn trúng nút khởi động, món đồ nhỏ bắt đầu rung lên, vặn vẹo kỳ lạ.Lạc Bàn sững người, sau đó hai tai nhanh chóng đỏ bừng, cuống quýt tắt đi.Không khí im lặng hồi lâu, Lạc Bàn khẽ hắng giọng, rồi nhét món đồ vào túi Tần Mạc."Anh... thật sự không được hả?""Không có chuyện đó...""Hay là thể lực không đủ?""Anh xin em đấy tổ tông, đừng nói nữa."Thực ra anh chỉ tò mò, thấy trong máy bán hàng có món này nên tiện tay lấy về, định làm chút gia vị cho cuộc sống hai người.Lạc Bàn vẫn làm ra vẻ thông cảm: "Không sao đâu, cùng lắm để em giúp anh..."Tần Mạc tối sầm mặt, cánh tay ôm vai Lạc Bàn kéo sát vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:"Cứ chờ xem, tối nay em sẽ biết anh được hay không!"
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChết tiệt, sắp chết trẻ rồi. --- "...... do nguồn tài nguyên khan hiếm, Nhật Quỹ sẽ phát đợt vật tư cuối cùng vào ngày mai, xin những người sống sót đến nơi phát trước đây để nhận, cảm ơn sự thông cảm của quý vị......" Người thanh niên cúi đầu nghe đài, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng. Cháo đậu hơi mặn, cậu nhấp một ngụm nước, rồi giơ tay tắt radio. Một lon đồ hộp chưa mở nằm cô đơn ở góc bàn, đó là món cậu đã tiết kiệm rất nhiều mới có được. Việc ngừng phát vật tư của Nhật Quỹ đã lộ manh mối từ vài năm trước, từ ban đầu phát ba ngày một lần, giờ chỉ còn hai tuần một lần, một hộp đồ hộp nhỏ không thể không chia ra ăn tám bữa. Lạc Bàn ăn nốt thìa cuối cùng, không để sót chút thức ăn nào, rồi ném chiếc lon sang một bên, hộp thiếc rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động. Sàn nhà trong phòng được trải đầy chăn dày, dưới lớp chăn còn lót cát mịn mang từ bờ biển về. Giữ yên lặng là điều kiện cần để sinh tồn trong thế giới này. Tuy nhiên, điều đó không đủ. Mây lửa lan ra khắp chân… Khi họ đến được trung tâm thành phố Tập Thành, mặt trời đã lên cao. Trên đường đi, họ gặp vài con xác sống lang thang, phải mất chút thời gian xử lý, thậm chí suýt nữa bánh xe còn bị một mảnh sắt nhô lên từ mặt đường đâm thủng."Đến chưa?" Khúc Thành Lâm hỏi.Tần Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày. Sau gần một năm sống bên bờ biển, thành phố đã bị thực vật bao phủ dày đặc hơn trước, muốn tìm lại con phố cũ không phải chuyện dễ dàng. Anh chỉ huy Khúc Thành Lâm rẽ trái rồi lại phải, càng lúc càng bực mình."Chẳng phải cậu bảo nơi này gần nhà cậu sao? Sao vòng vo mãi vẫn chưa tới?" Khúc Thành Lâm càu nhàu.Tần Mạc không nhìn anh ta, chỉ nheo mắt dán chặt vào phong cảnh ngoài xe: "Ngồi đó mà nói thì dễ lắm. Giờ có biến anh thành màu xanh lá, Hoắc Bạch Anh cũng chưa chắc nhận ra anh đâu."Khúc Thành Lâm: "..."Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến hoàng hôn, ba người mất gần cả một ngày, cuối cùng cũng đến nơi trước khi mặt trời lặn.Những chiếc chăn bịt kín trong túi chân không dù hơi xì hơi nhưng đem về phơi nắng chắc vẫn còn dùng được. Đa số quần áo trong trung tâm thương mại đã nổi mốc, bốc ra mùi khó chịu nên Tần Mạc lẻn vào kho hàng, hy vọng những bộ quần áo được cất trong thùng vẫn còn nguyên vẹn."Cái này được nè, đóng kỹ, không bị mốc."Tần Mạc lôi ra một chiếc áo len dày màu xám tro, phủi bụi rồi ướm thử trước ngực Lạc Bàn, rất hài lòng.Lạc Bàn cũng không nhàn rỗi, tận dụng lợi thế vóc dáng mà len lỏi trong kho hàng, chẳng mấy chốc đã chất đầy một thùng quần áo rồi ném tất cả vào vali mang theo."Em chọn được gì nào?" Tần Mạc tỏ vẻ hào hứng, chậm rãi bò đến bên cạnh, ngồi xổm xuống xem thử."Áo bông đỏ... Cái gì đây..."Một chiếc áo choàng màu hồng đập vào mắt anh, đi kèm là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc phong cách cổ điển. Hình ảnh cha mình mặc kiểu áo này đi làm hiện lên trong đầu Tần Mạc, ngay cả cách phối màu cũng giống y hệt.Lạc Bàn nói: "Em nhớ anh từng có một chiếc xe đạp màu hồng."Cậu nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: "Trên tay lái còn treo một con mèo mặt trắng.""Đó là Doraemon!" Tần Mạc chỉnh lại."Ồ, Doraemon..." Lạc Bàn cầm chiếc áo choàng hồng lên, quàng vào cổ Tần Mạc. "Sau này anh có thể mặc nó đi ngủ.""Bỏ ra... Anh không cần. Đây là đồ con nít, em lôi ở đâu ra thế.""Anh mặc rất đẹp mà, em thích."Nửa tiếng sau, Khúc Thành Lâm ngồi trên xe nhìn Tần Mạc mặc chiếc áo choàng hồng, cười đến ná thở nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ bị đánh, mặt đỏ bừng vì nghẹn.Thùng xe chất đầy hai bộ chăn ga gối đệm mới tinh trong túi chân không. Lạc Bàn tò mò mở ra xem, là màu đỏ thẫm, còn in chữ "Hỉ" to tướng.Không chỉ thế, còn có hai túi chăn bông dày, một thùng đầy đồ linh tinh và cả đống áo ấm mà Tần Mạc chọn lựa."Cái này là gì vậy..."Tần Mạc nghe thấy liền quay đầu lại, vô thức che túi áo của mình, mặt lập tức đỏ bừng, vội giật lại món đồ trong tay Lạc Bàn."Trẻ con đừng có sờ bậy... Đây là vật trang trí, đẹp mắt thôi."Khúc Thành Lâm liếc vào gương chiếu hậu, hờ hững nói: "Lúc nãy ra ngoài, tôi thấy cậu lẻn vào một cửa hàng bán đồ tự động... Thứ đó để lâu vậy rồi còn dùng được không đấy?""Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi chưa có vào đó!""Chưa vào? Thế sao không dám lấy ra xem? Ầy... Hay là cậu... không được? Đến mức phải dùng đồ hỗ trợ rồi?""Anh im miệng dùm!"Lạc Bàn chớp mắt: "Em nhớ từng thấy thứ này trong kho của cửa hàng quần áo...""Anh lấy từ đó hả?"Tần Mạc lại lao vào giành lại nhưng thất bại. Giằng co một lúc chẳng may ấn trúng nút khởi động, món đồ nhỏ bắt đầu rung lên, vặn vẹo kỳ lạ.Lạc Bàn sững người, sau đó hai tai nhanh chóng đỏ bừng, cuống quýt tắt đi.Không khí im lặng hồi lâu, Lạc Bàn khẽ hắng giọng, rồi nhét món đồ vào túi Tần Mạc."Anh... thật sự không được hả?""Không có chuyện đó...""Hay là thể lực không đủ?""Anh xin em đấy tổ tông, đừng nói nữa."Thực ra anh chỉ tò mò, thấy trong máy bán hàng có món này nên tiện tay lấy về, định làm chút gia vị cho cuộc sống hai người.Lạc Bàn vẫn làm ra vẻ thông cảm: "Không sao đâu, cùng lắm để em giúp anh..."Tần Mạc tối sầm mặt, cánh tay ôm vai Lạc Bàn kéo sát vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:"Cứ chờ xem, tối nay em sẽ biết anh được hay không!"
Hành Tinh Xám - Bồ Mễ ÁoTác giả: Bồ Mễ ÁoTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịChết tiệt, sắp chết trẻ rồi. --- "...... do nguồn tài nguyên khan hiếm, Nhật Quỹ sẽ phát đợt vật tư cuối cùng vào ngày mai, xin những người sống sót đến nơi phát trước đây để nhận, cảm ơn sự thông cảm của quý vị......" Người thanh niên cúi đầu nghe đài, chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng. Cháo đậu hơi mặn, cậu nhấp một ngụm nước, rồi giơ tay tắt radio. Một lon đồ hộp chưa mở nằm cô đơn ở góc bàn, đó là món cậu đã tiết kiệm rất nhiều mới có được. Việc ngừng phát vật tư của Nhật Quỹ đã lộ manh mối từ vài năm trước, từ ban đầu phát ba ngày một lần, giờ chỉ còn hai tuần một lần, một hộp đồ hộp nhỏ không thể không chia ra ăn tám bữa. Lạc Bàn ăn nốt thìa cuối cùng, không để sót chút thức ăn nào, rồi ném chiếc lon sang một bên, hộp thiếc rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động. Sàn nhà trong phòng được trải đầy chăn dày, dưới lớp chăn còn lót cát mịn mang từ bờ biển về. Giữ yên lặng là điều kiện cần để sinh tồn trong thế giới này. Tuy nhiên, điều đó không đủ. Mây lửa lan ra khắp chân… Khi họ đến được trung tâm thành phố Tập Thành, mặt trời đã lên cao. Trên đường đi, họ gặp vài con xác sống lang thang, phải mất chút thời gian xử lý, thậm chí suýt nữa bánh xe còn bị một mảnh sắt nhô lên từ mặt đường đâm thủng."Đến chưa?" Khúc Thành Lâm hỏi.Tần Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cau mày. Sau gần một năm sống bên bờ biển, thành phố đã bị thực vật bao phủ dày đặc hơn trước, muốn tìm lại con phố cũ không phải chuyện dễ dàng. Anh chỉ huy Khúc Thành Lâm rẽ trái rồi lại phải, càng lúc càng bực mình."Chẳng phải cậu bảo nơi này gần nhà cậu sao? Sao vòng vo mãi vẫn chưa tới?" Khúc Thành Lâm càu nhàu.Tần Mạc không nhìn anh ta, chỉ nheo mắt dán chặt vào phong cảnh ngoài xe: "Ngồi đó mà nói thì dễ lắm. Giờ có biến anh thành màu xanh lá, Hoắc Bạch Anh cũng chưa chắc nhận ra anh đâu."Khúc Thành Lâm: "..."Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến hoàng hôn, ba người mất gần cả một ngày, cuối cùng cũng đến nơi trước khi mặt trời lặn.Những chiếc chăn bịt kín trong túi chân không dù hơi xì hơi nhưng đem về phơi nắng chắc vẫn còn dùng được. Đa số quần áo trong trung tâm thương mại đã nổi mốc, bốc ra mùi khó chịu nên Tần Mạc lẻn vào kho hàng, hy vọng những bộ quần áo được cất trong thùng vẫn còn nguyên vẹn."Cái này được nè, đóng kỹ, không bị mốc."Tần Mạc lôi ra một chiếc áo len dày màu xám tro, phủi bụi rồi ướm thử trước ngực Lạc Bàn, rất hài lòng.Lạc Bàn cũng không nhàn rỗi, tận dụng lợi thế vóc dáng mà len lỏi trong kho hàng, chẳng mấy chốc đã chất đầy một thùng quần áo rồi ném tất cả vào vali mang theo."Em chọn được gì nào?" Tần Mạc tỏ vẻ hào hứng, chậm rãi bò đến bên cạnh, ngồi xổm xuống xem thử."Áo bông đỏ... Cái gì đây..."Một chiếc áo choàng màu hồng đập vào mắt anh, đi kèm là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc phong cách cổ điển. Hình ảnh cha mình mặc kiểu áo này đi làm hiện lên trong đầu Tần Mạc, ngay cả cách phối màu cũng giống y hệt.Lạc Bàn nói: "Em nhớ anh từng có một chiếc xe đạp màu hồng."Cậu nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung: "Trên tay lái còn treo một con mèo mặt trắng.""Đó là Doraemon!" Tần Mạc chỉnh lại."Ồ, Doraemon..." Lạc Bàn cầm chiếc áo choàng hồng lên, quàng vào cổ Tần Mạc. "Sau này anh có thể mặc nó đi ngủ.""Bỏ ra... Anh không cần. Đây là đồ con nít, em lôi ở đâu ra thế.""Anh mặc rất đẹp mà, em thích."Nửa tiếng sau, Khúc Thành Lâm ngồi trên xe nhìn Tần Mạc mặc chiếc áo choàng hồng, cười đến ná thở nhưng không dám phát ra tiếng vì sợ bị đánh, mặt đỏ bừng vì nghẹn.Thùng xe chất đầy hai bộ chăn ga gối đệm mới tinh trong túi chân không. Lạc Bàn tò mò mở ra xem, là màu đỏ thẫm, còn in chữ "Hỉ" to tướng.Không chỉ thế, còn có hai túi chăn bông dày, một thùng đầy đồ linh tinh và cả đống áo ấm mà Tần Mạc chọn lựa."Cái này là gì vậy..."Tần Mạc nghe thấy liền quay đầu lại, vô thức che túi áo của mình, mặt lập tức đỏ bừng, vội giật lại món đồ trong tay Lạc Bàn."Trẻ con đừng có sờ bậy... Đây là vật trang trí, đẹp mắt thôi."Khúc Thành Lâm liếc vào gương chiếu hậu, hờ hững nói: "Lúc nãy ra ngoài, tôi thấy cậu lẻn vào một cửa hàng bán đồ tự động... Thứ đó để lâu vậy rồi còn dùng được không đấy?""Anh đang nói linh tinh gì thế? Tôi chưa có vào đó!""Chưa vào? Thế sao không dám lấy ra xem? Ầy... Hay là cậu... không được? Đến mức phải dùng đồ hỗ trợ rồi?""Anh im miệng dùm!"Lạc Bàn chớp mắt: "Em nhớ từng thấy thứ này trong kho của cửa hàng quần áo...""Anh lấy từ đó hả?"Tần Mạc lại lao vào giành lại nhưng thất bại. Giằng co một lúc chẳng may ấn trúng nút khởi động, món đồ nhỏ bắt đầu rung lên, vặn vẹo kỳ lạ.Lạc Bàn sững người, sau đó hai tai nhanh chóng đỏ bừng, cuống quýt tắt đi.Không khí im lặng hồi lâu, Lạc Bàn khẽ hắng giọng, rồi nhét món đồ vào túi Tần Mạc."Anh... thật sự không được hả?""Không có chuyện đó...""Hay là thể lực không đủ?""Anh xin em đấy tổ tông, đừng nói nữa."Thực ra anh chỉ tò mò, thấy trong máy bán hàng có món này nên tiện tay lấy về, định làm chút gia vị cho cuộc sống hai người.Lạc Bàn vẫn làm ra vẻ thông cảm: "Không sao đâu, cùng lắm để em giúp anh..."Tần Mạc tối sầm mặt, cánh tay ôm vai Lạc Bàn kéo sát vào mình, nghiến răng nghiến lợi nói:"Cứ chờ xem, tối nay em sẽ biết anh được hay không!"