Tại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại. Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng. Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi. Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm. Ồ, sắp đến Tết rồi. Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi. Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua. Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới. Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời. Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà…
Chương 9: Bố mẹ làm được như vậy là đủ.
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại. Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng. Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi. Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm. Ồ, sắp đến Tết rồi. Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi. Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua. Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới. Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời. Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Cửa sổ phủ một lớp sương mù, nhưng không thể ngăn được tiếng gió rít bên ngoài. Bố có chút cảm khái, giọng điệu pha chút tự hào: "Nuôi nó lớn đến vậy, cho nó ăn, cho nó uống, còn để lại căn nhà ở quê cho nó che mưa che gió." Mẹ dựa đầu vào vai bố, nở một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, căn nhà ở quê to như vậy, còn thoải mái hơn cả nhà mình đang ở, bố mẹ nào làm được như chúng ta, vậy là đủ rồi." Họ không biết rằng, con người là li.nh h.ồn của ngôi nhà, nhà ở nông thôn có người ở thì trăm năm không đổ, không có người chăm nom thì một năm đã sập. Hai năm sau khi ông nội qua đời, căn nhà cũng c.h.ế.t, khắp nơi dột nát, gió lùa, không thể che mưa chắn gió nữa. Tiểu Bạch của Khôi MaoHọ càng nói càng hăng, nhắc đến những tật xấu của tôi. Có vẻ như càng mắng tôi, họ càng có thể an ủi trái tim bấp bênh của mình, họ mắng tôi hay làm phiền, giả tạo, sau năm tuổi không thích tâm sự với họ, nuôi tôi để làm gì. Nuôi tôi còn không bằng nuôi một con chó, chó ăn no còn biết vẫy đuôi với chủ. Tôi không khỏi nhìn họ mà cười ra nước mắt, lúc tôi c.h.ế.t, gầy trơ xương, đã lâu không biết cảm giác no bụng là gì. Tiếng ồn ào của bố mẹ đánh thức em trai, nó tức giận xông vào phòng khách la ó. "Cãi nhau mãi, có thôi hay không, tối nay con thức khuya, hai người có thể im lặng chút được không?" Bố mẹ im bặt, em trai ngáp dài, rồi như không đếm xỉa tới mà nói: “Đúng rồi, cho con thêm năm nghìn nữa, con còn nợ tiền bạn học.” Bố mẹ ngồi im lặng, không hẹn mà cùng nhau mang vẻ mặt khó coi. Những lời an ủi nhau vừa nãy dường như không còn tác dụng nữa, ánh mắt họ không tự chủ mà nhìn xuống hai trăm tệ kia. Bố ngẩng đầu, dò hỏi em trai: "Bố đối với con và chị, luôn luôn công bằng mà phải không?" Em trai nghe vậy, tức giận nói: "Không công bằng!". Nó nói ngay mà không cần suy nghĩ gì: "Chị ấy mỗi năm đều ở quê chơi, không ai quản, còn con phải học thêm đủ thứ, học đủ loại nhạc cụ, bố mẹ thiên vị! Chỉ đối xử tốt với chị." Có lẽ em trai thực sự cảm thấy thiệt thòi, nhưng bố mẹ sao lai đỏ mặt rồi.
Cửa sổ phủ một lớp sương mù, nhưng không thể ngăn được tiếng gió rít bên ngoài.
Bố có chút cảm khái, giọng điệu pha chút tự hào: "Nuôi nó lớn đến vậy, cho nó ăn, cho nó uống, còn để lại căn nhà ở quê cho nó che mưa che gió."
Mẹ dựa đầu vào vai bố, nở một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, căn nhà ở quê to như vậy, còn thoải mái hơn cả nhà mình đang ở, bố mẹ nào làm được như chúng ta, vậy là đủ rồi."
Họ không biết rằng, con người là li.nh h.ồn của ngôi nhà, nhà ở nông thôn có người ở thì trăm năm không đổ, không có người chăm nom thì một năm đã sập.
Hai năm sau khi ông nội qua đời, căn nhà cũng c.h.ế.t, khắp nơi dột nát, gió lùa, không thể che mưa chắn gió nữa.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Họ càng nói càng hăng, nhắc đến những tật xấu của tôi.
Có vẻ như càng mắng tôi, họ càng có thể an ủi trái tim bấp bênh của mình, họ mắng tôi hay làm phiền, giả tạo, sau năm tuổi không thích tâm sự với họ, nuôi tôi để làm gì. Nuôi tôi còn không bằng nuôi một con chó, chó ăn no còn biết vẫy đuôi với chủ.
Tôi không khỏi nhìn họ mà cười ra nước mắt, lúc tôi c.h.ế.t, gầy trơ xương, đã lâu không biết cảm giác no bụng là gì.
Tiếng ồn ào của bố mẹ đánh thức em trai, nó tức giận xông vào phòng khách la ó. "Cãi nhau mãi, có thôi hay không, tối nay con thức khuya, hai người có thể im lặng chút được không?"
Bố mẹ im bặt, em trai ngáp dài, rồi như không đếm xỉa tới mà nói: “Đúng rồi, cho con thêm năm nghìn nữa, con còn nợ tiền bạn học.”
Bố mẹ ngồi im lặng, không hẹn mà cùng nhau mang vẻ mặt khó coi. Những lời an ủi nhau vừa nãy dường như không còn tác dụng nữa, ánh mắt họ không tự chủ mà nhìn xuống hai trăm tệ kia. Bố ngẩng đầu, dò hỏi em trai: "Bố đối với con và chị, luôn luôn công bằng mà phải không?"
Em trai nghe vậy, tức giận nói: "Không công bằng!". Nó nói ngay mà không cần suy nghĩ gì: "Chị ấy mỗi năm đều ở quê chơi, không ai quản, còn con phải học thêm đủ thứ, học đủ loại nhạc cụ, bố mẹ thiên vị! Chỉ đối xử tốt với chị."
Có lẽ em trai thực sự cảm thấy thiệt thòi, nhưng bố mẹ sao lai đỏ mặt rồi.
Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại. Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng. Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi. Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm. Ồ, sắp đến Tết rồi. Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi. Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua. Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới. Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời. Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Cửa sổ phủ một lớp sương mù, nhưng không thể ngăn được tiếng gió rít bên ngoài. Bố có chút cảm khái, giọng điệu pha chút tự hào: "Nuôi nó lớn đến vậy, cho nó ăn, cho nó uống, còn để lại căn nhà ở quê cho nó che mưa che gió." Mẹ dựa đầu vào vai bố, nở một nụ cười nhẹ: "Đúng vậy, căn nhà ở quê to như vậy, còn thoải mái hơn cả nhà mình đang ở, bố mẹ nào làm được như chúng ta, vậy là đủ rồi." Họ không biết rằng, con người là li.nh h.ồn của ngôi nhà, nhà ở nông thôn có người ở thì trăm năm không đổ, không có người chăm nom thì một năm đã sập. Hai năm sau khi ông nội qua đời, căn nhà cũng c.h.ế.t, khắp nơi dột nát, gió lùa, không thể che mưa chắn gió nữa. Tiểu Bạch của Khôi MaoHọ càng nói càng hăng, nhắc đến những tật xấu của tôi. Có vẻ như càng mắng tôi, họ càng có thể an ủi trái tim bấp bênh của mình, họ mắng tôi hay làm phiền, giả tạo, sau năm tuổi không thích tâm sự với họ, nuôi tôi để làm gì. Nuôi tôi còn không bằng nuôi một con chó, chó ăn no còn biết vẫy đuôi với chủ. Tôi không khỏi nhìn họ mà cười ra nước mắt, lúc tôi c.h.ế.t, gầy trơ xương, đã lâu không biết cảm giác no bụng là gì. Tiếng ồn ào của bố mẹ đánh thức em trai, nó tức giận xông vào phòng khách la ó. "Cãi nhau mãi, có thôi hay không, tối nay con thức khuya, hai người có thể im lặng chút được không?" Bố mẹ im bặt, em trai ngáp dài, rồi như không đếm xỉa tới mà nói: “Đúng rồi, cho con thêm năm nghìn nữa, con còn nợ tiền bạn học.” Bố mẹ ngồi im lặng, không hẹn mà cùng nhau mang vẻ mặt khó coi. Những lời an ủi nhau vừa nãy dường như không còn tác dụng nữa, ánh mắt họ không tự chủ mà nhìn xuống hai trăm tệ kia. Bố ngẩng đầu, dò hỏi em trai: "Bố đối với con và chị, luôn luôn công bằng mà phải không?" Em trai nghe vậy, tức giận nói: "Không công bằng!". Nó nói ngay mà không cần suy nghĩ gì: "Chị ấy mỗi năm đều ở quê chơi, không ai quản, còn con phải học thêm đủ thứ, học đủ loại nhạc cụ, bố mẹ thiên vị! Chỉ đối xử tốt với chị." Có lẽ em trai thực sự cảm thấy thiệt thòi, nhưng bố mẹ sao lai đỏ mặt rồi.