Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 283: Chương 283

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… "Nếu cha thích thì ăn nhiều thêm một chút đi. Vẫn còn một ít mì, lát nữa con sẽ đi lấy." Thấy cha ăn một cách thích thú, Khương Tuệ Tuệ không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.Trong nhà vẫn còn một ít bột mì, sau khi tách lúa mì ra có thể chia lại, cho nên hôm nay ăn nhiều hơn một chút cũng không sao. Điều quan trọng nhất là lúc này Khương Đắc Thắng vẫn còn là người bệnh, vì vậy ông ấy không thể ăn ít được.Lưu Ái Đệ cũng liên tục ăn mấy ngụm mì mà không thấy nóng, đến khi trong bụng có đồ ăn, cô ta vội vàng nói: “Cha, nếu muốn khen thì không thể chỉ khen mỗi em gái được. Đúng là em gái nấu mì, nhưng cha có biết ai đã đi mua xương không?”“Thật ra là hôm nay lúc trời còn chưa sáng, con đã đi sang xã Hồng Tinh để mua, hôm qua con nghe người trong xã nói bọn họ muốn mổ heo, Tuệ Tuệ nói cha bị thương đến xương cốt nên phải ăn xương, không phải nói là ăn gì bổ nấy hay sao? Con sợ rằng đi chậm sẽ không mua được xương ngon khi đến đó, kết quả người xã Hồng Tinh chê xương ít thịt nên căn bản là không có ai thèm mua cả." Lưu Ái Đệ cười nói.Bởi vì Khương Đắc Thắng bị thương, khi Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô muốn mua xương thì Lưu Ái Đệ đã không chút phản đối nào mà xung phong nhận việc đi mua xương.Trong bát của Khương Tuệ Tuệ không có nhiều mì và cô vốn dĩ cũng không ăn uống nhiều, mặc dù cô thong thả ung dung ăn mì chậm nhưng cũng không thể chịu được số lượng ít nên cô là người ăn hết trước.Nghe Lưu Ái đệ nói xong, cô cũng cười trả lời: “Chị dâu ba nói rất đúng, còn có mì này cũng do chị dâu làm, nếu không con cũng không làm ra được sợi mì dai như vậy.”"Còn có chuyện như vậy sao, xem ra cha phải khen cả vợ của của Vệ Quân nữa." Khương Đắc Thắng nói."Còn có chị dâu cả, chị dâu cả cũng giúp chúng con, cha cũng nên khen ngợi chị ấy đi." Lưu Ái Đệ nói, lại nhớ tới lời Khương Tuệ Tuệ nói với chính mình ngày hôm qua, cô ta trợn tròn mắt nói: "Cha, mẹ, con phải nói, mấy người bà nội và chú hai cũng thật là, lần này cha bị thương nằm viện, bà nội và chú hai cũng không đi bệnh viện xem cha bị thương như thế nào, bọn họ thật vô tâm, mỗi tháng bọn họ còn phải lấy nửa tháng lương của cha chúng ta, theo con mà nói, cho bọn họ mấy người bạch nhãn lang này nửa tháng lương cũng thật là không đáng."Ai mà dám nói không đúng được, thậm chí có cả người trong thôn đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, nhưng bà Khương và Khương Đắc Lợi không đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, như vậy thì không thể nào chấp nhận được.Nhưng thật không may, bọn họ thực sự đã làm được việc như vậy.Thực ra chuyện này không cần Lưu Ái Đệ nói, người nhà họ Khương ai cũng đều biết rõ. Nhưng khi Lưu Ái Đệ nói ra thì lại khác, Khương Vệ Quân ho khan một tiếng, kéo tay áo vợ ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.Tuy nhiên, Lưu Ái Đệ hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của hắn, kéo ống tay áo của cô ta ra khỏi tay Khương Vệ Quân, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con cũng nghe từ em chồng rằng cô ấy đã nghe thấy thím hai và bà già Triệu Anh Lai đó nói chuyện với nhau, nói xấu về nhà chúng ta, nói rằng cha chúng ta đáng bị như vậy, và còn hy mọng cha thật sự xảy ra chuyện thì mới tốt.”“Triệu Anh Lai cũng nói rằng tốt nhất là nếu cha xảy ra chuyện gì, thì để mấy người nhà thím hai cướp đi vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cho con trai của thím hai."Nói đến đây, Lưu Ái Đệ không nhịn được mà nghiến chặt răng.Cố Diệp PhiNhìn xem, đây còn là nói tiếng người hay sao? Cũng may lúc đó cô ta không có ở đó, nếu không cô ta thật sự là sợ nhịn không được sẽ xông tới đánh gãy răng hai bà già này!Không ngờ đến Lưu Ái Đệ lại đột nhiên nói đến chuyện này, Khương Đắc Thắng và Phương Quý Chi hai người nhìn nhau không nói gì. 

"Nếu cha thích thì ăn nhiều thêm một chút đi. Vẫn còn một ít mì, lát nữa con sẽ đi lấy." Thấy cha ăn một cách thích thú, Khương Tuệ Tuệ không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.

Trong nhà vẫn còn một ít bột mì, sau khi tách lúa mì ra có thể chia lại, cho nên hôm nay ăn nhiều hơn một chút cũng không sao. Điều quan trọng nhất là lúc này Khương Đắc Thắng vẫn còn là người bệnh, vì vậy ông ấy không thể ăn ít được.

Lưu Ái Đệ cũng liên tục ăn mấy ngụm mì mà không thấy nóng, đến khi trong bụng có đồ ăn, cô ta vội vàng nói: “Cha, nếu muốn khen thì không thể chỉ khen mỗi em gái được. Đúng là em gái nấu mì, nhưng cha có biết ai đã đi mua xương không?”

“Thật ra là hôm nay lúc trời còn chưa sáng, con đã đi sang xã Hồng Tinh để mua, hôm qua con nghe người trong xã nói bọn họ muốn mổ heo, Tuệ Tuệ nói cha bị thương đến xương cốt nên phải ăn xương, không phải nói là ăn gì bổ nấy hay sao? Con sợ rằng đi chậm sẽ không mua được xương ngon khi đến đó, kết quả người xã Hồng Tinh chê xương ít thịt nên căn bản là không có ai thèm mua cả." Lưu Ái Đệ cười nói.

Bởi vì Khương Đắc Thắng bị thương, khi Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô muốn mua xương thì Lưu Ái Đệ đã không chút phản đối nào mà xung phong nhận việc đi mua xương.

Trong bát của Khương Tuệ Tuệ không có nhiều mì và cô vốn dĩ cũng không ăn uống nhiều, mặc dù cô thong thả ung dung ăn mì chậm nhưng cũng không thể chịu được số lượng ít nên cô là người ăn hết trước.

Nghe Lưu Ái đệ nói xong, cô cũng cười trả lời: “Chị dâu ba nói rất đúng, còn có mì này cũng do chị dâu làm, nếu không con cũng không làm ra được sợi mì dai như vậy.”

"Còn có chuyện như vậy sao, xem ra cha phải khen cả vợ của của Vệ Quân nữa." Khương Đắc Thắng nói.

"Còn có chị dâu cả, chị dâu cả cũng giúp chúng con, cha cũng nên khen ngợi chị ấy đi."

 

Lưu Ái Đệ nói, lại nhớ tới lời Khương Tuệ Tuệ nói với chính mình ngày hôm qua, cô ta trợn tròn mắt nói: "Cha, mẹ, con phải nói, mấy người bà nội và chú hai cũng thật là, lần này cha bị thương nằm viện, bà nội và chú hai cũng không đi bệnh viện xem cha bị thương như thế nào, bọn họ thật vô tâm, mỗi tháng bọn họ còn phải lấy nửa tháng lương của cha chúng ta, theo con mà nói, cho bọn họ mấy người bạch nhãn lang này nửa tháng lương cũng thật là không đáng."

Ai mà dám nói không đúng được, thậm chí có cả người trong thôn đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, nhưng bà Khương và Khương Đắc Lợi không đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, như vậy thì không thể nào chấp nhận được.

Nhưng thật không may, bọn họ thực sự đã làm được việc như vậy.

Thực ra chuyện này không cần Lưu Ái Đệ nói, người nhà họ Khương ai cũng đều biết rõ. Nhưng khi Lưu Ái Đệ nói ra thì lại khác, Khương Vệ Quân ho khan một tiếng, kéo tay áo vợ ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.

Tuy nhiên, Lưu Ái Đệ hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của hắn, kéo ống tay áo của cô ta ra khỏi tay Khương Vệ Quân, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con cũng nghe từ em chồng rằng cô ấy đã nghe thấy thím hai và bà già Triệu Anh Lai đó nói chuyện với nhau, nói xấu về nhà chúng ta, nói rằng cha chúng ta đáng bị như vậy, và còn hy mọng cha thật sự xảy ra chuyện thì mới tốt.”

“Triệu Anh Lai cũng nói rằng tốt nhất là nếu cha xảy ra chuyện gì, thì để mấy người nhà thím hai cướp đi vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cho con trai của thím hai."

Nói đến đây, Lưu Ái Đệ không nhịn được mà nghiến chặt răng.

Cố Diệp Phi

Nhìn xem, đây còn là nói tiếng người hay sao? Cũng may lúc đó cô ta không có ở đó, nếu không cô ta thật sự là sợ nhịn không được sẽ xông tới đánh gãy răng hai bà già này!

Không ngờ đến Lưu Ái Đệ lại đột nhiên nói đến chuyện này, Khương Đắc Thắng và Phương Quý Chi hai người nhìn nhau không nói gì.

 

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… "Nếu cha thích thì ăn nhiều thêm một chút đi. Vẫn còn một ít mì, lát nữa con sẽ đi lấy." Thấy cha ăn một cách thích thú, Khương Tuệ Tuệ không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.Trong nhà vẫn còn một ít bột mì, sau khi tách lúa mì ra có thể chia lại, cho nên hôm nay ăn nhiều hơn một chút cũng không sao. Điều quan trọng nhất là lúc này Khương Đắc Thắng vẫn còn là người bệnh, vì vậy ông ấy không thể ăn ít được.Lưu Ái Đệ cũng liên tục ăn mấy ngụm mì mà không thấy nóng, đến khi trong bụng có đồ ăn, cô ta vội vàng nói: “Cha, nếu muốn khen thì không thể chỉ khen mỗi em gái được. Đúng là em gái nấu mì, nhưng cha có biết ai đã đi mua xương không?”“Thật ra là hôm nay lúc trời còn chưa sáng, con đã đi sang xã Hồng Tinh để mua, hôm qua con nghe người trong xã nói bọn họ muốn mổ heo, Tuệ Tuệ nói cha bị thương đến xương cốt nên phải ăn xương, không phải nói là ăn gì bổ nấy hay sao? Con sợ rằng đi chậm sẽ không mua được xương ngon khi đến đó, kết quả người xã Hồng Tinh chê xương ít thịt nên căn bản là không có ai thèm mua cả." Lưu Ái Đệ cười nói.Bởi vì Khương Đắc Thắng bị thương, khi Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô muốn mua xương thì Lưu Ái Đệ đã không chút phản đối nào mà xung phong nhận việc đi mua xương.Trong bát của Khương Tuệ Tuệ không có nhiều mì và cô vốn dĩ cũng không ăn uống nhiều, mặc dù cô thong thả ung dung ăn mì chậm nhưng cũng không thể chịu được số lượng ít nên cô là người ăn hết trước.Nghe Lưu Ái đệ nói xong, cô cũng cười trả lời: “Chị dâu ba nói rất đúng, còn có mì này cũng do chị dâu làm, nếu không con cũng không làm ra được sợi mì dai như vậy.”"Còn có chuyện như vậy sao, xem ra cha phải khen cả vợ của của Vệ Quân nữa." Khương Đắc Thắng nói."Còn có chị dâu cả, chị dâu cả cũng giúp chúng con, cha cũng nên khen ngợi chị ấy đi." Lưu Ái Đệ nói, lại nhớ tới lời Khương Tuệ Tuệ nói với chính mình ngày hôm qua, cô ta trợn tròn mắt nói: "Cha, mẹ, con phải nói, mấy người bà nội và chú hai cũng thật là, lần này cha bị thương nằm viện, bà nội và chú hai cũng không đi bệnh viện xem cha bị thương như thế nào, bọn họ thật vô tâm, mỗi tháng bọn họ còn phải lấy nửa tháng lương của cha chúng ta, theo con mà nói, cho bọn họ mấy người bạch nhãn lang này nửa tháng lương cũng thật là không đáng."Ai mà dám nói không đúng được, thậm chí có cả người trong thôn đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, nhưng bà Khương và Khương Đắc Lợi không đến bệnh viện thăm Khương Đắc Thắng, như vậy thì không thể nào chấp nhận được.Nhưng thật không may, bọn họ thực sự đã làm được việc như vậy.Thực ra chuyện này không cần Lưu Ái Đệ nói, người nhà họ Khương ai cũng đều biết rõ. Nhưng khi Lưu Ái Đệ nói ra thì lại khác, Khương Vệ Quân ho khan một tiếng, kéo tay áo vợ ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa.Tuy nhiên, Lưu Ái Đệ hoàn toàn không chú ý đến biểu hiện của hắn, kéo ống tay áo của cô ta ra khỏi tay Khương Vệ Quân, tiếp tục nói: "Hơn nữa, con cũng nghe từ em chồng rằng cô ấy đã nghe thấy thím hai và bà già Triệu Anh Lai đó nói chuyện với nhau, nói xấu về nhà chúng ta, nói rằng cha chúng ta đáng bị như vậy, và còn hy mọng cha thật sự xảy ra chuyện thì mới tốt.”“Triệu Anh Lai cũng nói rằng tốt nhất là nếu cha xảy ra chuyện gì, thì để mấy người nhà thím hai cướp đi vị trí công nhân chính thức trong nhà máy vận tải cho con trai của thím hai."Nói đến đây, Lưu Ái Đệ không nhịn được mà nghiến chặt răng.Cố Diệp PhiNhìn xem, đây còn là nói tiếng người hay sao? Cũng may lúc đó cô ta không có ở đó, nếu không cô ta thật sự là sợ nhịn không được sẽ xông tới đánh gãy răng hai bà già này!Không ngờ đến Lưu Ái Đệ lại đột nhiên nói đến chuyện này, Khương Đắc Thắng và Phương Quý Chi hai người nhìn nhau không nói gì. 

Chương 283: Chương 283