Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 422: Chương 422

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Tay chân Khương Tuệ Tuệ cuống cuồng hết cả lên, cô cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã vào người Tống Thời Thanh. Lúc này ánh mắt của Tống Thời Thanh dần dần trở nên âm trầm, thân thể cũng bắt đầu phản ứng kịch liệt hơn, cảnh tượng lúc này lại làm cho anh một lần nữa nhớ đến giấc mơ mấy tháng trước.Trong giấc mơ đó, tình huống này và cảnh tượng này như đang bổ sung cho nhau. Chẳng qua là anh và Khương Tuệ Tuệ đổi chỗ cho nhau, trong giấc mơ anh đè ở trên người Khương Tuệ Tuệ, hiện tại lại là Khương Tuệ Tuệ đè ở trên người anh. Mái tóc của cô được xõa rối tung ở hai bên, có chút lộn xộn vì hành động vừa rồi, có lẽ là do mái tóc đã cản tầm nhìn, Khương Tuệ Tuệ đưa tay vén mái tóc dài trên trán ra sau tai.Những động tác tưởng chừng như vô tình của cô, ấy vậy mà lại để lộ ra hành động quyến rũ vô cùng.Tống Thời Thanh tự nhận bản thân là một người có ý chí rất kiên định, nhưng vào lúc này anh mới phát hiện ra, ý chí của bản thân không đủ kiên định một chút nào. Đôi mắt anh nheo lại, mặt hồ tĩnh lặng trong mắt anh gợn sóng lăn tăn, anh vươn tay khuấy động, phá vỡ sự yên tĩnh.Gió đang nổi lên, giống như trái tim của Tống Thời Thanh vậy. Giống như cơ thể anh mất kiểm soát và không chịu nghe theo sự sai khiến, anh vòng tay ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, ghé vào sát mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Nụ hôn của anh rất nóng bỏng và cũng rất ôn nhu dịu dàng, sức mạnh của anh luôn rất lớn, nhưng anh sẽ rất luyến tiếc nếu như bản thân làm tổn thương Khương Tuệ Tuệ. Khi anh đối xử với Khương Tuệ Tuệ, anh đã hành động một cách cẩn thận.Ngay khi đôi môi lạnh lẽo bao phủ đôi môi mềm mại như sáp của cô, Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà rên rỉ ưm ư ra tiếng. Nụ hôn đến từ người mình thích thì không thể nào có thể diễn đạt bằng lời, chỉ có thể nói rằng là nó rất đẹp và ngọt ngào, cơ thể hai người cũng đang hấp dẫn lẫn nhau, chút tính dã thú trong người đang gầm rú.Khương Tuệ Tuệ ban đầu hơi bị động, cô lùi về phía sau để thoát khỏi vòng tay của Tống Thời Thanh, khi môi cô hé mở, có một tiếng tách vang lên, giữa môi và răng của cô vẫn còn đọng lại nước bọt của hai người.Ngực cô phập phồng liên tục, cô thở hổn hển, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: "Không, không được... Em bị sốt... Sẽ lây bệnh cho anh..."Cố Diệp PhiNhưng mà Tống Thời Thanh căn bản là không để tâm chút nào, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sứ của cô, anh nói với một giọng trầm và gợi cảm: "Không có sao cả."Anh lại hôn cô một cách say đắm.Khương Tuệ Tuệ không chạy trốn nữa, giống như từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con rắn nước, cô vặn người để đến gần Tống Thời Thanh từng chút một, cơ thể của hai người bọn họ gần sát vào nhau.Nhưng mà vào lúc này, đôi tay nhỏ bé của cô lại không thành thật, khi Tống Thời Thanh hôn cô, hai tay cô ôm lấy n.g.ự.c anh, vuốt ve cơ bắp cường tráng của anh...Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, giọng nói của bà nội Tống: "Tuệ Tuệ, cháu có sao không?"Hóa ra là lúc Khương Tuệ Tuệ ngã xuống giường, cô đã hét lên một tiếng nên bị bà nội Tống nghe thấy được. Bà ấy sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ xảy ra chuyện nên đứng ở cửa hỏi một tiếng.Giọng nói của bà nội Tống đã đánh thức Tống Thời Thanh tỉnh táo lại, anh nhanh chóng buông lỏng sự áp chế nãy giờ của mình với Khương Tuệ Tuệ.Anh cảm thấy bản thân làm như vậy là không được, tuy rằng đời này anh nhất định sẽ phải cưới Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ là đang ở nhà họ Khương, trong phòng của Tuệ Tuệ, bà nội anh vẫn ở bên ngoài, anh 'bắt nạt' Tuệ Tuệ như vậy, trong lòng anh không hiểu sao có một cảm giác tội lỗi dâng trào.Nội tâm của anh nói với anh rằng điều này là không đúng.Tống Thời Thanh dừng động tác của mình lại, Khương Tuệ Tuệ cũng bị giọng nói của bà nội làm cho giật mình, trong cái khó ló cái khôn, cô vội trả lời: "Không sao đâu bà nội, cháu vừa nhìn thấy một con nhện, nhưng hiện tại nó đã bị cháu giẫm c.h.ế.t rồi..." 

Tay chân Khương Tuệ Tuệ cuống cuồng hết cả lên, cô cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã vào người Tống Thời Thanh. Lúc này ánh mắt của Tống Thời Thanh dần dần trở nên âm trầm, thân thể cũng bắt đầu phản ứng kịch liệt hơn, cảnh tượng lúc này lại làm cho anh một lần nữa nhớ đến giấc mơ mấy tháng trước.

Trong giấc mơ đó, tình huống này và cảnh tượng này như đang bổ sung cho nhau. Chẳng qua là anh và Khương Tuệ Tuệ đổi chỗ cho nhau, trong giấc mơ anh đè ở trên người Khương Tuệ Tuệ, hiện tại lại là Khương Tuệ Tuệ đè ở trên người anh. Mái tóc của cô được xõa rối tung ở hai bên, có chút lộn xộn vì hành động vừa rồi, có lẽ là do mái tóc đã cản tầm nhìn, Khương Tuệ Tuệ đưa tay vén mái tóc dài trên trán ra sau tai.

Những động tác tưởng chừng như vô tình của cô, ấy vậy mà lại để lộ ra hành động quyến rũ vô cùng.

Tống Thời Thanh tự nhận bản thân là một người có ý chí rất kiên định, nhưng vào lúc này anh mới phát hiện ra, ý chí của bản thân không đủ kiên định một chút nào. Đôi mắt anh nheo lại, mặt hồ tĩnh lặng trong mắt anh gợn sóng lăn tăn, anh vươn tay khuấy động, phá vỡ sự yên tĩnh.

Gió đang nổi lên, giống như trái tim của Tống Thời Thanh vậy. Giống như cơ thể anh mất kiểm soát và không chịu nghe theo sự sai khiến, anh vòng tay ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, ghé vào sát mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Nụ hôn của anh rất nóng bỏng và cũng rất ôn nhu dịu dàng, sức mạnh của anh luôn rất lớn, nhưng anh sẽ rất luyến tiếc nếu như bản thân làm tổn thương Khương Tuệ Tuệ. Khi anh đối xử với Khương Tuệ Tuệ, anh đã hành động một cách cẩn thận.

Ngay khi đôi môi lạnh lẽo bao phủ đôi môi mềm mại như sáp của cô, Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà rên rỉ ưm ư ra tiếng. Nụ hôn đến từ người mình thích thì không thể nào có thể diễn đạt bằng lời, chỉ có thể nói rằng là nó rất đẹp và ngọt ngào, cơ thể hai người cũng đang hấp dẫn lẫn nhau, chút tính dã thú trong người đang gầm rú.

Khương Tuệ Tuệ ban đầu hơi bị động, cô lùi về phía sau để thoát khỏi vòng tay của Tống Thời Thanh, khi môi cô hé mở, có một tiếng tách vang lên, giữa môi và răng của cô vẫn còn đọng lại nước bọt của hai người.

Ngực cô phập phồng liên tục, cô thở hổn hển, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: "Không, không được... Em bị sốt... Sẽ lây bệnh cho anh..."

Cố Diệp Phi

Nhưng mà Tống Thời Thanh căn bản là không để tâm chút nào, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sứ của cô, anh nói với một giọng trầm và gợi cảm: "Không có sao cả."

Anh lại hôn cô một cách say đắm.

Khương Tuệ Tuệ không chạy trốn nữa, giống như từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con rắn nước, cô vặn người để đến gần Tống Thời Thanh từng chút một, cơ thể của hai người bọn họ gần sát vào nhau.

Nhưng mà vào lúc này, đôi tay nhỏ bé của cô lại không thành thật, khi Tống Thời Thanh hôn cô, hai tay cô ôm lấy n.g.ự.c anh, vuốt ve cơ bắp cường tráng của anh...

Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, giọng nói của bà nội Tống: "Tuệ Tuệ, cháu có sao không?"

Hóa ra là lúc Khương Tuệ Tuệ ngã xuống giường, cô đã hét lên một tiếng nên bị bà nội Tống nghe thấy được. Bà ấy sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ xảy ra chuyện nên đứng ở cửa hỏi một tiếng.

Giọng nói của bà nội Tống đã đánh thức Tống Thời Thanh tỉnh táo lại, anh nhanh chóng buông lỏng sự áp chế nãy giờ của mình với Khương Tuệ Tuệ.

Anh cảm thấy bản thân làm như vậy là không được, tuy rằng đời này anh nhất định sẽ phải cưới Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ là đang ở nhà họ Khương, trong phòng của Tuệ Tuệ, bà nội anh vẫn ở bên ngoài, anh 'bắt nạt' Tuệ Tuệ như vậy, trong lòng anh không hiểu sao có một cảm giác tội lỗi dâng trào.

Nội tâm của anh nói với anh rằng điều này là không đúng.

Tống Thời Thanh dừng động tác của mình lại, Khương Tuệ Tuệ cũng bị giọng nói của bà nội làm cho giật mình, trong cái khó ló cái khôn, cô vội trả lời: "Không sao đâu bà nội, cháu vừa nhìn thấy một con nhện, nhưng hiện tại nó đã bị cháu giẫm c.h.ế.t rồi..."

 

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Tay chân Khương Tuệ Tuệ cuống cuồng hết cả lên, cô cố gắng đứng dậy, nhưng lại ngã vào người Tống Thời Thanh. Lúc này ánh mắt của Tống Thời Thanh dần dần trở nên âm trầm, thân thể cũng bắt đầu phản ứng kịch liệt hơn, cảnh tượng lúc này lại làm cho anh một lần nữa nhớ đến giấc mơ mấy tháng trước.Trong giấc mơ đó, tình huống này và cảnh tượng này như đang bổ sung cho nhau. Chẳng qua là anh và Khương Tuệ Tuệ đổi chỗ cho nhau, trong giấc mơ anh đè ở trên người Khương Tuệ Tuệ, hiện tại lại là Khương Tuệ Tuệ đè ở trên người anh. Mái tóc của cô được xõa rối tung ở hai bên, có chút lộn xộn vì hành động vừa rồi, có lẽ là do mái tóc đã cản tầm nhìn, Khương Tuệ Tuệ đưa tay vén mái tóc dài trên trán ra sau tai.Những động tác tưởng chừng như vô tình của cô, ấy vậy mà lại để lộ ra hành động quyến rũ vô cùng.Tống Thời Thanh tự nhận bản thân là một người có ý chí rất kiên định, nhưng vào lúc này anh mới phát hiện ra, ý chí của bản thân không đủ kiên định một chút nào. Đôi mắt anh nheo lại, mặt hồ tĩnh lặng trong mắt anh gợn sóng lăn tăn, anh vươn tay khuấy động, phá vỡ sự yên tĩnh.Gió đang nổi lên, giống như trái tim của Tống Thời Thanh vậy. Giống như cơ thể anh mất kiểm soát và không chịu nghe theo sự sai khiến, anh vòng tay ôm lấy Khương Tuệ Tuệ, ghé vào sát mặt cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.Nụ hôn của anh rất nóng bỏng và cũng rất ôn nhu dịu dàng, sức mạnh của anh luôn rất lớn, nhưng anh sẽ rất luyến tiếc nếu như bản thân làm tổn thương Khương Tuệ Tuệ. Khi anh đối xử với Khương Tuệ Tuệ, anh đã hành động một cách cẩn thận.Ngay khi đôi môi lạnh lẽo bao phủ đôi môi mềm mại như sáp của cô, Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà rên rỉ ưm ư ra tiếng. Nụ hôn đến từ người mình thích thì không thể nào có thể diễn đạt bằng lời, chỉ có thể nói rằng là nó rất đẹp và ngọt ngào, cơ thể hai người cũng đang hấp dẫn lẫn nhau, chút tính dã thú trong người đang gầm rú.Khương Tuệ Tuệ ban đầu hơi bị động, cô lùi về phía sau để thoát khỏi vòng tay của Tống Thời Thanh, khi môi cô hé mở, có một tiếng tách vang lên, giữa môi và răng của cô vẫn còn đọng lại nước bọt của hai người.Ngực cô phập phồng liên tục, cô thở hổn hển, giọng nói dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước: "Không, không được... Em bị sốt... Sẽ lây bệnh cho anh..."Cố Diệp PhiNhưng mà Tống Thời Thanh căn bản là không để tâm chút nào, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt như sứ của cô, anh nói với một giọng trầm và gợi cảm: "Không có sao cả."Anh lại hôn cô một cách say đắm.Khương Tuệ Tuệ không chạy trốn nữa, giống như từ một con thỏ trắng nhỏ biến thành một con rắn nước, cô vặn người để đến gần Tống Thời Thanh từng chút một, cơ thể của hai người bọn họ gần sát vào nhau.Nhưng mà vào lúc này, đôi tay nhỏ bé của cô lại không thành thật, khi Tống Thời Thanh hôn cô, hai tay cô ôm lấy n.g.ự.c anh, vuốt ve cơ bắp cường tráng của anh...Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói từ bên ngoài truyền đến, giọng nói của bà nội Tống: "Tuệ Tuệ, cháu có sao không?"Hóa ra là lúc Khương Tuệ Tuệ ngã xuống giường, cô đã hét lên một tiếng nên bị bà nội Tống nghe thấy được. Bà ấy sợ Khương Tuệ Tuệ sẽ xảy ra chuyện nên đứng ở cửa hỏi một tiếng.Giọng nói của bà nội Tống đã đánh thức Tống Thời Thanh tỉnh táo lại, anh nhanh chóng buông lỏng sự áp chế nãy giờ của mình với Khương Tuệ Tuệ.Anh cảm thấy bản thân làm như vậy là không được, tuy rằng đời này anh nhất định sẽ phải cưới Tuệ Tuệ, nhưng bây giờ là đang ở nhà họ Khương, trong phòng của Tuệ Tuệ, bà nội anh vẫn ở bên ngoài, anh 'bắt nạt' Tuệ Tuệ như vậy, trong lòng anh không hiểu sao có một cảm giác tội lỗi dâng trào.Nội tâm của anh nói với anh rằng điều này là không đúng.Tống Thời Thanh dừng động tác của mình lại, Khương Tuệ Tuệ cũng bị giọng nói của bà nội làm cho giật mình, trong cái khó ló cái khôn, cô vội trả lời: "Không sao đâu bà nội, cháu vừa nhìn thấy một con nhện, nhưng hiện tại nó đã bị cháu giẫm c.h.ế.t rồi..." 

Chương 422: Chương 422