Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…
Chương 467: Chương 467
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Hai người nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn nhau.Tục ngữ có câu không có so sánh thì sẽ không có đau thương, trong đầu hai vị nữ lính văn nghệ lúc này chính là suy nghĩ đó. Cũng không biết Khương Tuệ Tuệ trang điểm như thế nào nhưng dù sao đi chăng nữa cũng đẹp hơn hai người họ nhiều.Vì thế, hai người từ một lòng tính toán sẽ hoá trang cho Khương Tuệ Tuệ thành một nhân vật nào đó, lại chuyển sang thỉnh giáo Khương Tuệ Tuệ xem nên trang điểm như thế nào mới là tương đối đẹp.Từ trang điểm tới kỹ xảo ca hát, rồi lại đến phương diện ăn mặc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn mượn cơ hội này quảng cáo với bọn họ về tiệm may, hai vị nữ lính văn nghệ bàn tán sôi nổi, tỏ vẻ nhất định sẽ trở về ủng hộ cô.Bọn họ không chỉ muốn quay lại ủng hộ mà còn có ý định giới thiệu với nhiều người để tới ủng hộ nữa.Các nữ lính ăn nghệ cũng giống nữ thanh niên trí thức vậy, sự khác biệt duy nhất chính là họ thích trang điểm nữa, chỉ cần binh đoàn nghệ thuật còn tồn tại thì công việc làm ăn của cô sẽ càng tốt hơn nữa.Khương Tuệ Tuệ phảng phất thấy được một số tiền lớn chuẩn bị chạy vào trong túi mình, cô nhoẻn miệng cười.Vì muốn tránh trường hợp khi lên sân khấu mà mắc vệ sinh thì thật là xấu hổ, cho nên họ đều sẽ đi vệ sinh một lần trước khi lên sân khấu.Thấy thời gian cũng sắp đến, nhóm nữ lính văn nghệ của binh đoàn nghệ thuật cũng không quấy rầy Khương Tuệ Tuệ nữa, để cô đi vệ sinh trước đã, sau khi quay lại sẽ thay trang phục biểu diễn, thế là cũng kịp giờ lên sân khấu luôn.Khương Tuệ Tuệ không muốn đi vệ sinh, cô muốn nhân lúc còn chút thời gian sẽ ra ngoài một lát, hít chút không khí mới mẻ, nơi này đông người mà không gian lại nhỏ, nên cô có cảm giác hơi ngột ngạt.Khương Tuệ Tuệ không đi xa, cô chỉ quanh quẩn trong khoảng không gian từ bên dưới sân khấu đến cổng ra vào, chỉ cần mở cửa ở đây là gió từ bên ngoài sẽ thổi vào, thoải mái hơn rất nhiều. Cô bất giác nhón chân, ngoái nhìn về phía trước.Cố Diệp Phi Giữa dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gian nan lắm cô mới nhìn thấy Tạ Phương Hoa và Thẩm Kiêu Dương.Chỉ là vị trí của Tống Thời Thanh lại trống không.Khương Tuệ Tuệ cau mày, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Tống Thời Thanh đang ở đâu? Tại sao lại không nhìn thấy anh? Những lúc như thế này không thể bắt đầu cảm thán không có điện thoại di động đúng là quá bất tiện, nếu có điện thoại di động ở đây, cô có thể trực tiếp nhắn tin WeChat hỏi thử xem anh đang ở đâu là được rồi.Thấy thời gian cũng không còn sớm, Khương Tuệ Tuệ vứt bỏ suy nghĩ về Tống Thời Thanh ra sau đầu, xoay người quay trở về rồi tính sau.Nhưng cô vừa bước được một bước thì phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác nào sắt thép. Cánh tay của người đó hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng ngực.Phản ứng đầu tiên của Khương Tuệ Tuệ là giãy giụa một chút, không nghĩ ra là ai đã ăn gan hùm mật gấu, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở chỗ đông người mà dám động tay động chân với cô, bên trong có các chiến sĩ binh đoàn đang ngồi chờ sẵn, chỉ cần cô hét lên một tiếng, chỉ sợ những chiến sĩ binh đoàn đó chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng có thể khiến người này c.h.ế.t đuối rồi.Nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Khương Tuệ Tuệ lập tức đoán được người phía sau cô là ai.Cô không còn giãy giụa nữa, để tùy ý người kia một tay ôm lấy eo cô, một tay dắt lấy tay cô, hai người đi tới một nơi không có ai khác. Đây là phòng thay đồ dự phòng, nếu lúc nào đó có buổi biểu diễn lớn mà phòng thay đồ không đủ dùng thì sẽ có người tới đây thay quần áo.Nhưng lần này cũng không được xem là buổi biểu diễn lớn, phòng thay đồ vậy là đủ dùng rồi, cho nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai khác.“Em đang tìm anh sao?” Tống Thời Thanh nhẹ nhàng hỏi.Đầu anh hơi cúi xuống, ghé vào tai Khương Tuệ Tuệ để nói chuyện. Lúc anh nói chuyện, hơi thở phà vào tai Khương Tuệ Tuệ, tê tê dại dại, khiến Khương Tuệ Tuệ rùng mình.
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Hai người nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn nhau.Tục ngữ có câu không có so sánh thì sẽ không có đau thương, trong đầu hai vị nữ lính văn nghệ lúc này chính là suy nghĩ đó. Cũng không biết Khương Tuệ Tuệ trang điểm như thế nào nhưng dù sao đi chăng nữa cũng đẹp hơn hai người họ nhiều.Vì thế, hai người từ một lòng tính toán sẽ hoá trang cho Khương Tuệ Tuệ thành một nhân vật nào đó, lại chuyển sang thỉnh giáo Khương Tuệ Tuệ xem nên trang điểm như thế nào mới là tương đối đẹp.Từ trang điểm tới kỹ xảo ca hát, rồi lại đến phương diện ăn mặc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn mượn cơ hội này quảng cáo với bọn họ về tiệm may, hai vị nữ lính văn nghệ bàn tán sôi nổi, tỏ vẻ nhất định sẽ trở về ủng hộ cô.Bọn họ không chỉ muốn quay lại ủng hộ mà còn có ý định giới thiệu với nhiều người để tới ủng hộ nữa.Các nữ lính ăn nghệ cũng giống nữ thanh niên trí thức vậy, sự khác biệt duy nhất chính là họ thích trang điểm nữa, chỉ cần binh đoàn nghệ thuật còn tồn tại thì công việc làm ăn của cô sẽ càng tốt hơn nữa.Khương Tuệ Tuệ phảng phất thấy được một số tiền lớn chuẩn bị chạy vào trong túi mình, cô nhoẻn miệng cười.Vì muốn tránh trường hợp khi lên sân khấu mà mắc vệ sinh thì thật là xấu hổ, cho nên họ đều sẽ đi vệ sinh một lần trước khi lên sân khấu.Thấy thời gian cũng sắp đến, nhóm nữ lính văn nghệ của binh đoàn nghệ thuật cũng không quấy rầy Khương Tuệ Tuệ nữa, để cô đi vệ sinh trước đã, sau khi quay lại sẽ thay trang phục biểu diễn, thế là cũng kịp giờ lên sân khấu luôn.Khương Tuệ Tuệ không muốn đi vệ sinh, cô muốn nhân lúc còn chút thời gian sẽ ra ngoài một lát, hít chút không khí mới mẻ, nơi này đông người mà không gian lại nhỏ, nên cô có cảm giác hơi ngột ngạt.Khương Tuệ Tuệ không đi xa, cô chỉ quanh quẩn trong khoảng không gian từ bên dưới sân khấu đến cổng ra vào, chỉ cần mở cửa ở đây là gió từ bên ngoài sẽ thổi vào, thoải mái hơn rất nhiều. Cô bất giác nhón chân, ngoái nhìn về phía trước.Cố Diệp Phi Giữa dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gian nan lắm cô mới nhìn thấy Tạ Phương Hoa và Thẩm Kiêu Dương.Chỉ là vị trí của Tống Thời Thanh lại trống không.Khương Tuệ Tuệ cau mày, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Tống Thời Thanh đang ở đâu? Tại sao lại không nhìn thấy anh? Những lúc như thế này không thể bắt đầu cảm thán không có điện thoại di động đúng là quá bất tiện, nếu có điện thoại di động ở đây, cô có thể trực tiếp nhắn tin WeChat hỏi thử xem anh đang ở đâu là được rồi.Thấy thời gian cũng không còn sớm, Khương Tuệ Tuệ vứt bỏ suy nghĩ về Tống Thời Thanh ra sau đầu, xoay người quay trở về rồi tính sau.Nhưng cô vừa bước được một bước thì phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác nào sắt thép. Cánh tay của người đó hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng ngực.Phản ứng đầu tiên của Khương Tuệ Tuệ là giãy giụa một chút, không nghĩ ra là ai đã ăn gan hùm mật gấu, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở chỗ đông người mà dám động tay động chân với cô, bên trong có các chiến sĩ binh đoàn đang ngồi chờ sẵn, chỉ cần cô hét lên một tiếng, chỉ sợ những chiến sĩ binh đoàn đó chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng có thể khiến người này c.h.ế.t đuối rồi.Nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Khương Tuệ Tuệ lập tức đoán được người phía sau cô là ai.Cô không còn giãy giụa nữa, để tùy ý người kia một tay ôm lấy eo cô, một tay dắt lấy tay cô, hai người đi tới một nơi không có ai khác. Đây là phòng thay đồ dự phòng, nếu lúc nào đó có buổi biểu diễn lớn mà phòng thay đồ không đủ dùng thì sẽ có người tới đây thay quần áo.Nhưng lần này cũng không được xem là buổi biểu diễn lớn, phòng thay đồ vậy là đủ dùng rồi, cho nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai khác.“Em đang tìm anh sao?” Tống Thời Thanh nhẹ nhàng hỏi.Đầu anh hơi cúi xuống, ghé vào tai Khương Tuệ Tuệ để nói chuyện. Lúc anh nói chuyện, hơi thở phà vào tai Khương Tuệ Tuệ, tê tê dại dại, khiến Khương Tuệ Tuệ rùng mình.
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Hai người nhìn Khương Tuệ Tuệ rồi lại nhìn nhau.Tục ngữ có câu không có so sánh thì sẽ không có đau thương, trong đầu hai vị nữ lính văn nghệ lúc này chính là suy nghĩ đó. Cũng không biết Khương Tuệ Tuệ trang điểm như thế nào nhưng dù sao đi chăng nữa cũng đẹp hơn hai người họ nhiều.Vì thế, hai người từ một lòng tính toán sẽ hoá trang cho Khương Tuệ Tuệ thành một nhân vật nào đó, lại chuyển sang thỉnh giáo Khương Tuệ Tuệ xem nên trang điểm như thế nào mới là tương đối đẹp.Từ trang điểm tới kỹ xảo ca hát, rồi lại đến phương diện ăn mặc, Khương Tuệ Tuệ thậm chí còn mượn cơ hội này quảng cáo với bọn họ về tiệm may, hai vị nữ lính văn nghệ bàn tán sôi nổi, tỏ vẻ nhất định sẽ trở về ủng hộ cô.Bọn họ không chỉ muốn quay lại ủng hộ mà còn có ý định giới thiệu với nhiều người để tới ủng hộ nữa.Các nữ lính ăn nghệ cũng giống nữ thanh niên trí thức vậy, sự khác biệt duy nhất chính là họ thích trang điểm nữa, chỉ cần binh đoàn nghệ thuật còn tồn tại thì công việc làm ăn của cô sẽ càng tốt hơn nữa.Khương Tuệ Tuệ phảng phất thấy được một số tiền lớn chuẩn bị chạy vào trong túi mình, cô nhoẻn miệng cười.Vì muốn tránh trường hợp khi lên sân khấu mà mắc vệ sinh thì thật là xấu hổ, cho nên họ đều sẽ đi vệ sinh một lần trước khi lên sân khấu.Thấy thời gian cũng sắp đến, nhóm nữ lính văn nghệ của binh đoàn nghệ thuật cũng không quấy rầy Khương Tuệ Tuệ nữa, để cô đi vệ sinh trước đã, sau khi quay lại sẽ thay trang phục biểu diễn, thế là cũng kịp giờ lên sân khấu luôn.Khương Tuệ Tuệ không muốn đi vệ sinh, cô muốn nhân lúc còn chút thời gian sẽ ra ngoài một lát, hít chút không khí mới mẻ, nơi này đông người mà không gian lại nhỏ, nên cô có cảm giác hơi ngột ngạt.Khương Tuệ Tuệ không đi xa, cô chỉ quanh quẩn trong khoảng không gian từ bên dưới sân khấu đến cổng ra vào, chỉ cần mở cửa ở đây là gió từ bên ngoài sẽ thổi vào, thoải mái hơn rất nhiều. Cô bất giác nhón chân, ngoái nhìn về phía trước.Cố Diệp Phi Giữa dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gian nan lắm cô mới nhìn thấy Tạ Phương Hoa và Thẩm Kiêu Dương.Chỉ là vị trí của Tống Thời Thanh lại trống không.Khương Tuệ Tuệ cau mày, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Tống Thời Thanh đang ở đâu? Tại sao lại không nhìn thấy anh? Những lúc như thế này không thể bắt đầu cảm thán không có điện thoại di động đúng là quá bất tiện, nếu có điện thoại di động ở đây, cô có thể trực tiếp nhắn tin WeChat hỏi thử xem anh đang ở đâu là được rồi.Thấy thời gian cũng không còn sớm, Khương Tuệ Tuệ vứt bỏ suy nghĩ về Tống Thời Thanh ra sau đầu, xoay người quay trở về rồi tính sau.Nhưng cô vừa bước được một bước thì phía sau cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài, cơ bắp cuồn cuộn, chẳng khác nào sắt thép. Cánh tay của người đó hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng ngực.Phản ứng đầu tiên của Khương Tuệ Tuệ là giãy giụa một chút, không nghĩ ra là ai đã ăn gan hùm mật gấu, giữa ban ngày ban mặt, lại còn ở chỗ đông người mà dám động tay động chân với cô, bên trong có các chiến sĩ binh đoàn đang ngồi chờ sẵn, chỉ cần cô hét lên một tiếng, chỉ sợ những chiến sĩ binh đoàn đó chỉ cần mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng có thể khiến người này c.h.ế.t đuối rồi.Nhưng sau khi cảm nhận được cảm giác quen thuộc, Khương Tuệ Tuệ lập tức đoán được người phía sau cô là ai.Cô không còn giãy giụa nữa, để tùy ý người kia một tay ôm lấy eo cô, một tay dắt lấy tay cô, hai người đi tới một nơi không có ai khác. Đây là phòng thay đồ dự phòng, nếu lúc nào đó có buổi biểu diễn lớn mà phòng thay đồ không đủ dùng thì sẽ có người tới đây thay quần áo.Nhưng lần này cũng không được xem là buổi biểu diễn lớn, phòng thay đồ vậy là đủ dùng rồi, cho nên chỗ này ngoại trừ bọn họ ra cũng không có ai khác.“Em đang tìm anh sao?” Tống Thời Thanh nhẹ nhàng hỏi.Đầu anh hơi cúi xuống, ghé vào tai Khương Tuệ Tuệ để nói chuyện. Lúc anh nói chuyện, hơi thở phà vào tai Khương Tuệ Tuệ, tê tê dại dại, khiến Khương Tuệ Tuệ rùng mình.