Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 229: Chương 229

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Rồi tìm số điện thoại của đội trưởng Thẩm, đến ủy ban thôn và gọi cho đội trưởng Thẩm.Sau đó anh chạy ra đầu làng đợi, cuối cùng cũng xong việc.Bây giờ anh chỉ hy vọng chú Khương bình an vô sự, mặc dù bản thân anh và Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều, nhưng gia đình nhà họ Khương rất tốt, đặc biệt, Khương Đắc Thắng còn là cha của Khương Tuệ Tuệ, vừa rồi anh thấy rõ ràng rằng ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ có hơi đỏ đỏ, chắc cô đã sợ lắm.Anh đã không còn cha nữa nên anh cũng không muốn cô giống như anh.Chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng cuối cùng lại không được cho mượn, nhưng vì có phương tiện di chuyển tốt hơn nên không cho mượn 28 Đại Giang của ông ấy cũng không sao.Ông ấy đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Được lắm, tiểu tử này, bình thường nhìn cậu luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như băng, cũng không nhiều lời, tôi còn tưởng rằng cậu chính là người có ý chí sắt đá, không ngờ đến thời khắc quyết định cậu lại nhiệt tình như vậy."Tống Thời Thanh rũ mắt xuống, nhìn đại đội trưởng thấp hơn bản thân anh nửa cái đầu ở trước mặt, nhìn mấy thành viên trong đội vẫn đang xem cuộc vui cách đó không xa, từng đôi mắt đều đang rơi vào trên người anh, nó đã không còn thù địch như trước.Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất cả đều là do mọi người giáo dục tốt.”Nếu anh muốn trở lại thành phố, chỉ viết thư thôi là chưa đủ, anh phải tạo dựng được hình ảnh tốt ở xã Nguyệt Phượng Loan. Trước đây, anh là người sống cô độc, lạnh lùng, không bao giờ nói nhiều với người khác, hễ có ai khiêu khích là anh xông lên đánh bọn họ. Vì vậy, trong đám thanh niên trí thức, anh là người 'không được giáo dục tốt'.Nhưng bây giờ anh không thể như trước nữa, nếu anh muốn quay lại thành phố, muốn ở bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, để cô sống một cuộc sống tốt, viết thư là ưu tiên thứ hai, ưu tiên thứ nhất là ở xã Nguyệt Phượng Loan phải là hình mẫu ‘giáo dục cải tạo’.Chỉ có như vậy, anh mới có thể tăng cơ hội trở lại thành phố.Trước kia anh đã từng khinh thường, nhưng hiện tại anh nguyện ý. Đại đội trưởng rất vui vẻ sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, liên tục nói "tốt" nhiều lần: "Không sao, trong tương lai cậu sẽ trở thành một hình mẫu giáo dục cải tạo trong đại đội xã Nguyệt Phượng Loan chúng ta."Cố Diệp PhiNgay cả những người có chút thù địch với Tống Thời Thanh, sau khi nghe những lời của đại đội trưởng, cũng nói theo phụ họa: "Đúng vậy, thực ra, thanh niên trí thức Tống vẫn rất tốt, tuy nhiên là hơi ít nói một chút!"…………..Trên xe, Phương Quế Chi cảm ơn đội trưởng Thẩm hết lần này đến lần khác.Trong khi lái xe, đội trưởng Thẩm ở một bên lắc đầu và nói: "Đừng cảm ơn tôi, mọi người nên cảm ơn Thời Thanh, thằng bé đã gọi tôi đến."Nói xong, ông ấy quay đầu lại và liếc nhìn qua Khương Tuệ Tuệ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Phương Quế Chi qua gương chiếu hậu. Cô ngồi thẳng trên xe, không chút co quắp như hai người anh chưa từng đi xe.Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt cô ngoài sự lo lắng cho cha mình.Khuôn mặt rất nhỏ, chắc chỉ bằng nửa lòng bàn tay ông ấy, nhưng trông rất ưa nhìn, đến nỗi ngay cả những nữ nghệ sĩ trong đoàn nghệ thuật quân đội của bọn họ cũng không thể sánh được.Vừa rồi khi ông ấy nhìn thấy cô đứng cùng Tống Thời Thanh, thực sự trông rất giống một đôi trai tài gái sắc, và bọn họ rất xứng đôi. Nhìn kỹ lại, đội trưởng Thẩm lại phát hiện ra một điều khác, cô gái nhỏ này không phải là người ở cửa rạp chiếu phim lần trước hay sao?Ông ấy hỏi: "Cô gái à, cho tôi hỏi cháu, cháu có phải là cô gái lần trước đi cùng Thời Thanh ở cổng rạp chiếu phim đúng không? Hai người đang hẹn hò phải không?"Khương Tuệ Tuệ không ngờ đội trưởng Thẩm sẽ hỏi điều này ở trước mặt mẹ và các anh của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, căn bản là có chút xấu hổ.Lần trước, vì không để mẹ hỏi thêm, cô đã đặc biệt che giấu chuyện bản thân đã đi xem phim cùng với Tống Thời Thanh. 

Rồi tìm số điện thoại của đội trưởng Thẩm, đến ủy ban thôn và gọi cho đội trưởng Thẩm.

Sau đó anh chạy ra đầu làng đợi, cuối cùng cũng xong việc.

Bây giờ anh chỉ hy vọng chú Khương bình an vô sự, mặc dù bản thân anh và Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều, nhưng gia đình nhà họ Khương rất tốt, đặc biệt, Khương Đắc Thắng còn là cha của Khương Tuệ Tuệ, vừa rồi anh thấy rõ ràng rằng ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ có hơi đỏ đỏ, chắc cô đã sợ lắm.

Anh đã không còn cha nữa nên anh cũng không muốn cô giống như anh.

Chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng cuối cùng lại không được cho mượn, nhưng vì có phương tiện di chuyển tốt hơn nên không cho mượn 28 Đại Giang của ông ấy cũng không sao.

Ông ấy đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Được lắm, tiểu tử này, bình thường nhìn cậu luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như băng, cũng không nhiều lời, tôi còn tưởng rằng cậu chính là người có ý chí sắt đá, không ngờ đến thời khắc quyết định cậu lại nhiệt tình như vậy."

Tống Thời Thanh rũ mắt xuống, nhìn đại đội trưởng thấp hơn bản thân anh nửa cái đầu ở trước mặt, nhìn mấy thành viên trong đội vẫn đang xem cuộc vui cách đó không xa, từng đôi mắt đều đang rơi vào trên người anh, nó đã không còn thù địch như trước.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất cả đều là do mọi người giáo dục tốt.”

Nếu anh muốn trở lại thành phố, chỉ viết thư thôi là chưa đủ, anh phải tạo dựng được hình ảnh tốt ở xã Nguyệt Phượng Loan. Trước đây, anh là người sống cô độc, lạnh lùng, không bao giờ nói nhiều với người khác, hễ có ai khiêu khích là anh xông lên đánh bọn họ. Vì vậy, trong đám thanh niên trí thức, anh là người 'không được giáo dục tốt'.

Nhưng bây giờ anh không thể như trước nữa, nếu anh muốn quay lại thành phố, muốn ở bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, để cô sống một cuộc sống tốt, viết thư là ưu tiên thứ hai, ưu tiên thứ nhất là ở xã Nguyệt Phượng Loan phải là hình mẫu ‘giáo dục cải tạo’.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể tăng cơ hội trở lại thành phố.

Trước kia anh đã từng khinh thường, nhưng hiện tại anh nguyện ý.

 

Đại đội trưởng rất vui vẻ sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, liên tục nói "tốt" nhiều lần: "Không sao, trong tương lai cậu sẽ trở thành một hình mẫu giáo dục cải tạo trong đại đội xã Nguyệt Phượng Loan chúng ta."

Cố Diệp Phi

Ngay cả những người có chút thù địch với Tống Thời Thanh, sau khi nghe những lời của đại đội trưởng, cũng nói theo phụ họa: "Đúng vậy, thực ra, thanh niên trí thức Tống vẫn rất tốt, tuy nhiên là hơi ít nói một chút!"

…………..

Trên xe, Phương Quế Chi cảm ơn đội trưởng Thẩm hết lần này đến lần khác.

Trong khi lái xe, đội trưởng Thẩm ở một bên lắc đầu và nói: "Đừng cảm ơn tôi, mọi người nên cảm ơn Thời Thanh, thằng bé đã gọi tôi đến."

Nói xong, ông ấy quay đầu lại và liếc nhìn qua Khương Tuệ Tuệ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Phương Quế Chi qua gương chiếu hậu. Cô ngồi thẳng trên xe, không chút co quắp như hai người anh chưa từng đi xe.

Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt cô ngoài sự lo lắng cho cha mình.

Khuôn mặt rất nhỏ, chắc chỉ bằng nửa lòng bàn tay ông ấy, nhưng trông rất ưa nhìn, đến nỗi ngay cả những nữ nghệ sĩ trong đoàn nghệ thuật quân đội của bọn họ cũng không thể sánh được.

Vừa rồi khi ông ấy nhìn thấy cô đứng cùng Tống Thời Thanh, thực sự trông rất giống một đôi trai tài gái sắc, và bọn họ rất xứng đôi. Nhìn kỹ lại, đội trưởng Thẩm lại phát hiện ra một điều khác, cô gái nhỏ này không phải là người ở cửa rạp chiếu phim lần trước hay sao?

Ông ấy hỏi: "Cô gái à, cho tôi hỏi cháu, cháu có phải là cô gái lần trước đi cùng Thời Thanh ở cổng rạp chiếu phim đúng không? Hai người đang hẹn hò phải không?"

Khương Tuệ Tuệ không ngờ đội trưởng Thẩm sẽ hỏi điều này ở trước mặt mẹ và các anh của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, căn bản là có chút xấu hổ.

Lần trước, vì không để mẹ hỏi thêm, cô đã đặc biệt che giấu chuyện bản thân đã đi xem phim cùng với Tống Thời Thanh.

 

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Rồi tìm số điện thoại của đội trưởng Thẩm, đến ủy ban thôn và gọi cho đội trưởng Thẩm.Sau đó anh chạy ra đầu làng đợi, cuối cùng cũng xong việc.Bây giờ anh chỉ hy vọng chú Khương bình an vô sự, mặc dù bản thân anh và Khương Đắc Thắng không tiếp xúc nhiều, nhưng gia đình nhà họ Khương rất tốt, đặc biệt, Khương Đắc Thắng còn là cha của Khương Tuệ Tuệ, vừa rồi anh thấy rõ ràng rằng ánh mắt của Khương Tuệ Tuệ có hơi đỏ đỏ, chắc cô đã sợ lắm.Anh đã không còn cha nữa nên anh cũng không muốn cô giống như anh.Chiếc xe đạp 28 Đại Giang của đại đội trưởng cuối cùng lại không được cho mượn, nhưng vì có phương tiện di chuyển tốt hơn nên không cho mượn 28 Đại Giang của ông ấy cũng không sao.Ông ấy đi tới bên cạnh Tống Thời Thanh, vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Được lắm, tiểu tử này, bình thường nhìn cậu luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng như băng, cũng không nhiều lời, tôi còn tưởng rằng cậu chính là người có ý chí sắt đá, không ngờ đến thời khắc quyết định cậu lại nhiệt tình như vậy."Tống Thời Thanh rũ mắt xuống, nhìn đại đội trưởng thấp hơn bản thân anh nửa cái đầu ở trước mặt, nhìn mấy thành viên trong đội vẫn đang xem cuộc vui cách đó không xa, từng đôi mắt đều đang rơi vào trên người anh, nó đã không còn thù địch như trước.Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất cả đều là do mọi người giáo dục tốt.”Nếu anh muốn trở lại thành phố, chỉ viết thư thôi là chưa đủ, anh phải tạo dựng được hình ảnh tốt ở xã Nguyệt Phượng Loan. Trước đây, anh là người sống cô độc, lạnh lùng, không bao giờ nói nhiều với người khác, hễ có ai khiêu khích là anh xông lên đánh bọn họ. Vì vậy, trong đám thanh niên trí thức, anh là người 'không được giáo dục tốt'.Nhưng bây giờ anh không thể như trước nữa, nếu anh muốn quay lại thành phố, muốn ở bên cạnh Khương Tuệ Tuệ, để cô sống một cuộc sống tốt, viết thư là ưu tiên thứ hai, ưu tiên thứ nhất là ở xã Nguyệt Phượng Loan phải là hình mẫu ‘giáo dục cải tạo’.Chỉ có như vậy, anh mới có thể tăng cơ hội trở lại thành phố.Trước kia anh đã từng khinh thường, nhưng hiện tại anh nguyện ý. Đại đội trưởng rất vui vẻ sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, liên tục nói "tốt" nhiều lần: "Không sao, trong tương lai cậu sẽ trở thành một hình mẫu giáo dục cải tạo trong đại đội xã Nguyệt Phượng Loan chúng ta."Cố Diệp PhiNgay cả những người có chút thù địch với Tống Thời Thanh, sau khi nghe những lời của đại đội trưởng, cũng nói theo phụ họa: "Đúng vậy, thực ra, thanh niên trí thức Tống vẫn rất tốt, tuy nhiên là hơi ít nói một chút!"…………..Trên xe, Phương Quế Chi cảm ơn đội trưởng Thẩm hết lần này đến lần khác.Trong khi lái xe, đội trưởng Thẩm ở một bên lắc đầu và nói: "Đừng cảm ơn tôi, mọi người nên cảm ơn Thời Thanh, thằng bé đã gọi tôi đến."Nói xong, ông ấy quay đầu lại và liếc nhìn qua Khương Tuệ Tuệ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Phương Quế Chi qua gương chiếu hậu. Cô ngồi thẳng trên xe, không chút co quắp như hai người anh chưa từng đi xe.Không có cảm xúc nào trên khuôn mặt cô ngoài sự lo lắng cho cha mình.Khuôn mặt rất nhỏ, chắc chỉ bằng nửa lòng bàn tay ông ấy, nhưng trông rất ưa nhìn, đến nỗi ngay cả những nữ nghệ sĩ trong đoàn nghệ thuật quân đội của bọn họ cũng không thể sánh được.Vừa rồi khi ông ấy nhìn thấy cô đứng cùng Tống Thời Thanh, thực sự trông rất giống một đôi trai tài gái sắc, và bọn họ rất xứng đôi. Nhìn kỹ lại, đội trưởng Thẩm lại phát hiện ra một điều khác, cô gái nhỏ này không phải là người ở cửa rạp chiếu phim lần trước hay sao?Ông ấy hỏi: "Cô gái à, cho tôi hỏi cháu, cháu có phải là cô gái lần trước đi cùng Thời Thanh ở cổng rạp chiếu phim đúng không? Hai người đang hẹn hò phải không?"Khương Tuệ Tuệ không ngờ đội trưởng Thẩm sẽ hỏi điều này ở trước mặt mẹ và các anh của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, căn bản là có chút xấu hổ.Lần trước, vì không để mẹ hỏi thêm, cô đã đặc biệt che giấu chuyện bản thân đã đi xem phim cùng với Tống Thời Thanh. 

Chương 229: Chương 229