Tại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà…

Chương 16: Họ đã nhận sai, nhưng ích gì nữa?

Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Bố mẹ ngồi trong nhà, sắc mặt mỗi người một khác. Lúc này họ mới phát hiện ra căn nhà mà họ nghĩ che mưa chắn gió thoải mái, giờ đã tứ bề lủng lẻo. Trên bàn là những chiếc bánh bao cứng ngắc, một bát nước đóng băng, trong bếp lò là khoai lang nguội lạnh trong tro than. Những dấu vết cuộc sống ngày nào của tôi giờ đây không ngừng nhắc nhở họ, rằng tôi đã trải qua một cuộc sống như thế nào. Bố vẫn đang chìm trong sự sững sờ, chưa hoàn hồn, thì nghe mẹ lải nhải: "Đã bảo qua thăm con bé rồi, anh cứ bảo sợ con bé theo về, giờ hay rồi." "Đủ rồi!" Bố đập mạnh tay xuống bàn, rung lên một lớp bụi. "Lúc trước tôi nói cho con bé về thăm ông nội, không thì con bé sẽ hận chúng ta, cô không chịu nghe, giờ hay rồi, lại đổ lỗi cho tôi." Mẹ rưng rưng nước mắt. "Chẳng phải anh nói anh bận rộn công việc, lo được cho Minh Minh thì không lo được cho Hân Hân, anh có thể chỉ trích mình em à?" Sau một hồi cãi vã, cuối cùng họ đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của tôi là do tai nạn ngoài ý muốn. Là điều không thể tránh khỏi, không thể trách ai được. Hai người dần chấp nhận lý do này, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn. Lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, cả bố mẹ đều giật mình. Men theo tiếng chuông tìm đến, trên ổ cắm điện cũ nát, một chiếc điện thoại vẫn đang được cắm sạc. Rõ ràng là của tôi. Bố thở phào nhẹ nhõm, mang theo nghi ngờ bắt máy. Là chị y tá gọi đến, hỏi tôi khi nào đến hóa trị? Bố nhíu mày. "Hóa trị cái gì?" Khi biết người nghe điện thoại là bố tôi, chị y tá đã kể cho bố nghe về nguyên nhân tôi mắc bệnh ung thư. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bố, cả người ông mất hết sức lực, ngã nghiêng sang một bên. Mẹ ôm miệng, nước mắt tuôn trào không ngừng.Tiểu Bạch của Khôi Mao "Sao lại thế này, sao lại thế này? Con bé còn trẻ như vậy!" "Hóa ra con bé thực sự bị bệnh, con bé đã cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ, chúng ta còn chê bai con bé giả vờ." Bà túm lấy quần áo bố, vừa khóc vừa xé. "Là chúng ta hại c.h.ế.t Hân Hân! Đều do tôi! Con bé vốn có thể sống tốt đẹp!" Bố đẩy mẹ ra, không màng hình ảnh, gào khóc nức nở. "Lẽ nào tôi lại không biết sao? Hân Hân của bố!" Tôi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tôi thực sự nhìn thấy họ hối hận rơi lệ. Lòng kiêu hãnh của bậc làm cha mẹ của họ đã vứt đi đâu rồi? Vậy mà lại thừa nhận mình đã sai. Nhưng có ích gì nữa đâu? Tôi đã c.h.ế.t rồi.

Bố mẹ ngồi trong nhà, sắc mặt mỗi người một khác.

 

Lúc này họ mới phát hiện ra căn nhà mà họ nghĩ che mưa chắn gió thoải mái, giờ đã tứ bề lủng lẻo.

 

Trên bàn là những chiếc bánh bao cứng ngắc, một bát nước đóng băng, trong bếp lò là khoai lang nguội lạnh trong tro than.

 

Những dấu vết cuộc sống ngày nào của tôi giờ đây không ngừng nhắc nhở họ, rằng tôi đã trải qua một cuộc sống như thế nào.

 

Bố vẫn đang chìm trong sự sững sờ, chưa hoàn hồn, thì nghe mẹ lải nhải:

 

"Đã bảo qua thăm con bé rồi, anh cứ bảo sợ con bé theo về, giờ hay rồi."

 

"Đủ rồi!" Bố đập mạnh tay xuống bàn, rung lên một lớp bụi.

 

"Lúc trước tôi nói cho con bé về thăm ông nội, không thì con bé sẽ hận chúng ta, cô không chịu nghe, giờ hay rồi, lại đổ lỗi cho tôi."

 

Mẹ rưng rưng nước mắt.

 

"Chẳng phải anh nói anh bận rộn công việc, lo được cho Minh Minh thì không lo được cho Hân Hân, anh có thể chỉ trích mình em à?"

 

Sau một hồi cãi vã, cuối cùng họ đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của tôi là do tai nạn ngoài ý muốn.

 

Là điều không thể tránh khỏi, không thể trách ai được.

 

Hai người dần chấp nhận lý do này, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn.

 

Lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, cả bố mẹ đều giật mình.

 

Men theo tiếng chuông tìm đến, trên ổ cắm điện cũ nát, một chiếc điện thoại vẫn đang được cắm sạc.

 

Rõ ràng là của tôi.

 

Bố thở phào nhẹ nhõm, mang theo nghi ngờ bắt máy.

 

Là chị y tá gọi đến, hỏi tôi khi nào đến hóa trị?

 

Bố nhíu mày. "Hóa trị cái gì?"

 

Khi biết người nghe điện thoại là bố tôi, chị y tá đã kể cho bố nghe về nguyên nhân tôi mắc bệnh ung thư.

 

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bố, cả người ông mất hết sức lực, ngã nghiêng sang một bên.

 

Mẹ ôm miệng, nước mắt tuôn trào không ngừng.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

"Sao lại thế này, sao lại thế này? Con bé còn trẻ như vậy!"

 

"Hóa ra con bé thực sự bị bệnh, con bé đã cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ, chúng ta còn chê bai con bé giả vờ."

 

Bà túm lấy quần áo bố, vừa khóc vừa xé.

 

"Là chúng ta hại c.h.ế.t Hân Hân! Đều do tôi! Con bé vốn có thể sống tốt đẹp!"

 

Bố đẩy mẹ ra, không màng hình ảnh, gào khóc nức nở.

 

"Lẽ nào tôi lại không biết sao? Hân Hân của bố!"

 

Tôi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tôi thực sự nhìn thấy họ hối hận rơi lệ. Lòng kiêu hãnh của bậc làm cha mẹ của họ đã vứt đi đâu rồi? Vậy mà lại thừa nhận mình đã sai.

 

Nhưng có ích gì nữa đâu? Tôi đã c.h.ế.t rồi.

Yêu Thương Và Thiên Vị - Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTác giả: Đa Đa Viên Viên Cổn CổnTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTại sân nhà lợp ngói rách nát của ông nội, tôi tắt thở. Tuyết lớn phủ lấp toàn bộ cơ thể tôi, dường như tôi chưa từng tồn tại.   Chiếc áo khoác ngắn cũn cỡn, hở cả mắt cá chân không thể che đi những vết lở loét do bỏng lạnh. Cho đến khi ch.ế.t, tôi vẫn không thể toại nguyện mặc một bộ quần áo mới đàng hoàng.   Linh hồn tôi bay đến nơi cách đây hơn 300 km, nơi rực rỡ ánh đèn, lấp lánh ánh neon. Đó là nhà của bố mẹ và em trai tôi.   Cả thành phố bừng sáng, chào đón tiếng chuông báo hiệu 12 giờ đêm.   Ồ, sắp đến Tết rồi.   Chẳng biết từ lúc nào, linh hồn tôi đã đến phòng khách. Căn nhà được trang trí rực rỡ, tràn ngập không khí vui tươi.   Mẹ khoe với em trai về những bộ quần áo và đôi giày mới mua.   Tiểu Bạch của Khôi Mao Nhiều đến mức, em ấy thậm chí không cần thức đón giao thừa mới được mặc đồ mới.   Nhưng em trai tôi lại mải mê chơi game trên điện thoại, chỉ liếc nhìn một cái hời hợt, không hề đáp lời.   Chẳng biết vì buồn chán hay tức giận, mẹ đặt quần áo xuống, nhìn về hướng nhà… Bố mẹ ngồi trong nhà, sắc mặt mỗi người một khác. Lúc này họ mới phát hiện ra căn nhà mà họ nghĩ che mưa chắn gió thoải mái, giờ đã tứ bề lủng lẻo. Trên bàn là những chiếc bánh bao cứng ngắc, một bát nước đóng băng, trong bếp lò là khoai lang nguội lạnh trong tro than. Những dấu vết cuộc sống ngày nào của tôi giờ đây không ngừng nhắc nhở họ, rằng tôi đã trải qua một cuộc sống như thế nào. Bố vẫn đang chìm trong sự sững sờ, chưa hoàn hồn, thì nghe mẹ lải nhải: "Đã bảo qua thăm con bé rồi, anh cứ bảo sợ con bé theo về, giờ hay rồi." "Đủ rồi!" Bố đập mạnh tay xuống bàn, rung lên một lớp bụi. "Lúc trước tôi nói cho con bé về thăm ông nội, không thì con bé sẽ hận chúng ta, cô không chịu nghe, giờ hay rồi, lại đổ lỗi cho tôi." Mẹ rưng rưng nước mắt. "Chẳng phải anh nói anh bận rộn công việc, lo được cho Minh Minh thì không lo được cho Hân Hân, anh có thể chỉ trích mình em à?" Sau một hồi cãi vã, cuối cùng họ đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của tôi là do tai nạn ngoài ý muốn. Là điều không thể tránh khỏi, không thể trách ai được. Hai người dần chấp nhận lý do này, sắc mặt bắt đầu hòa hoãn. Lúc này, trong nhà vang lên tiếng chuông điện thoại, cả bố mẹ đều giật mình. Men theo tiếng chuông tìm đến, trên ổ cắm điện cũ nát, một chiếc điện thoại vẫn đang được cắm sạc. Rõ ràng là của tôi. Bố thở phào nhẹ nhõm, mang theo nghi ngờ bắt máy. Là chị y tá gọi đến, hỏi tôi khi nào đến hóa trị? Bố nhíu mày. "Hóa trị cái gì?" Khi biết người nghe điện thoại là bố tôi, chị y tá đã kể cho bố nghe về nguyên nhân tôi mắc bệnh ung thư. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay bố, cả người ông mất hết sức lực, ngã nghiêng sang một bên. Mẹ ôm miệng, nước mắt tuôn trào không ngừng.Tiểu Bạch của Khôi Mao "Sao lại thế này, sao lại thế này? Con bé còn trẻ như vậy!" "Hóa ra con bé thực sự bị bệnh, con bé đã cầu cứu chúng ta, nhưng chúng ta đã bỏ lỡ, chúng ta còn chê bai con bé giả vờ." Bà túm lấy quần áo bố, vừa khóc vừa xé. "Là chúng ta hại c.h.ế.t Hân Hân! Đều do tôi! Con bé vốn có thể sống tốt đẹp!" Bố đẩy mẹ ra, không màng hình ảnh, gào khóc nức nở. "Lẽ nào tôi lại không biết sao? Hân Hân của bố!" Tôi nghi ngờ mình nhìn nhầm, tôi thực sự nhìn thấy họ hối hận rơi lệ. Lòng kiêu hãnh của bậc làm cha mẹ của họ đã vứt đi đâu rồi? Vậy mà lại thừa nhận mình đã sai. Nhưng có ích gì nữa đâu? Tôi đã c.h.ế.t rồi.

Chương 16: Họ đã nhận sai, nhưng ích gì nữa?