Tác giả:

Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…

Chương 477: Chương 477

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Cô ấy lại cho Tiểu Mai mấy viên, trên mặt vui cười rạng rỡ: “Tiểu Mai, cô mau ăn socola đi, cái này là của Thẩm Kiêu Dương cho đó, ăn ngon lắm.”Thẩm Kiêu Dương lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Mạn Đình, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh quá đi. Nhưng mà nói cho cùng thì cô ấy không tức giận nữa là tốt rồi.Chuyện của Thẩm Kiêu Dương ở đây, Khương Tuệ Tuệ thật sự cũng đã ít nhiều nghe được chút động tĩnh, cho dù lúc bọn họ nói chuyện đã cố tình hạ giọng. Nhưng vì Khương Tuệ Tuệ ở bên này liếc mắt một cái, cho nên đã thấy được Diệp Mạn Đình thay đổi từ khuôn mặt hậm hực trước đó sang bộ dạng vui vẻ rồi.Cô cũng đại khái hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.Lúc cô nhìn Diệp Mạn Đình, đúng lúc Diệp Mạn Đình dường như cũng cảm nhận được điều gì, cô ấy cũng nhìn lại cô.Hai người nhìn nhau, đều không tự chủ được mà cười cười.Bộ phim bắt đầu rồi, đó chính là bộ phim 《Lenin vào thời kỳ 1918》. Bên trong bộ phim này có rất nhiều lời thoại kinh điển.Điều thần kỳ nhất chính là, lần trước lúc Khương Tuệ Tuệ xem ở rạp chiếu phim bộ 《Lenin Tháng Mười》 đã không đủ tỉnh táo để xem hết bộ phim, thậm chí cô còn ngủ ở rạp chiếu phim. Hiện giờ cũng không biết có phải do cách niên đại này một thời gian lâu rồi hay không, mà tâm tính cũng đã có sự thay đổi không nhỏ.Bộ phim lần này thì cô lại xem một cách vô cùng mê mẩn.Lúc bộ phim chiếu được một nửa, Tạ Phương Hoa kéo kéo tay áo Khương Tuệ Tuệ, nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, tôi muốn đi vệ sinh.”Khương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đi cùng chị.”“Không cần, Tuệ Tuệ, cô cứ ở đây xem đi, tôi tự đi một mình được rồi.” Tạ Phương Hoa lắc đầu nói, cô ấy thấy Khương Tuệ Tuệ đang mê mẩn xem phim, cũng ngại để cô dẫn mình đi vệ sinh. Hơn nữa mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng ở binh đoàn vẫn còn rất náo nhiệt, cô ấy cũng không sợ. Đi ra từ giữa đám đông, Tạ Phương Hoa đi đến chỗ nhà vệ sinh.Thế nhưng không ngờ chỗ xem phim lại cách nhà vệ sinh một khoảng xa, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên cô ấy tới chỗ này, không cẩn thận nên đã đi vòng đường xa, lúc còn chưa tìm được nhà vệ sinh, cô ấy thật sự đã mắc tiểu đến mức không thể nín được nữa.Cô ấy thấy chỗ này không có người, vì thế đã đến trốn ở phía sau một tảng đá, dự định sẽ đi tiểu ở chỗ này rồi quay về.Vốn dĩ mọi chuyện đang rất ổn, không có ai đến đây, thế nhưng vào lúc cô ấy chuẩn bị kéo quần lên thì trước mặt đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu đến.Là đèn pin, có người đi tới!Tạ Phương Hoa thật sự không nghĩ tới bây giờ lại có người xuất hiện ở chỗ này, cô ấy cho rằng mọi người đều đang xem phim. Cô ấy sợ tới mức tim đập loạn xạ, sợ bộ dạng hiện tại của mình sẽ bị người khác phát hiện, muốn trốn kỹ hơn một chút.Nhưng lại chính vì như thế mà cô ấy lại vô tình tạo ra chút động tĩnh, khiến người đang đi tới phải chú ý.Người đó cầm đèn pin, từ từ đi tới chỗ cô ấy.Cố Diệp PhiÁnh sáng đèn pin chiếu vào người Tạ Phương Hoa, toàn thân Tạ Phương Hoa cứng đờ. Sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Lại là cô sao? Mọi người đều đang ở bên kia để xem phim, tại sao cô lại ở đây một mình vậy?”Kỳ Huy Hoàng mới vừa đi vệ sinh xong, đang định đi xem phim, không ngờ lại nghe thấy tiếng động ở phía này. Anh ấy còn tưởng rằng có kẻ trộm lúa mạch, kết quả lại nhìn thấy cô gái may vá sáng nay.Tạ Phương Hoa cũng không ngờ người tới lại là đội trưởng Kỳ, thậm chí cô ấy còn chưa dám ngẩng đầu, thế mà vẫn bị Kỳ Huy Hoàng nhận ra. Cô ấy xấu hổ đỏ cả mặt, nếu có thể thì cô ấy chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay bây giờ.Chỉ là hiện giờ ngay cả một cử động nhỏ cô ấy cũng không dám, bởi vì hiện tại cô ấy đã hoàn toàn bất động, cứ ngồi xổm như vậy, có lẽ từ góc độ của Kỳ Huy Hoàng mà nhìn qua, anh ấy vẫn chưa phát hiện cô ấy thật sự đang làm gì ở đây……

Cô ấy lại cho Tiểu Mai mấy viên, trên mặt vui cười rạng rỡ: “Tiểu Mai, cô mau ăn socola đi, cái này là của Thẩm Kiêu Dương cho đó, ăn ngon lắm.”

Thẩm Kiêu Dương lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Mạn Đình, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh quá đi. Nhưng mà nói cho cùng thì cô ấy không tức giận nữa là tốt rồi.

Chuyện của Thẩm Kiêu Dương ở đây, Khương Tuệ Tuệ thật sự cũng đã ít nhiều nghe được chút động tĩnh, cho dù lúc bọn họ nói chuyện đã cố tình hạ giọng. Nhưng vì Khương Tuệ Tuệ ở bên này liếc mắt một cái, cho nên đã thấy được Diệp Mạn Đình thay đổi từ khuôn mặt hậm hực trước đó sang bộ dạng vui vẻ rồi.

Cô cũng đại khái hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc cô nhìn Diệp Mạn Đình, đúng lúc Diệp Mạn Đình dường như cũng cảm nhận được điều gì, cô ấy cũng nhìn lại cô.

Hai người nhìn nhau, đều không tự chủ được mà cười cười.

Bộ phim bắt đầu rồi, đó chính là bộ phim 《Lenin vào thời kỳ 1918》. Bên trong bộ phim này có rất nhiều lời thoại kinh điển.

Điều thần kỳ nhất chính là, lần trước lúc Khương Tuệ Tuệ xem ở rạp chiếu phim bộ 《Lenin Tháng Mười》 đã không đủ tỉnh táo để xem hết bộ phim, thậm chí cô còn ngủ ở rạp chiếu phim. Hiện giờ cũng không biết có phải do cách niên đại này một thời gian lâu rồi hay không, mà tâm tính cũng đã có sự thay đổi không nhỏ.

Bộ phim lần này thì cô lại xem một cách vô cùng mê mẩn.

Lúc bộ phim chiếu được một nửa, Tạ Phương Hoa kéo kéo tay áo Khương Tuệ Tuệ, nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, tôi muốn đi vệ sinh.”

Khương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đi cùng chị.”

“Không cần, Tuệ Tuệ, cô cứ ở đây xem đi, tôi tự đi một mình được rồi.” Tạ Phương Hoa lắc đầu nói, cô ấy thấy Khương Tuệ Tuệ đang mê mẩn xem phim, cũng ngại để cô dẫn mình đi vệ sinh. Hơn nữa mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng ở binh đoàn vẫn còn rất náo nhiệt, cô ấy cũng không sợ.

 

Đi ra từ giữa đám đông, Tạ Phương Hoa đi đến chỗ nhà vệ sinh.

Thế nhưng không ngờ chỗ xem phim lại cách nhà vệ sinh một khoảng xa, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên cô ấy tới chỗ này, không cẩn thận nên đã đi vòng đường xa, lúc còn chưa tìm được nhà vệ sinh, cô ấy thật sự đã mắc tiểu đến mức không thể nín được nữa.

Cô ấy thấy chỗ này không có người, vì thế đã đến trốn ở phía sau một tảng đá, dự định sẽ đi tiểu ở chỗ này rồi quay về.

Vốn dĩ mọi chuyện đang rất ổn, không có ai đến đây, thế nhưng vào lúc cô ấy chuẩn bị kéo quần lên thì trước mặt đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu đến.

Là đèn pin, có người đi tới!

Tạ Phương Hoa thật sự không nghĩ tới bây giờ lại có người xuất hiện ở chỗ này, cô ấy cho rằng mọi người đều đang xem phim. Cô ấy sợ tới mức tim đập loạn xạ, sợ bộ dạng hiện tại của mình sẽ bị người khác phát hiện, muốn trốn kỹ hơn một chút.

Nhưng lại chính vì như thế mà cô ấy lại vô tình tạo ra chút động tĩnh, khiến người đang đi tới phải chú ý.

Người đó cầm đèn pin, từ từ đi tới chỗ cô ấy.

Cố Diệp Phi

Ánh sáng đèn pin chiếu vào người Tạ Phương Hoa, toàn thân Tạ Phương Hoa cứng đờ. Sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Lại là cô sao? Mọi người đều đang ở bên kia để xem phim, tại sao cô lại ở đây một mình vậy?”

Kỳ Huy Hoàng mới vừa đi vệ sinh xong, đang định đi xem phim, không ngờ lại nghe thấy tiếng động ở phía này. Anh ấy còn tưởng rằng có kẻ trộm lúa mạch, kết quả lại nhìn thấy cô gái may vá sáng nay.

Tạ Phương Hoa cũng không ngờ người tới lại là đội trưởng Kỳ, thậm chí cô ấy còn chưa dám ngẩng đầu, thế mà vẫn bị Kỳ Huy Hoàng nhận ra. Cô ấy xấu hổ đỏ cả mặt, nếu có thể thì cô ấy chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay bây giờ.

Chỉ là hiện giờ ngay cả một cử động nhỏ cô ấy cũng không dám, bởi vì hiện tại cô ấy đã hoàn toàn bất động, cứ ngồi xổm như vậy, có lẽ từ góc độ của Kỳ Huy Hoàng mà nhìn qua, anh ấy vẫn chưa phát hiện cô ấy thật sự đang làm gì ở đây……

Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Cô ấy lại cho Tiểu Mai mấy viên, trên mặt vui cười rạng rỡ: “Tiểu Mai, cô mau ăn socola đi, cái này là của Thẩm Kiêu Dương cho đó, ăn ngon lắm.”Thẩm Kiêu Dương lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Diệp Mạn Đình, cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cô ấy thay đổi nhanh quá đi. Nhưng mà nói cho cùng thì cô ấy không tức giận nữa là tốt rồi.Chuyện của Thẩm Kiêu Dương ở đây, Khương Tuệ Tuệ thật sự cũng đã ít nhiều nghe được chút động tĩnh, cho dù lúc bọn họ nói chuyện đã cố tình hạ giọng. Nhưng vì Khương Tuệ Tuệ ở bên này liếc mắt một cái, cho nên đã thấy được Diệp Mạn Đình thay đổi từ khuôn mặt hậm hực trước đó sang bộ dạng vui vẻ rồi.Cô cũng đại khái hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.Lúc cô nhìn Diệp Mạn Đình, đúng lúc Diệp Mạn Đình dường như cũng cảm nhận được điều gì, cô ấy cũng nhìn lại cô.Hai người nhìn nhau, đều không tự chủ được mà cười cười.Bộ phim bắt đầu rồi, đó chính là bộ phim 《Lenin vào thời kỳ 1918》. Bên trong bộ phim này có rất nhiều lời thoại kinh điển.Điều thần kỳ nhất chính là, lần trước lúc Khương Tuệ Tuệ xem ở rạp chiếu phim bộ 《Lenin Tháng Mười》 đã không đủ tỉnh táo để xem hết bộ phim, thậm chí cô còn ngủ ở rạp chiếu phim. Hiện giờ cũng không biết có phải do cách niên đại này một thời gian lâu rồi hay không, mà tâm tính cũng đã có sự thay đổi không nhỏ.Bộ phim lần này thì cô lại xem một cách vô cùng mê mẩn.Lúc bộ phim chiếu được một nửa, Tạ Phương Hoa kéo kéo tay áo Khương Tuệ Tuệ, nhỏ giọng nói: “Tuệ Tuệ, tôi muốn đi vệ sinh.”Khương Tuệ Tuệ nói: “Tôi đi cùng chị.”“Không cần, Tuệ Tuệ, cô cứ ở đây xem đi, tôi tự đi một mình được rồi.” Tạ Phương Hoa lắc đầu nói, cô ấy thấy Khương Tuệ Tuệ đang mê mẩn xem phim, cũng ngại để cô dẫn mình đi vệ sinh. Hơn nữa mặc dù bây giờ trời đã tối, nhưng ở binh đoàn vẫn còn rất náo nhiệt, cô ấy cũng không sợ. Đi ra từ giữa đám đông, Tạ Phương Hoa đi đến chỗ nhà vệ sinh.Thế nhưng không ngờ chỗ xem phim lại cách nhà vệ sinh một khoảng xa, hơn nữa đây lại là lần đầu tiên cô ấy tới chỗ này, không cẩn thận nên đã đi vòng đường xa, lúc còn chưa tìm được nhà vệ sinh, cô ấy thật sự đã mắc tiểu đến mức không thể nín được nữa.Cô ấy thấy chỗ này không có người, vì thế đã đến trốn ở phía sau một tảng đá, dự định sẽ đi tiểu ở chỗ này rồi quay về.Vốn dĩ mọi chuyện đang rất ổn, không có ai đến đây, thế nhưng vào lúc cô ấy chuẩn bị kéo quần lên thì trước mặt đột nhiên có một luồng ánh sáng chiếu đến.Là đèn pin, có người đi tới!Tạ Phương Hoa thật sự không nghĩ tới bây giờ lại có người xuất hiện ở chỗ này, cô ấy cho rằng mọi người đều đang xem phim. Cô ấy sợ tới mức tim đập loạn xạ, sợ bộ dạng hiện tại của mình sẽ bị người khác phát hiện, muốn trốn kỹ hơn một chút.Nhưng lại chính vì như thế mà cô ấy lại vô tình tạo ra chút động tĩnh, khiến người đang đi tới phải chú ý.Người đó cầm đèn pin, từ từ đi tới chỗ cô ấy.Cố Diệp PhiÁnh sáng đèn pin chiếu vào người Tạ Phương Hoa, toàn thân Tạ Phương Hoa cứng đờ. Sau đó nghe thấy một âm thanh quen thuộc: “Lại là cô sao? Mọi người đều đang ở bên kia để xem phim, tại sao cô lại ở đây một mình vậy?”Kỳ Huy Hoàng mới vừa đi vệ sinh xong, đang định đi xem phim, không ngờ lại nghe thấy tiếng động ở phía này. Anh ấy còn tưởng rằng có kẻ trộm lúa mạch, kết quả lại nhìn thấy cô gái may vá sáng nay.Tạ Phương Hoa cũng không ngờ người tới lại là đội trưởng Kỳ, thậm chí cô ấy còn chưa dám ngẩng đầu, thế mà vẫn bị Kỳ Huy Hoàng nhận ra. Cô ấy xấu hổ đỏ cả mặt, nếu có thể thì cô ấy chỉ muốn chui xuống đất trốn ngay bây giờ.Chỉ là hiện giờ ngay cả một cử động nhỏ cô ấy cũng không dám, bởi vì hiện tại cô ấy đã hoàn toàn bất động, cứ ngồi xổm như vậy, có lẽ từ góc độ của Kỳ Huy Hoàng mà nhìn qua, anh ấy vẫn chưa phát hiện cô ấy thật sự đang làm gì ở đây……

Chương 477: Chương 477