Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 208: Chương 208

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Ông ấy tức giận mà liếc nhìn bà nội Tống một cái, lẩm bẩm: "Không phải chỉ là rau xào cháy thôi sao, có gì lớn đâu, rau nấu cháy thì không ăn được hay sao? Khi ở chiến trường năm đó, chúng ta không có gì để ăn cả, còn không có cả nước để uống và phải uống cả nước tiểu nữa đấy!"Nói xong lời này, ông ấy cũng không giống như con chim nhỏ đi theo sau bà nội Tống nữa mà bưng đồ ăn trực tiếp đi vào nhà chính.Bà nội Tống bị ông ấy chọc tức một hồi, tức giận nói: “Đến tất ông cũng phải bảo tôi tìm cho ông, ông nói thật có đạo lý, rau xào cháy mà có thể ăn thì một mình ông đi mà ăn, thật là."Bà nội Tống cũng không coi Khương Tuệ Tuệ là người ngoài, vì vậy sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đến, bà ấy vẫn có thể che đậy cuộc cãi vã của mình với ông nội Tống. Sau khi nói xong, bà ấy mỉm cười đi đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và nói với Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, sao cháu lại đến đây? Cháu đã ăn cơm chưa?"Khương Tuệ Tuệ thực sự không có cười nhạo ông nội Tống, cô chỉ cười sau khi tưởng tượng Tống Thời Thanh cũng sẽ là dáng vẻ như thế này trong tương lai. Lúc này, cô liều mạng muốn nhịn cười, nhưng dù thế nào cũng không thể nhịn được, chỉ có thể mím môi, cố gắng không bật cười thành tiếng."Bà nội, cháu vừa mới ở nhà ăn xong, vừa rồi cháu nghe bà nói rau củ sơ ý nấu quá chín đúng không ạ? Vậy cũng vừa đúng lúc, hôm nay cháu nấu thêm một ít sườn nên cũng mang một ít đến đây cho mọi người ăn thử. Vốn dĩ còn sợ mọi người sẽ không ăn hết, nhưng bây giờ cháu không sợ nữa rồi." Khương Tuệ Tuệ mở hộp cơm nhôm ra, để lộ sườn heo chua ngọt bên trong.Vừa mở nắp hộp cơm nhôm ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt đã tỏa ra, lấn át mùi thịt.Sau khi nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại đưa chiếc lọ nhỏ trong tay cho bà nội Tống: "Còn đây, đây là mứt, cháu làm bằng quả mâm xôi, có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bình thường có thể coi nó như một món ăn vặt, hoặc bà có thể dùng nó để ngâm trong nước để uống."Khương Tuệ Tuệ nói rất tự nhiên, và không cảm thấy có gì sai khi đến mang đồ ăn cho nhà họ Tống.Hơn nữa theo quan điểm của cô, bất kể là xương sườn hay quả mâm xôi, đều là do Tống Thời Thanh đưa cho cô, cô chỉ chế biến một chút rồi gửi cho bọn họ, vậy thì có vấn đề gì?Tuy nhiên, theo quan điểm của bà Tống, bà ấy đã bị cảm động.Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng rất khó để đưa than trong ngày tuyết rơi. Hồi trước khi bà ấy gả vào nhà họ Tống, khi đó nhà họ Tống phồn hoa thật đông đúc, sau này trong nhà xảy ra chuyện, những người từng thân thiết với nhà bọn họ, ngoại trừ một số ít thì tất cả đều muốn cầm d.a.o trực tiếp cắt đứt quan hệ với người nhà bọn họ vì sợ bị liên lụy.Không phải bà nội Tống không hiểu những người đó, lúc đó phong trào rất kịch liệt, không ai muốn bị liên lụy hết.Nhưng trong số bọn họ, có rất nhiều người mà bà ấy đã đối xử chân thành và dành cho rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bây giờ bọn họ lại không tốt bằng Khương Tuệ Tuệ, một cô bé mà bà ấy vừa gặp.Trong lòng bà nội Tống có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bà ấy thở dài, thả một tay ra để nắm lấy lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ và xoa bóp nó.Đây là biểu hiện yêu thương của bà ấy dành cho Khương Tuệ Tuệ, bà ấy thở dài: "Cháu nhìn cháu xem, muốn đến đây thì cứ đến, sao phải luôn mang theo đồ làm gì. Nhà cháu đông người, cháu lấy về chia cho mọi người ăn, chúng ta dùng không hết, lần trước Thời Thanh mang thịt trâu về còn rất nhiều."Tình cảm giữa người với người là cho nhau, nhiệt tình đổi lấy nhiệt tình.Cố Diệp PhiKhương Tuệ Tuệ cũng thực sự thích bà nội Tống, bà nội Tống có hơi giống bà ngoại của cô, biểu cảm và giọng điệu của bọn họ rất giống nhau. 

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Ông ấy tức giận mà liếc nhìn bà nội Tống một cái, lẩm bẩm: "Không phải chỉ là rau xào cháy thôi sao, có gì lớn đâu, rau nấu cháy thì không ăn được hay sao? Khi ở chiến trường năm đó, chúng ta không có gì để ăn cả, còn không có cả nước để uống và phải uống cả nước tiểu nữa đấy!"Nói xong lời này, ông ấy cũng không giống như con chim nhỏ đi theo sau bà nội Tống nữa mà bưng đồ ăn trực tiếp đi vào nhà chính.Bà nội Tống bị ông ấy chọc tức một hồi, tức giận nói: “Đến tất ông cũng phải bảo tôi tìm cho ông, ông nói thật có đạo lý, rau xào cháy mà có thể ăn thì một mình ông đi mà ăn, thật là."Bà nội Tống cũng không coi Khương Tuệ Tuệ là người ngoài, vì vậy sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đến, bà ấy vẫn có thể che đậy cuộc cãi vã của mình với ông nội Tống. Sau khi nói xong, bà ấy mỉm cười đi đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và nói với Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, sao cháu lại đến đây? Cháu đã ăn cơm chưa?"Khương Tuệ Tuệ thực sự không có cười nhạo ông nội Tống, cô chỉ cười sau khi tưởng tượng Tống Thời Thanh cũng sẽ là dáng vẻ như thế này trong tương lai. Lúc này, cô liều mạng muốn nhịn cười, nhưng dù thế nào cũng không thể nhịn được, chỉ có thể mím môi, cố gắng không bật cười thành tiếng."Bà nội, cháu vừa mới ở nhà ăn xong, vừa rồi cháu nghe bà nói rau củ sơ ý nấu quá chín đúng không ạ? Vậy cũng vừa đúng lúc, hôm nay cháu nấu thêm một ít sườn nên cũng mang một ít đến đây cho mọi người ăn thử. Vốn dĩ còn sợ mọi người sẽ không ăn hết, nhưng bây giờ cháu không sợ nữa rồi." Khương Tuệ Tuệ mở hộp cơm nhôm ra, để lộ sườn heo chua ngọt bên trong.Vừa mở nắp hộp cơm nhôm ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt đã tỏa ra, lấn át mùi thịt.Sau khi nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại đưa chiếc lọ nhỏ trong tay cho bà nội Tống: "Còn đây, đây là mứt, cháu làm bằng quả mâm xôi, có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bình thường có thể coi nó như một món ăn vặt, hoặc bà có thể dùng nó để ngâm trong nước để uống."Khương Tuệ Tuệ nói rất tự nhiên, và không cảm thấy có gì sai khi đến mang đồ ăn cho nhà họ Tống.Hơn nữa theo quan điểm của cô, bất kể là xương sườn hay quả mâm xôi, đều là do Tống Thời Thanh đưa cho cô, cô chỉ chế biến một chút rồi gửi cho bọn họ, vậy thì có vấn đề gì?Tuy nhiên, theo quan điểm của bà Tống, bà ấy đã bị cảm động.Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng rất khó để đưa than trong ngày tuyết rơi. Hồi trước khi bà ấy gả vào nhà họ Tống, khi đó nhà họ Tống phồn hoa thật đông đúc, sau này trong nhà xảy ra chuyện, những người từng thân thiết với nhà bọn họ, ngoại trừ một số ít thì tất cả đều muốn cầm d.a.o trực tiếp cắt đứt quan hệ với người nhà bọn họ vì sợ bị liên lụy.Không phải bà nội Tống không hiểu những người đó, lúc đó phong trào rất kịch liệt, không ai muốn bị liên lụy hết.Nhưng trong số bọn họ, có rất nhiều người mà bà ấy đã đối xử chân thành và dành cho rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bây giờ bọn họ lại không tốt bằng Khương Tuệ Tuệ, một cô bé mà bà ấy vừa gặp.Trong lòng bà nội Tống có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bà ấy thở dài, thả một tay ra để nắm lấy lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ và xoa bóp nó.Đây là biểu hiện yêu thương của bà ấy dành cho Khương Tuệ Tuệ, bà ấy thở dài: "Cháu nhìn cháu xem, muốn đến đây thì cứ đến, sao phải luôn mang theo đồ làm gì. Nhà cháu đông người, cháu lấy về chia cho mọi người ăn, chúng ta dùng không hết, lần trước Thời Thanh mang thịt trâu về còn rất nhiều."Tình cảm giữa người với người là cho nhau, nhiệt tình đổi lấy nhiệt tình.Cố Diệp PhiKhương Tuệ Tuệ cũng thực sự thích bà nội Tống, bà nội Tống có hơi giống bà ngoại của cô, biểu cảm và giọng điệu của bọn họ rất giống nhau. 

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Ông ấy tức giận mà liếc nhìn bà nội Tống một cái, lẩm bẩm: "Không phải chỉ là rau xào cháy thôi sao, có gì lớn đâu, rau nấu cháy thì không ăn được hay sao? Khi ở chiến trường năm đó, chúng ta không có gì để ăn cả, còn không có cả nước để uống và phải uống cả nước tiểu nữa đấy!"Nói xong lời này, ông ấy cũng không giống như con chim nhỏ đi theo sau bà nội Tống nữa mà bưng đồ ăn trực tiếp đi vào nhà chính.Bà nội Tống bị ông ấy chọc tức một hồi, tức giận nói: “Đến tất ông cũng phải bảo tôi tìm cho ông, ông nói thật có đạo lý, rau xào cháy mà có thể ăn thì một mình ông đi mà ăn, thật là."Bà nội Tống cũng không coi Khương Tuệ Tuệ là người ngoài, vì vậy sau khi nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đến, bà ấy vẫn có thể che đậy cuộc cãi vã của mình với ông nội Tống. Sau khi nói xong, bà ấy mỉm cười đi đến chỗ Khương Tuệ Tuệ và nói với Khương Tuệ Tuệ: "Tuệ Tuệ, sao cháu lại đến đây? Cháu đã ăn cơm chưa?"Khương Tuệ Tuệ thực sự không có cười nhạo ông nội Tống, cô chỉ cười sau khi tưởng tượng Tống Thời Thanh cũng sẽ là dáng vẻ như thế này trong tương lai. Lúc này, cô liều mạng muốn nhịn cười, nhưng dù thế nào cũng không thể nhịn được, chỉ có thể mím môi, cố gắng không bật cười thành tiếng."Bà nội, cháu vừa mới ở nhà ăn xong, vừa rồi cháu nghe bà nói rau củ sơ ý nấu quá chín đúng không ạ? Vậy cũng vừa đúng lúc, hôm nay cháu nấu thêm một ít sườn nên cũng mang một ít đến đây cho mọi người ăn thử. Vốn dĩ còn sợ mọi người sẽ không ăn hết, nhưng bây giờ cháu không sợ nữa rồi." Khương Tuệ Tuệ mở hộp cơm nhôm ra, để lộ sườn heo chua ngọt bên trong.Vừa mở nắp hộp cơm nhôm ra, mùi thơm của sườn xào chua ngọt đã tỏa ra, lấn át mùi thịt.Sau khi nói xong, Khương Tuệ Tuệ lại đưa chiếc lọ nhỏ trong tay cho bà nội Tống: "Còn đây, đây là mứt, cháu làm bằng quả mâm xôi, có vị chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon, bình thường có thể coi nó như một món ăn vặt, hoặc bà có thể dùng nó để ngâm trong nước để uống."Khương Tuệ Tuệ nói rất tự nhiên, và không cảm thấy có gì sai khi đến mang đồ ăn cho nhà họ Tống.Hơn nữa theo quan điểm của cô, bất kể là xương sườn hay quả mâm xôi, đều là do Tống Thời Thanh đưa cho cô, cô chỉ chế biến một chút rồi gửi cho bọn họ, vậy thì có vấn đề gì?Tuy nhiên, theo quan điểm của bà Tống, bà ấy đã bị cảm động.Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng rất khó để đưa than trong ngày tuyết rơi. Hồi trước khi bà ấy gả vào nhà họ Tống, khi đó nhà họ Tống phồn hoa thật đông đúc, sau này trong nhà xảy ra chuyện, những người từng thân thiết với nhà bọn họ, ngoại trừ một số ít thì tất cả đều muốn cầm d.a.o trực tiếp cắt đứt quan hệ với người nhà bọn họ vì sợ bị liên lụy.Không phải bà nội Tống không hiểu những người đó, lúc đó phong trào rất kịch liệt, không ai muốn bị liên lụy hết.Nhưng trong số bọn họ, có rất nhiều người mà bà ấy đã đối xử chân thành và dành cho rất nhiều điều tốt đẹp, nhưng bây giờ bọn họ lại không tốt bằng Khương Tuệ Tuệ, một cô bé mà bà ấy vừa gặp.Trong lòng bà nội Tống có nhiều cảm xúc lẫn lộn, bà ấy thở dài, thả một tay ra để nắm lấy lòng bàn tay của Khương Tuệ Tuệ và xoa bóp nó.Đây là biểu hiện yêu thương của bà ấy dành cho Khương Tuệ Tuệ, bà ấy thở dài: "Cháu nhìn cháu xem, muốn đến đây thì cứ đến, sao phải luôn mang theo đồ làm gì. Nhà cháu đông người, cháu lấy về chia cho mọi người ăn, chúng ta dùng không hết, lần trước Thời Thanh mang thịt trâu về còn rất nhiều."Tình cảm giữa người với người là cho nhau, nhiệt tình đổi lấy nhiệt tình.Cố Diệp PhiKhương Tuệ Tuệ cũng thực sự thích bà nội Tống, bà nội Tống có hơi giống bà ngoại của cô, biểu cảm và giọng điệu của bọn họ rất giống nhau. 

Chương 208: Chương 208