Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…
Chương 108: Chương 108
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Anh nói: “Bà nội, bà đừng hỏi cháu nữa. Lấy thân phận hiện tại của cháu, ở bên ai thì cũng là làm chậm trễ người đó. Cháu là con của kẻ phản loạn ít học, toàn bộ người dân ở xã Nguyệt Phượng Loan, ngoại trừ một số người cá biệt, có thể cách xa chúng ta bao nhiêu thì có thể cách xa bấy nhiêu. Cô ấy lại gần chúng ta thì có ích gì? Trước đây cô ấy đã bị cướp đi một cuộc hôn nhân, cháu không muốn cô ấy lại vì cháu mà bị hủy hoại.”Những lời nói này khiến bà nội Tống cảm thấy vô cùng khó chịu, đứa trẻ ngày xưa rất ngoan, hoạt bát, có tương lai xán lạn lại bị gửi đến đây cùng với bọn họ chỉ vì cải cách vận động, rồi mọi thứ đều bị hủy hoại.Ngay từ đầu, Tống Thời Thanh chưa bao giờ phàn nàn nửa câu, thậm chí còn luôn an ủi bà ấy và ông nội, nói với bọn họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.Anh mới hai mươi hai tuổi, còn năm năm trước anh mới mười sáu mười bảy, sợ bọn họ lớn tuổi không đi làm được nên thường vội vàng cướp việc đi làm.Trái tim bà nội Tống như bị kim châm, một lúc sau bà ấy mới hỏi: "Ý cháu là gì, nhà họ Khương lại chuẩn bị cho Tuệ Tuệ một cuộc hôn nhân khác sao?"Tống Thời Thanh gật gật đầu: "Vâng."Bà nội Tống hỏi lại: "Tuệ Tuệ có biết không?"Tống Thời Thanh: "Biết ạ."Bà nội Tống im lặng một lúc trước khi nói: "Vậy thì cháu cũng không nên nói chuyện với Tuệ Tuệ bằng giọng điệu đó, mọi việc đều có thể từ từ nói chuyện với nhau. Con bé đến đây để đặc biệt mang thịt kho đến cho nhà chúng ta, nói là đã hầm cả một buổi chiều, giữa trưa thì tranh thủ quay về nhà để nấu, tối đến vừa xong việc đã nhanh chóng đến đây để đưa cho chúng ta. Con bé còn vô tình không cẩn thận va vào góc bàn khi đi ra ngoài. Bà thấy trên tay con bé còn có vết bầm tím, cháu vừa về đã đuổi người ta đi, khó trách con bé không vui."Tống Thời Thanh nghe xong lời này, trong lòng nhảy lên một chút.Tay của cô bị va đến bầm tím sao? Thảo nào vừa rồi khi cô rời đi, một tay kia đã che lại khuỷu tay của cô. Khi bà nội Tống thở dài nói đã đến giờ chuẩn bị bữa tối, Tống Thời Thanh không chậm trễ nữa, xoay người chạy ra khỏi cửa, đuổi theo Khương Tuệ Tuệ.Bà nội Tống nghe thấy động tĩnh, nhìn bóng lưng của Tống Thời Thanh, bất đắc dĩ lắc đầu.Nhưng đây là chuyện của người trẻ tuổi, bà ấy là một người già thì tham gia vào làm cái gì? Con cháu có phúc riêng của con cháu, còn tùy vào vận mệnh của hai đứa nhỏ, xem có duyên phận hay không.Khương Tuệ Tuệ khi đi bộ cũng đi rất chậm, vì vậy Tống Thời Thanh đã nhìn thấy cô ở phía trước khi anh đuổi theo được một đoạn.Cố Diệp PhiDù tức giận đến đâu, cô vẫn bước đi trông thật duyên dáng, rất đẹp mắt.Vừa đi, trong miệng cô vừa mắng: "Tống Thời Thanh c.h.ế.t tiệt, Tống Thời Thanh thối tha, tôi chán ghét anh vô cùng, trong lời nói vậy mà dám chê bai tôi quấn lấy anh, hừ, thật nực cười, anh có biết không, những người thích tôi có thể xếp hàng được cỡ nửa vòng trái đất lận mà. Có rất nhiều người đàn ông tốt như vậy, tôi còn lâu mới thèm để ý đến anh, anh có gì đặc biệt hơn người ta chứ... Tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, không lẽ tôi còn không xứng với anh hay sao? Anh còn dám ghét bỏ tôi…”Nói xong tức giận nhấc chân đạp mạnh xuống đất, ai ngờ lại không cẩn thận đá phải một tảng đá cứng, khiến chân cô bị thương. Muốn lắc chân cho bớt đau, nhưng đôi giày cao su trên chân cô lại bị đá văng ra.Khương Tuệ Tuệ: "..."Khương Tuệ Tuệ vô cùng ủy khuất, cảm thấy bản thân mình thật sự xui xẻo kể từ khi mở của, xui xẻo cho đến khi về đến nhà, cô chỉ muốn ngồi dưới đất mà khóc lớn.Nhưng cô lại cố kìm nén, tự an ủi chính mình: "Không được khóc, khóc sẽ rất khó coi, phải nhịn xuống."Một giọng nói khác đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Được rồi, đừng khóc."
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Anh nói: “Bà nội, bà đừng hỏi cháu nữa. Lấy thân phận hiện tại của cháu, ở bên ai thì cũng là làm chậm trễ người đó. Cháu là con của kẻ phản loạn ít học, toàn bộ người dân ở xã Nguyệt Phượng Loan, ngoại trừ một số người cá biệt, có thể cách xa chúng ta bao nhiêu thì có thể cách xa bấy nhiêu. Cô ấy lại gần chúng ta thì có ích gì? Trước đây cô ấy đã bị cướp đi một cuộc hôn nhân, cháu không muốn cô ấy lại vì cháu mà bị hủy hoại.”Những lời nói này khiến bà nội Tống cảm thấy vô cùng khó chịu, đứa trẻ ngày xưa rất ngoan, hoạt bát, có tương lai xán lạn lại bị gửi đến đây cùng với bọn họ chỉ vì cải cách vận động, rồi mọi thứ đều bị hủy hoại.Ngay từ đầu, Tống Thời Thanh chưa bao giờ phàn nàn nửa câu, thậm chí còn luôn an ủi bà ấy và ông nội, nói với bọn họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.Anh mới hai mươi hai tuổi, còn năm năm trước anh mới mười sáu mười bảy, sợ bọn họ lớn tuổi không đi làm được nên thường vội vàng cướp việc đi làm.Trái tim bà nội Tống như bị kim châm, một lúc sau bà ấy mới hỏi: "Ý cháu là gì, nhà họ Khương lại chuẩn bị cho Tuệ Tuệ một cuộc hôn nhân khác sao?"Tống Thời Thanh gật gật đầu: "Vâng."Bà nội Tống hỏi lại: "Tuệ Tuệ có biết không?"Tống Thời Thanh: "Biết ạ."Bà nội Tống im lặng một lúc trước khi nói: "Vậy thì cháu cũng không nên nói chuyện với Tuệ Tuệ bằng giọng điệu đó, mọi việc đều có thể từ từ nói chuyện với nhau. Con bé đến đây để đặc biệt mang thịt kho đến cho nhà chúng ta, nói là đã hầm cả một buổi chiều, giữa trưa thì tranh thủ quay về nhà để nấu, tối đến vừa xong việc đã nhanh chóng đến đây để đưa cho chúng ta. Con bé còn vô tình không cẩn thận va vào góc bàn khi đi ra ngoài. Bà thấy trên tay con bé còn có vết bầm tím, cháu vừa về đã đuổi người ta đi, khó trách con bé không vui."Tống Thời Thanh nghe xong lời này, trong lòng nhảy lên một chút.Tay của cô bị va đến bầm tím sao? Thảo nào vừa rồi khi cô rời đi, một tay kia đã che lại khuỷu tay của cô. Khi bà nội Tống thở dài nói đã đến giờ chuẩn bị bữa tối, Tống Thời Thanh không chậm trễ nữa, xoay người chạy ra khỏi cửa, đuổi theo Khương Tuệ Tuệ.Bà nội Tống nghe thấy động tĩnh, nhìn bóng lưng của Tống Thời Thanh, bất đắc dĩ lắc đầu.Nhưng đây là chuyện của người trẻ tuổi, bà ấy là một người già thì tham gia vào làm cái gì? Con cháu có phúc riêng của con cháu, còn tùy vào vận mệnh của hai đứa nhỏ, xem có duyên phận hay không.Khương Tuệ Tuệ khi đi bộ cũng đi rất chậm, vì vậy Tống Thời Thanh đã nhìn thấy cô ở phía trước khi anh đuổi theo được một đoạn.Cố Diệp PhiDù tức giận đến đâu, cô vẫn bước đi trông thật duyên dáng, rất đẹp mắt.Vừa đi, trong miệng cô vừa mắng: "Tống Thời Thanh c.h.ế.t tiệt, Tống Thời Thanh thối tha, tôi chán ghét anh vô cùng, trong lời nói vậy mà dám chê bai tôi quấn lấy anh, hừ, thật nực cười, anh có biết không, những người thích tôi có thể xếp hàng được cỡ nửa vòng trái đất lận mà. Có rất nhiều người đàn ông tốt như vậy, tôi còn lâu mới thèm để ý đến anh, anh có gì đặc biệt hơn người ta chứ... Tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, không lẽ tôi còn không xứng với anh hay sao? Anh còn dám ghét bỏ tôi…”Nói xong tức giận nhấc chân đạp mạnh xuống đất, ai ngờ lại không cẩn thận đá phải một tảng đá cứng, khiến chân cô bị thương. Muốn lắc chân cho bớt đau, nhưng đôi giày cao su trên chân cô lại bị đá văng ra.Khương Tuệ Tuệ: "..."Khương Tuệ Tuệ vô cùng ủy khuất, cảm thấy bản thân mình thật sự xui xẻo kể từ khi mở của, xui xẻo cho đến khi về đến nhà, cô chỉ muốn ngồi dưới đất mà khóc lớn.Nhưng cô lại cố kìm nén, tự an ủi chính mình: "Không được khóc, khóc sẽ rất khó coi, phải nhịn xuống."Một giọng nói khác đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Được rồi, đừng khóc."
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Anh nói: “Bà nội, bà đừng hỏi cháu nữa. Lấy thân phận hiện tại của cháu, ở bên ai thì cũng là làm chậm trễ người đó. Cháu là con của kẻ phản loạn ít học, toàn bộ người dân ở xã Nguyệt Phượng Loan, ngoại trừ một số người cá biệt, có thể cách xa chúng ta bao nhiêu thì có thể cách xa bấy nhiêu. Cô ấy lại gần chúng ta thì có ích gì? Trước đây cô ấy đã bị cướp đi một cuộc hôn nhân, cháu không muốn cô ấy lại vì cháu mà bị hủy hoại.”Những lời nói này khiến bà nội Tống cảm thấy vô cùng khó chịu, đứa trẻ ngày xưa rất ngoan, hoạt bát, có tương lai xán lạn lại bị gửi đến đây cùng với bọn họ chỉ vì cải cách vận động, rồi mọi thứ đều bị hủy hoại.Ngay từ đầu, Tống Thời Thanh chưa bao giờ phàn nàn nửa câu, thậm chí còn luôn an ủi bà ấy và ông nội, nói với bọn họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.Anh mới hai mươi hai tuổi, còn năm năm trước anh mới mười sáu mười bảy, sợ bọn họ lớn tuổi không đi làm được nên thường vội vàng cướp việc đi làm.Trái tim bà nội Tống như bị kim châm, một lúc sau bà ấy mới hỏi: "Ý cháu là gì, nhà họ Khương lại chuẩn bị cho Tuệ Tuệ một cuộc hôn nhân khác sao?"Tống Thời Thanh gật gật đầu: "Vâng."Bà nội Tống hỏi lại: "Tuệ Tuệ có biết không?"Tống Thời Thanh: "Biết ạ."Bà nội Tống im lặng một lúc trước khi nói: "Vậy thì cháu cũng không nên nói chuyện với Tuệ Tuệ bằng giọng điệu đó, mọi việc đều có thể từ từ nói chuyện với nhau. Con bé đến đây để đặc biệt mang thịt kho đến cho nhà chúng ta, nói là đã hầm cả một buổi chiều, giữa trưa thì tranh thủ quay về nhà để nấu, tối đến vừa xong việc đã nhanh chóng đến đây để đưa cho chúng ta. Con bé còn vô tình không cẩn thận va vào góc bàn khi đi ra ngoài. Bà thấy trên tay con bé còn có vết bầm tím, cháu vừa về đã đuổi người ta đi, khó trách con bé không vui."Tống Thời Thanh nghe xong lời này, trong lòng nhảy lên một chút.Tay của cô bị va đến bầm tím sao? Thảo nào vừa rồi khi cô rời đi, một tay kia đã che lại khuỷu tay của cô. Khi bà nội Tống thở dài nói đã đến giờ chuẩn bị bữa tối, Tống Thời Thanh không chậm trễ nữa, xoay người chạy ra khỏi cửa, đuổi theo Khương Tuệ Tuệ.Bà nội Tống nghe thấy động tĩnh, nhìn bóng lưng của Tống Thời Thanh, bất đắc dĩ lắc đầu.Nhưng đây là chuyện của người trẻ tuổi, bà ấy là một người già thì tham gia vào làm cái gì? Con cháu có phúc riêng của con cháu, còn tùy vào vận mệnh của hai đứa nhỏ, xem có duyên phận hay không.Khương Tuệ Tuệ khi đi bộ cũng đi rất chậm, vì vậy Tống Thời Thanh đã nhìn thấy cô ở phía trước khi anh đuổi theo được một đoạn.Cố Diệp PhiDù tức giận đến đâu, cô vẫn bước đi trông thật duyên dáng, rất đẹp mắt.Vừa đi, trong miệng cô vừa mắng: "Tống Thời Thanh c.h.ế.t tiệt, Tống Thời Thanh thối tha, tôi chán ghét anh vô cùng, trong lời nói vậy mà dám chê bai tôi quấn lấy anh, hừ, thật nực cười, anh có biết không, những người thích tôi có thể xếp hàng được cỡ nửa vòng trái đất lận mà. Có rất nhiều người đàn ông tốt như vậy, tôi còn lâu mới thèm để ý đến anh, anh có gì đặc biệt hơn người ta chứ... Tôi lớn lên xinh đẹp như vậy, không lẽ tôi còn không xứng với anh hay sao? Anh còn dám ghét bỏ tôi…”Nói xong tức giận nhấc chân đạp mạnh xuống đất, ai ngờ lại không cẩn thận đá phải một tảng đá cứng, khiến chân cô bị thương. Muốn lắc chân cho bớt đau, nhưng đôi giày cao su trên chân cô lại bị đá văng ra.Khương Tuệ Tuệ: "..."Khương Tuệ Tuệ vô cùng ủy khuất, cảm thấy bản thân mình thật sự xui xẻo kể từ khi mở của, xui xẻo cho đến khi về đến nhà, cô chỉ muốn ngồi dưới đất mà khóc lớn.Nhưng cô lại cố kìm nén, tự an ủi chính mình: "Không được khóc, khóc sẽ rất khó coi, phải nhịn xuống."Một giọng nói khác đột nhiên truyền đến từ phía sau: "Được rồi, đừng khóc."