Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 253: Chương 253

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Người thanh niên chất vấn người phục vụ nuốt nước miếng hoảng sợ, cũng không dám nói chuyện thêm nữa.Rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là thanh niên mười mấy tuổi đầu và không ai trong số bọn họ có thể đánh bại người đầu bếp cao lớn trước mặt này. Anh ta lùi lại vài bước và cũng lao vào trong đám người để xem vết thương của Hầu Tương Bình....Cố Diệp PhiVề phần hai người Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, lợi dụng lúc hỗn loạn, bọn họ nắm tay nhau bước ra từ cửa.Tạ Phương Hoa sợ đến mức chạy ra ngoài, kéo tay Khương Tuệ Tuệ một đường, sợ rằng những người đó sẽ đuổi kịp.Hôm nay Khương Tuệ Tuệ đang đi đôi dép mới mà cha cô đã mua cho cô, chúng hơi cao và cô có phần mệt mỏi khi phải chạy như thế này. Vì vậy cô rút tay ra khỏi tay Tạ Phương Hoa, cô dừng bước, dựa vào tường hít thở hổn hển vài hơi.Sau đó, cô mới nói một cách ngắt quãng: "Chị Phương Hoa... Chị, chị đi chậm thôi... Không có ai đuổi theo chúng ta đâu..."Tạ Phương Hoa cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ khi nghe cô nói, lúc nãy cô ấy thực sự sợ hãi cực kỳ, cho nên khi Tuệ Tuệ dẫn cô ấy ra khỏi quán cơm do nhà nước điều hành, cô ấy mới kéo Khương Tuệ Tuệ bỏ chạy thục mạng.Lúc này cô ấy nhìn về phía sau, phát hiện không có ai đuổi theo nên mới yên tâm, vỗ n.g.ự.c nói: “Vừa rồi thật sự là dọa cho người ta sợ hãi…”Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nghe thấy tiếng cười của Khương Tuệ Tuệ.Bởi vì Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói máy móc từ hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, miệng quạ đen đã thành công và đã nhận được một miếng thuốc cao dán làm phần thưởng từ hệ thống."Thuốc cao dán sao? Khương Tuệ Tuệ lúc đầu thì hơi cau mày, sau đó nhận ra ngay lập tức. Trên mặt cô lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo thanh thúy như tiếng chuông bạc kêu.Cô biết tại sao hệ thống lại cho cô một miếng thuốc cao dán rồi, cô cũng biết miếng thuốc cao dán này dùng để làm gì.Lần trước, sau khi biết được bệnh đau lưng của ông nội Tống ngày nào cũng đau, cô không ngừng suy nghĩ hệ thống có thể ban thưởng cho mình một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh đau lưng hay không, nhưng sau đó cô đã làm quạ đen mấy lần nhưng đều không lấy được.Không ngờ đến lần này lại có được!Khương Tuệ Tuệ đưa tay sờ sờ vào miếng thuốc cao dán trong chiếc túi xách nhỏ, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên siêu siêu tốt.Tạ Phương Hoa bị phản ứng của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, cô ấy không hiểu tại sao Khương Tuệ Tuệ lại không hề sợ hãi, thậm chí còn cười ra tiếng trước tình huống nguy hiểm như vừa rồi.Cô ấy kéo tay áo của Khương Tuệ Tuệ và nói: "Tuệ Tuệ, làm thế nào mà cô vẫn có thể cười... Vừa rồi tôi bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. Người đàn ông đó rất hung dữ, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ đánh cô, tôi còn suy nghĩ đến việc liệu hai chúng ta có thể đánh bại anh ta nếu anh ta thực sự ra tay đánh cô hay không.”Đây không phải là nói dối, nếu người đó thực sự có ý định gây rắc rối cho Khương Tuệ Tuệ, với tư cách là bạn tốt của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ cô, không để cô bị bắt nạt.Nhưng cả hai người bọn họ đều có tay chân mảnh khảnh, lại không phải loại người có tính cách như Lưu Ái Đệ, có thắng được người đó hay không cũng chưa chắc.Vốn dĩ, Khương Tuệ Tuệ chỉ cười vì cô rất vui khi lấy được miếng thuốc cao dán, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được cười sau khi nghe những lời của Tạ Phương Hoa nói.Làm sao Tạ Phương Hoa có thể có một ý tưởng dễ thương như vậy, thậm chí còn nghĩ muốn đánh nhau.Nhưng cô cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy, dù sao ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không ai biết cô bị trói buộc vào hệ thống cực phẩm miệng quạ đen, cũng không ai biết vừa rồi Hầu Tương Bình bị nước sôi đổ vào không phải ngẫu nhiên mà bởi vì cô đã dùng miệng quạ đen với hắn ta.

Người thanh niên chất vấn người phục vụ nuốt nước miếng hoảng sợ, cũng không dám nói chuyện thêm nữa.

Rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là thanh niên mười mấy tuổi đầu và không ai trong số bọn họ có thể đánh bại người đầu bếp cao lớn trước mặt này. Anh ta lùi lại vài bước và cũng lao vào trong đám người để xem vết thương của Hầu Tương Bình.

...

Cố Diệp Phi

Về phần hai người Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, lợi dụng lúc hỗn loạn, bọn họ nắm tay nhau bước ra từ cửa.

Tạ Phương Hoa sợ đến mức chạy ra ngoài, kéo tay Khương Tuệ Tuệ một đường, sợ rằng những người đó sẽ đuổi kịp.

Hôm nay Khương Tuệ Tuệ đang đi đôi dép mới mà cha cô đã mua cho cô, chúng hơi cao và cô có phần mệt mỏi khi phải chạy như thế này. Vì vậy cô rút tay ra khỏi tay Tạ Phương Hoa, cô dừng bước, dựa vào tường hít thở hổn hển vài hơi.

Sau đó, cô mới nói một cách ngắt quãng: "Chị Phương Hoa... Chị, chị đi chậm thôi... Không có ai đuổi theo chúng ta đâu..."

Tạ Phương Hoa cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ khi nghe cô nói, lúc nãy cô ấy thực sự sợ hãi cực kỳ, cho nên khi Tuệ Tuệ dẫn cô ấy ra khỏi quán cơm do nhà nước điều hành, cô ấy mới kéo Khương Tuệ Tuệ bỏ chạy thục mạng.

Lúc này cô ấy nhìn về phía sau, phát hiện không có ai đuổi theo nên mới yên tâm, vỗ n.g.ự.c nói: “Vừa rồi thật sự là dọa cho người ta sợ hãi…”

Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nghe thấy tiếng cười của Khương Tuệ Tuệ.

Bởi vì Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói máy móc từ hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, miệng quạ đen đã thành công và đã nhận được một miếng thuốc cao dán làm phần thưởng từ hệ thống."

Thuốc cao dán sao?

 

Khương Tuệ Tuệ lúc đầu thì hơi cau mày, sau đó nhận ra ngay lập tức. Trên mặt cô lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo thanh thúy như tiếng chuông bạc kêu.

Cô biết tại sao hệ thống lại cho cô một miếng thuốc cao dán rồi, cô cũng biết miếng thuốc cao dán này dùng để làm gì.

Lần trước, sau khi biết được bệnh đau lưng của ông nội Tống ngày nào cũng đau, cô không ngừng suy nghĩ hệ thống có thể ban thưởng cho mình một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh đau lưng hay không, nhưng sau đó cô đã làm quạ đen mấy lần nhưng đều không lấy được.

Không ngờ đến lần này lại có được!

Khương Tuệ Tuệ đưa tay sờ sờ vào miếng thuốc cao dán trong chiếc túi xách nhỏ, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên siêu siêu tốt.

Tạ Phương Hoa bị phản ứng của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, cô ấy không hiểu tại sao Khương Tuệ Tuệ lại không hề sợ hãi, thậm chí còn cười ra tiếng trước tình huống nguy hiểm như vừa rồi.

Cô ấy kéo tay áo của Khương Tuệ Tuệ và nói: "Tuệ Tuệ, làm thế nào mà cô vẫn có thể cười... Vừa rồi tôi bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. Người đàn ông đó rất hung dữ, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ đánh cô, tôi còn suy nghĩ đến việc liệu hai chúng ta có thể đánh bại anh ta nếu anh ta thực sự ra tay đánh cô hay không.”

Đây không phải là nói dối, nếu người đó thực sự có ý định gây rắc rối cho Khương Tuệ Tuệ, với tư cách là bạn tốt của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ cô, không để cô bị bắt nạt.

Nhưng cả hai người bọn họ đều có tay chân mảnh khảnh, lại không phải loại người có tính cách như Lưu Ái Đệ, có thắng được người đó hay không cũng chưa chắc.

Vốn dĩ, Khương Tuệ Tuệ chỉ cười vì cô rất vui khi lấy được miếng thuốc cao dán, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được cười sau khi nghe những lời của Tạ Phương Hoa nói.

Làm sao Tạ Phương Hoa có thể có một ý tưởng dễ thương như vậy, thậm chí còn nghĩ muốn đánh nhau.

Nhưng cô cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy, dù sao ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không ai biết cô bị trói buộc vào hệ thống cực phẩm miệng quạ đen, cũng không ai biết vừa rồi Hầu Tương Bình bị nước sôi đổ vào không phải ngẫu nhiên mà bởi vì cô đã dùng miệng quạ đen với hắn ta.

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Người thanh niên chất vấn người phục vụ nuốt nước miếng hoảng sợ, cũng không dám nói chuyện thêm nữa.Rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ là thanh niên mười mấy tuổi đầu và không ai trong số bọn họ có thể đánh bại người đầu bếp cao lớn trước mặt này. Anh ta lùi lại vài bước và cũng lao vào trong đám người để xem vết thương của Hầu Tương Bình....Cố Diệp PhiVề phần hai người Khương Tuệ Tuệ và Tạ Phương Hoa, lợi dụng lúc hỗn loạn, bọn họ nắm tay nhau bước ra từ cửa.Tạ Phương Hoa sợ đến mức chạy ra ngoài, kéo tay Khương Tuệ Tuệ một đường, sợ rằng những người đó sẽ đuổi kịp.Hôm nay Khương Tuệ Tuệ đang đi đôi dép mới mà cha cô đã mua cho cô, chúng hơi cao và cô có phần mệt mỏi khi phải chạy như thế này. Vì vậy cô rút tay ra khỏi tay Tạ Phương Hoa, cô dừng bước, dựa vào tường hít thở hổn hển vài hơi.Sau đó, cô mới nói một cách ngắt quãng: "Chị Phương Hoa... Chị, chị đi chậm thôi... Không có ai đuổi theo chúng ta đâu..."Tạ Phương Hoa cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ khi nghe cô nói, lúc nãy cô ấy thực sự sợ hãi cực kỳ, cho nên khi Tuệ Tuệ dẫn cô ấy ra khỏi quán cơm do nhà nước điều hành, cô ấy mới kéo Khương Tuệ Tuệ bỏ chạy thục mạng.Lúc này cô ấy nhìn về phía sau, phát hiện không có ai đuổi theo nên mới yên tâm, vỗ n.g.ự.c nói: “Vừa rồi thật sự là dọa cho người ta sợ hãi…”Lời còn chưa dứt, cô ấy đã nghe thấy tiếng cười của Khương Tuệ Tuệ.Bởi vì Khương Tuệ Tuệ nghe thấy một giọng nói máy móc từ hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, miệng quạ đen đã thành công và đã nhận được một miếng thuốc cao dán làm phần thưởng từ hệ thống."Thuốc cao dán sao? Khương Tuệ Tuệ lúc đầu thì hơi cau mày, sau đó nhận ra ngay lập tức. Trên mặt cô lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhịn không được mà cười ra tiếng, tiếng cười trong trẻo thanh thúy như tiếng chuông bạc kêu.Cô biết tại sao hệ thống lại cho cô một miếng thuốc cao dán rồi, cô cũng biết miếng thuốc cao dán này dùng để làm gì.Lần trước, sau khi biết được bệnh đau lưng của ông nội Tống ngày nào cũng đau, cô không ngừng suy nghĩ hệ thống có thể ban thưởng cho mình một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh đau lưng hay không, nhưng sau đó cô đã làm quạ đen mấy lần nhưng đều không lấy được.Không ngờ đến lần này lại có được!Khương Tuệ Tuệ đưa tay sờ sờ vào miếng thuốc cao dán trong chiếc túi xách nhỏ, tâm trạng của cô đột nhiên trở nên siêu siêu tốt.Tạ Phương Hoa bị phản ứng của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, cô ấy không hiểu tại sao Khương Tuệ Tuệ lại không hề sợ hãi, thậm chí còn cười ra tiếng trước tình huống nguy hiểm như vừa rồi.Cô ấy kéo tay áo của Khương Tuệ Tuệ và nói: "Tuệ Tuệ, làm thế nào mà cô vẫn có thể cười... Vừa rồi tôi bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp. Người đàn ông đó rất hung dữ, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ đánh cô, tôi còn suy nghĩ đến việc liệu hai chúng ta có thể đánh bại anh ta nếu anh ta thực sự ra tay đánh cô hay không.”Đây không phải là nói dối, nếu người đó thực sự có ý định gây rắc rối cho Khương Tuệ Tuệ, với tư cách là bạn tốt của Khương Tuệ Tuệ, cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ cô, không để cô bị bắt nạt.Nhưng cả hai người bọn họ đều có tay chân mảnh khảnh, lại không phải loại người có tính cách như Lưu Ái Đệ, có thắng được người đó hay không cũng chưa chắc.Vốn dĩ, Khương Tuệ Tuệ chỉ cười vì cô rất vui khi lấy được miếng thuốc cao dán, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được cười sau khi nghe những lời của Tạ Phương Hoa nói.Làm sao Tạ Phương Hoa có thể có một ý tưởng dễ thương như vậy, thậm chí còn nghĩ muốn đánh nhau.Nhưng cô cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy lại nghĩ như vậy, dù sao ngoại trừ chính bản thân mình ra thì không ai biết cô bị trói buộc vào hệ thống cực phẩm miệng quạ đen, cũng không ai biết vừa rồi Hầu Tương Bình bị nước sôi đổ vào không phải ngẫu nhiên mà bởi vì cô đã dùng miệng quạ đen với hắn ta.

Chương 253: Chương 253