Tại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà…

Chương 11: Tôi thích ăn cơm nhất

Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Sau khi biết tuổi của tôi, ông chủ lắc đầu. "Không được, cháu chưa đến tuổi lao động, chú không thể nhận cháu." Chán nản, tôi buông tay, x.á.ch ba lô da rắn chuẩn bị đi, ông chủ ôm đầu khổ não hét lên: "Quầy hàng bẩn quá, trong quán thiếu người, bận không xuể." Tôi tinh ý, nên hiểu ngay, xắn tay áo lên và bắt đầu giúp ông ấy lau dọn. Luẩn quẩn làm đến trưa, tôi đã dọn dẹp gần như toàn bộ quán. Chủ quán mặt lạnh tanh, sợ tôi lợi dụng: "Đừng tưởng tôi giữ cháu làm việc nhé, chỉ là cảm ơn cháu giúp đỡ, cho cháu ăn một bữa thôi." Tôi gật đầu lia lịa như giã tỏi, tôi thích ăn cơm nhất. Trên bàn ăn, chủ quán quán đặc biệt thêm một phần thịt kho tàu. Nhìn miếng thịt kho đỏ au, bóng loáng, tôi nuốt nước miếng, cố gắng ăn hết rau xanh trước mặt, nhai rau xanh, tưởng tượng vị béo ngậy, ngọt ngào của thịt kho. Chủ quán gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát tôi: "Sao không ăn thịt? Ăn hết rồi gắp tiếp!" Mấy chị nhân viên khác cũng gắp thức ăn vào bát tôi, bảo tôi đừng ngại. Tiểu Bạch của Khôi MaoTôi hơi bất ngờ, trước đây khi ăn cơm cùng bố mẹ, trước mặt là một đĩa cà chua xào trứng, vì thích ăn nên tôi đã gắp hai đũa trứng. Mẹ tôi liền nói: "Chỉ biết nhặt trứng ăn à?" Sau đó tôi gắp lạc rang ăn, bố tôi cười tôi: "Con ăn bao nhiêu hạt rồi, bố đếm cho nhé!" Từ đó về sau, tôi không dám ăn món ngon trên bàn ăn nữa. Tôi quên mất, đây không phải ở nhà, tôi có thể gắp món mình thích. Bữa cơm này, tôi ăn sạch cả đáy bát, là bữa ăn no nhất của tôi. Trước đây, tôi thậm chí còn không dám mơ ước ăn mì gói. 1,5 tệ một gói, một ngày là 4,5 tệ, một tháng là 135 tệ, ai mà chịu nổi? Vì vậy, tôi học cách khôn ranh, ngồi xổm trước của hàng tiện lợi để chờ mở “hộp bí mật”. Mỗi khi cửa hàng đóng cửa, họ sẽ tập trung xử lý hộp cơm hết hạn, 9 giờ rưỡi, gió rất lớn, may mắn thì có thể nhặt được hộp cơm hoặc bánh mì kẹp hết hạn một ngày. Đôi khi dính một ít chất lỏng ghê tởm, nhưng không sao, lau đi là được. Sau này, mỗi lần nhân viên vứt rác, họ đều bắt gặp tôi đang lục tung thùng rác, họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi lại mặt dày. Từ đó về sau, họ không đợi đến 9 giờ rưỡi nữa mà xử lý đồ ăn sớm hơn, họ không cho vào thùng rác mà đặt trên bệ đá cạnh thùng rác. Hầu hết là bánh mì còn hạn sử dụng lâu và hộp cơm mới, sạch sẽ. Tôi không cần phải chịu lạnh chờ ăn nữa, thậm chí còn ăn ngon hơn ở nhà bố mẹ.

Sau khi biết tuổi của tôi, ông chủ lắc đầu.

 

"Không được, cháu chưa đến tuổi lao động, chú không thể nhận cháu."

 

Chán nản, tôi buông tay, x.á.ch ba lô da rắn chuẩn bị đi, ông chủ ôm đầu khổ não hét lên: "Quầy hàng bẩn quá, trong quán thiếu người, bận không xuể."

 

Tôi tinh ý, nên hiểu ngay, xắn tay áo lên và bắt đầu giúp ông ấy lau dọn.

 

Luẩn quẩn làm đến trưa, tôi đã dọn dẹp gần như toàn bộ quán.

 

Chủ quán mặt lạnh tanh, sợ tôi lợi dụng: "Đừng tưởng tôi giữ cháu làm việc nhé, chỉ là cảm ơn cháu giúp đỡ, cho cháu ăn một bữa thôi."

 

Tôi gật đầu lia lịa như giã tỏi, tôi thích ăn cơm nhất.

 

Trên bàn ăn, chủ quán quán đặc biệt thêm một phần thịt kho tàu. Nhìn miếng thịt kho đỏ au, bóng loáng, tôi nuốt nước miếng, cố gắng ăn hết rau xanh trước mặt, nhai rau xanh, tưởng tượng vị béo ngậy, ngọt ngào của thịt kho.

 

Chủ quán gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát tôi: "Sao không ăn thịt? Ăn hết rồi gắp tiếp!"

 

Mấy chị nhân viên khác cũng gắp thức ăn vào bát tôi, bảo tôi đừng ngại.

 

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Tôi hơi bất ngờ, trước đây khi ăn cơm cùng bố mẹ, trước mặt là một đĩa cà chua xào trứng, vì thích ăn nên tôi đã gắp hai đũa trứng.

 

Mẹ tôi liền nói: "Chỉ biết nhặt trứng ăn à?"

 

Sau đó tôi gắp lạc rang ăn, bố tôi cười tôi: "Con ăn bao nhiêu hạt rồi, bố đếm cho nhé!"

 

Từ đó về sau, tôi không dám ăn món ngon trên bàn ăn nữa.

 

Tôi quên mất, đây không phải ở nhà, tôi có thể gắp món mình thích.

 

Bữa cơm này, tôi ăn sạch cả đáy bát, là bữa ăn no nhất của tôi.

 

Trước đây, tôi thậm chí còn không dám mơ ước ăn mì gói. 1,5 tệ một gói, một ngày là 4,5 tệ, một tháng là 135 tệ, ai mà chịu nổi?

 

Vì vậy, tôi học cách khôn ranh, ngồi xổm trước của hàng tiện lợi để chờ mở “hộp bí mật”. Mỗi khi cửa hàng đóng cửa, họ sẽ tập trung xử lý hộp cơm hết hạn, 9 giờ rưỡi, gió rất lớn, may mắn thì có thể nhặt được hộp cơm hoặc bánh mì kẹp hết hạn một ngày.

 

Đôi khi dính một ít chất lỏng ghê tởm, nhưng không sao, lau đi là được.

 

Sau này, mỗi lần nhân viên vứt rác, họ đều bắt gặp tôi đang lục tung thùng rác, họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi lại mặt dày.

 

Từ đó về sau, họ không đợi đến 9 giờ rưỡi nữa mà xử lý đồ ăn sớm hơn, họ không cho vào thùng rác mà đặt trên bệ đá cạnh thùng rác. Hầu hết là bánh mì còn hạn sử dụng lâu và hộp cơm mới, sạch sẽ.

 

Tôi không cần phải chịu lạnh chờ ăn nữa, thậm chí còn ăn ngon hơn ở nhà bố mẹ.

Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Sau khi biết tuổi của tôi, ông chủ lắc đầu. "Không được, cháu chưa đến tuổi lao động, chú không thể nhận cháu." Chán nản, tôi buông tay, x.á.ch ba lô da rắn chuẩn bị đi, ông chủ ôm đầu khổ não hét lên: "Quầy hàng bẩn quá, trong quán thiếu người, bận không xuể." Tôi tinh ý, nên hiểu ngay, xắn tay áo lên và bắt đầu giúp ông ấy lau dọn. Luẩn quẩn làm đến trưa, tôi đã dọn dẹp gần như toàn bộ quán. Chủ quán mặt lạnh tanh, sợ tôi lợi dụng: "Đừng tưởng tôi giữ cháu làm việc nhé, chỉ là cảm ơn cháu giúp đỡ, cho cháu ăn một bữa thôi." Tôi gật đầu lia lịa như giã tỏi, tôi thích ăn cơm nhất. Trên bàn ăn, chủ quán quán đặc biệt thêm một phần thịt kho tàu. Nhìn miếng thịt kho đỏ au, bóng loáng, tôi nuốt nước miếng, cố gắng ăn hết rau xanh trước mặt, nhai rau xanh, tưởng tượng vị béo ngậy, ngọt ngào của thịt kho. Chủ quán gắp hai miếng thịt kho bỏ vào bát tôi: "Sao không ăn thịt? Ăn hết rồi gắp tiếp!" Mấy chị nhân viên khác cũng gắp thức ăn vào bát tôi, bảo tôi đừng ngại. Tiểu Bạch của Khôi MaoTôi hơi bất ngờ, trước đây khi ăn cơm cùng bố mẹ, trước mặt là một đĩa cà chua xào trứng, vì thích ăn nên tôi đã gắp hai đũa trứng. Mẹ tôi liền nói: "Chỉ biết nhặt trứng ăn à?" Sau đó tôi gắp lạc rang ăn, bố tôi cười tôi: "Con ăn bao nhiêu hạt rồi, bố đếm cho nhé!" Từ đó về sau, tôi không dám ăn món ngon trên bàn ăn nữa. Tôi quên mất, đây không phải ở nhà, tôi có thể gắp món mình thích. Bữa cơm này, tôi ăn sạch cả đáy bát, là bữa ăn no nhất của tôi. Trước đây, tôi thậm chí còn không dám mơ ước ăn mì gói. 1,5 tệ một gói, một ngày là 4,5 tệ, một tháng là 135 tệ, ai mà chịu nổi? Vì vậy, tôi học cách khôn ranh, ngồi xổm trước của hàng tiện lợi để chờ mở “hộp bí mật”. Mỗi khi cửa hàng đóng cửa, họ sẽ tập trung xử lý hộp cơm hết hạn, 9 giờ rưỡi, gió rất lớn, may mắn thì có thể nhặt được hộp cơm hoặc bánh mì kẹp hết hạn một ngày. Đôi khi dính một ít chất lỏng ghê tởm, nhưng không sao, lau đi là được. Sau này, mỗi lần nhân viên vứt rác, họ đều bắt gặp tôi đang lục tung thùng rác, họ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, nhưng tôi lại mặt dày. Từ đó về sau, họ không đợi đến 9 giờ rưỡi nữa mà xử lý đồ ăn sớm hơn, họ không cho vào thùng rác mà đặt trên bệ đá cạnh thùng rác. Hầu hết là bánh mì còn hạn sử dụng lâu và hộp cơm mới, sạch sẽ. Tôi không cần phải chịu lạnh chờ ăn nữa, thậm chí còn ăn ngon hơn ở nhà bố mẹ.

Chương 11: Tôi thích ăn cơm nhất