Khương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng…
Chương 503: Chương 503
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Khương Tuệ Tuệ đợi cô gái trả lời, lại chờ cô gái dùng tay ra hiệu. Cô ấy ra hiệu cũng rất đơn giản, Khương Tuệ Tuệ vừa nhìn đã lập tức hiểu được. Mà thật ra Khương Tuệ Tuệ nhìn có hiểu hay không cũng không quan trọng, cô ấy không nói tiếng nào mà chỉ giơ tay ra hiệu, vậy thì không phải là chứng minh cô ấy không biết nói sao?Khương Tuệ Tuệ không ngờ lại còn có chuyện như vậy, trong nháy mắt lại càng đồng cảm với cô gái trước mặt.Cô thở dài, đoán ra chắc là cô gái này có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà hiểu ý. Vừa nãy cô gọi cô gái, không phải cô gái không để ý tới cô, hay là đang quá nhập tâm suy nghĩ, mà sự thật là cô ấy không nghe thấy thôi.Cũng không biết rốt cuộc có phải là do lỗ tai cô ấy không nghe thấy nên dẫn tới không nói được hay không, nếu chỉ là lỗ tai dẫn tới không nói thì dễ rồi. Thời đại này đã tồn tại ốc nhĩ, chỉ cần có thể mang ốc nhĩ, cô ấy có thể nghe thấy thanh âm.“Những củ mài ở trước cửa nhà tôi là do cô đưa tới sao? Cô đặc biệt tới cảm ơn tôi phải không? Đồ của cô, tôi sẽ nhận lấy. Tôi tên là Khương Tuệ Tuệ, tên cô là gì? Cô có biết viết tên của mình không?” Khương Tuệ Tuệ vì muốn cô gái hiểu mà lúc nói chuyện cô đã nói rất chậm từng chữ một.Cô gái nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhặt một nhánh cây ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống rồi viết lên mặt đất mấy chữ - Triệu Xuân Hạnh.Cô ấy chưa từng đọc sách, mấy chữ này là khi đưa đón em trai Triệu Hổ Tử, cô ấy đứng bên ngoài nghe giảng bài, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên là người tốt, biết cô ấy cũng muốn đọc sách, nên có khi sẽ cho phép cô ấy ở bên cạnh nghe giảng bài, sau đó còn dạy cô ấy viết tên của mình.Chẳng qua chữ cô ấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo nên không được đẹp cho lắm. Nhưng mỗi một nét cô ấy đều viết cực kỳ nghiêm túc.Cố Diệp Phi Viết rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ.“Triệu Xuân Hạnh sao?” Khương Tuệ Tuệ cảm thấy tên này nghe khá quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi. Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới hôm đó Hàn Tiến Bộ ở lại nhà bọn họ một đêm, Hàn Tiến Bộ và cha cô đã nói về một cô gái tên Triệu Xuân Hạnh, là một người câm, lại còn luôn bị đánh, đặc biệt đáng thương.Hóa ra lại chính là cô ấy, đúng thật là rất đáng thương.Thân hình vừa nhỏ vừa gầy, trên người chẳng có được bao nhiêu thịt, càng làm nổi bật cặp mắt to tròn, đen láy. Sắc mặt trắng bệch, đây là biểu hiện rõ rệt nhất cho sự thiếu dinh dưỡng.Triệu Xuân Hạnh viết tên của mình xong, tiếp tục khoa tay múa chân ra hiệu. Lúc này mức độ khó tăng lên, Khương Tuệ Tuệ cố gắng quan sát hết sức, cũng may, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, cô cũng đại khái hiểu được ý của Triệu Xuân Hạnh, ý của cô ấy chính là nói cha mẹ đã không còn đánh cô ấy nữa, cô ấy rất biết ơn cô.“Những gì ngày đó tôi nói đều là những điều tôi nghĩ trong lòng, nam nữ vốn dĩ bình đẳng với nhau, mẹ cô cũng là phụ nữ, bà ấy càng nên tôn trọng phụ nữ mới phải. Bà ấy nói cái gì mà lúc sinh cô ra thì nên bóp c.h.ế.t cô đi, vậy nếu lúc bà ấy còn nhỏ cũng bị bóp c.h.ế.t như vậy thì bây giờ bà ấy có thể nói với cô câu đó không?” Khương Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.Triệu Xuân Hạnh chớp chớp mắt nhìn cô, khi Khương Tuệ Tuệ nói những lời này, từ trước đến giờ cô ấy không hề nghĩ ngợi quá nhiều. Chợt nghe qua thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng có chuyện như vậy.Không thể dùng giới tính để đánh giá về giá trị của một con người, nam thì sao mà nữ thì sao?Khương Tuệ Tuệ thấy Triệu Xuân Hạnh nghiêm túc lắng nghe thì tiếp tục nói: “Mấy thứ kia cô tặng tôi thì tôi đều sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không thể nhận quà của cô mà không trả lại gì cả, cho nên tôi cũng có ít đồ cho cô.
Khương Tuệ Tuệ đợi cô gái trả lời, lại chờ cô gái dùng tay ra hiệu. Cô ấy ra hiệu cũng rất đơn giản, Khương Tuệ Tuệ vừa nhìn đã lập tức hiểu được. Mà thật ra Khương Tuệ Tuệ nhìn có hiểu hay không cũng không quan trọng, cô ấy không nói tiếng nào mà chỉ giơ tay ra hiệu, vậy thì không phải là chứng minh cô ấy không biết nói sao?
Khương Tuệ Tuệ không ngờ lại còn có chuyện như vậy, trong nháy mắt lại càng đồng cảm với cô gái trước mặt.
Cô thở dài, đoán ra chắc là cô gái này có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà hiểu ý. Vừa nãy cô gọi cô gái, không phải cô gái không để ý tới cô, hay là đang quá nhập tâm suy nghĩ, mà sự thật là cô ấy không nghe thấy thôi.
Cũng không biết rốt cuộc có phải là do lỗ tai cô ấy không nghe thấy nên dẫn tới không nói được hay không, nếu chỉ là lỗ tai dẫn tới không nói thì dễ rồi. Thời đại này đã tồn tại ốc nhĩ, chỉ cần có thể mang ốc nhĩ, cô ấy có thể nghe thấy thanh âm.
“Những củ mài ở trước cửa nhà tôi là do cô đưa tới sao? Cô đặc biệt tới cảm ơn tôi phải không? Đồ của cô, tôi sẽ nhận lấy. Tôi tên là Khương Tuệ Tuệ, tên cô là gì? Cô có biết viết tên của mình không?” Khương Tuệ Tuệ vì muốn cô gái hiểu mà lúc nói chuyện cô đã nói rất chậm từng chữ một.
Cô gái nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhặt một nhánh cây ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống rồi viết lên mặt đất mấy chữ - Triệu Xuân Hạnh.
Cô ấy chưa từng đọc sách, mấy chữ này là khi đưa đón em trai Triệu Hổ Tử, cô ấy đứng bên ngoài nghe giảng bài, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên là người tốt, biết cô ấy cũng muốn đọc sách, nên có khi sẽ cho phép cô ấy ở bên cạnh nghe giảng bài, sau đó còn dạy cô ấy viết tên của mình.
Chẳng qua chữ cô ấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo nên không được đẹp cho lắm. Nhưng mỗi một nét cô ấy đều viết cực kỳ nghiêm túc.
Cố Diệp Phi
Viết rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ.
“Triệu Xuân Hạnh sao?” Khương Tuệ Tuệ cảm thấy tên này nghe khá quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi. Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới hôm đó Hàn Tiến Bộ ở lại nhà bọn họ một đêm, Hàn Tiến Bộ và cha cô đã nói về một cô gái tên Triệu Xuân Hạnh, là một người câm, lại còn luôn bị đánh, đặc biệt đáng thương.
Hóa ra lại chính là cô ấy, đúng thật là rất đáng thương.
Thân hình vừa nhỏ vừa gầy, trên người chẳng có được bao nhiêu thịt, càng làm nổi bật cặp mắt to tròn, đen láy. Sắc mặt trắng bệch, đây là biểu hiện rõ rệt nhất cho sự thiếu dinh dưỡng.
Triệu Xuân Hạnh viết tên của mình xong, tiếp tục khoa tay múa chân ra hiệu. Lúc này mức độ khó tăng lên, Khương Tuệ Tuệ cố gắng quan sát hết sức, cũng may, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, cô cũng đại khái hiểu được ý của Triệu Xuân Hạnh, ý của cô ấy chính là nói cha mẹ đã không còn đánh cô ấy nữa, cô ấy rất biết ơn cô.
“Những gì ngày đó tôi nói đều là những điều tôi nghĩ trong lòng, nam nữ vốn dĩ bình đẳng với nhau, mẹ cô cũng là phụ nữ, bà ấy càng nên tôn trọng phụ nữ mới phải. Bà ấy nói cái gì mà lúc sinh cô ra thì nên bóp c.h.ế.t cô đi, vậy nếu lúc bà ấy còn nhỏ cũng bị bóp c.h.ế.t như vậy thì bây giờ bà ấy có thể nói với cô câu đó không?” Khương Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.
Triệu Xuân Hạnh chớp chớp mắt nhìn cô, khi Khương Tuệ Tuệ nói những lời này, từ trước đến giờ cô ấy không hề nghĩ ngợi quá nhiều. Chợt nghe qua thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng có chuyện như vậy.
Không thể dùng giới tính để đánh giá về giá trị của một con người, nam thì sao mà nữ thì sao?
Khương Tuệ Tuệ thấy Triệu Xuân Hạnh nghiêm túc lắng nghe thì tiếp tục nói: “Mấy thứ kia cô tặng tôi thì tôi đều sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không thể nhận quà của cô mà không trả lại gì cả, cho nên tôi cũng có ít đồ cho cô.
Bỗng Xuyên Sách Về Thập Niên 70 Của Mỹ Nhân Khương Tuệ TuệTác giả: Lâm A LuậtTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng SinhKhương Tuệ Tuệ cảm thấy hôm nay mình gặp ma thật rồi. Đầu tiên là phát hiện một con cá đen lớn ở trong bể bơi, còn cô bị một người đàn ông xa lạ từ đâu bỗng xuất hiện rồi kéo lên bờ. Giờ phút này cả người cô đều ướt đẫm, đôi mắt đào hoa sáng ngời như sương mù, cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Khương Tuệ Tuệ khẽ cắn đôi môi đỏ như anh đào, hỏi: “Anh là ai, anh muốn làm gì?” Giọng điệu của cô hơi dữ tợn, nhưng trên mặt lại không có vẻ dữ tợn chút nào. Bởi vì Khương Tuệ Tuệ có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù cô có tức giận cũng không đáng sợ mà ngược lại còn khiến người khác cảm thấy muốn che chở. Người đàn ông này có vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn. Tuy rằng làn da không quá trắng nhưng lại trông rất khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng, chỉ cần nhìn chằm chằm một chút liền giống như bị hút vào. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, ánh mắt nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ đặc biệt sắc bén. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng, hiện tại đã bị ướt vì thấm nước, lớp vải móng… Khương Tuệ Tuệ đợi cô gái trả lời, lại chờ cô gái dùng tay ra hiệu. Cô ấy ra hiệu cũng rất đơn giản, Khương Tuệ Tuệ vừa nhìn đã lập tức hiểu được. Mà thật ra Khương Tuệ Tuệ nhìn có hiểu hay không cũng không quan trọng, cô ấy không nói tiếng nào mà chỉ giơ tay ra hiệu, vậy thì không phải là chứng minh cô ấy không biết nói sao?Khương Tuệ Tuệ không ngờ lại còn có chuyện như vậy, trong nháy mắt lại càng đồng cảm với cô gái trước mặt.Cô thở dài, đoán ra chắc là cô gái này có thể nhìn khẩu hình miệng của cô mà hiểu ý. Vừa nãy cô gọi cô gái, không phải cô gái không để ý tới cô, hay là đang quá nhập tâm suy nghĩ, mà sự thật là cô ấy không nghe thấy thôi.Cũng không biết rốt cuộc có phải là do lỗ tai cô ấy không nghe thấy nên dẫn tới không nói được hay không, nếu chỉ là lỗ tai dẫn tới không nói thì dễ rồi. Thời đại này đã tồn tại ốc nhĩ, chỉ cần có thể mang ốc nhĩ, cô ấy có thể nghe thấy thanh âm.“Những củ mài ở trước cửa nhà tôi là do cô đưa tới sao? Cô đặc biệt tới cảm ơn tôi phải không? Đồ của cô, tôi sẽ nhận lấy. Tôi tên là Khương Tuệ Tuệ, tên cô là gì? Cô có biết viết tên của mình không?” Khương Tuệ Tuệ vì muốn cô gái hiểu mà lúc nói chuyện cô đã nói rất chậm từng chữ một.Cô gái nghe xong thì gật gật đầu, sau đó nhặt một nhánh cây ngay bên cạnh, ngồi xổm xuống rồi viết lên mặt đất mấy chữ - Triệu Xuân Hạnh.Cô ấy chưa từng đọc sách, mấy chữ này là khi đưa đón em trai Triệu Hổ Tử, cô ấy đứng bên ngoài nghe giảng bài, bị giáo viên nhìn thấy. Giáo viên là người tốt, biết cô ấy cũng muốn đọc sách, nên có khi sẽ cho phép cô ấy ở bên cạnh nghe giảng bài, sau đó còn dạy cô ấy viết tên của mình.Chẳng qua chữ cô ấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo nên không được đẹp cho lắm. Nhưng mỗi một nét cô ấy đều viết cực kỳ nghiêm túc.Cố Diệp Phi Viết rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tuệ Tuệ.“Triệu Xuân Hạnh sao?” Khương Tuệ Tuệ cảm thấy tên này nghe khá quen tai, hình như cô đã nghe qua ở đâu rồi. Cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới hôm đó Hàn Tiến Bộ ở lại nhà bọn họ một đêm, Hàn Tiến Bộ và cha cô đã nói về một cô gái tên Triệu Xuân Hạnh, là một người câm, lại còn luôn bị đánh, đặc biệt đáng thương.Hóa ra lại chính là cô ấy, đúng thật là rất đáng thương.Thân hình vừa nhỏ vừa gầy, trên người chẳng có được bao nhiêu thịt, càng làm nổi bật cặp mắt to tròn, đen láy. Sắc mặt trắng bệch, đây là biểu hiện rõ rệt nhất cho sự thiếu dinh dưỡng.Triệu Xuân Hạnh viết tên của mình xong, tiếp tục khoa tay múa chân ra hiệu. Lúc này mức độ khó tăng lên, Khương Tuệ Tuệ cố gắng quan sát hết sức, cũng may, dựa vào sự thông minh tài trí của mình, cô cũng đại khái hiểu được ý của Triệu Xuân Hạnh, ý của cô ấy chính là nói cha mẹ đã không còn đánh cô ấy nữa, cô ấy rất biết ơn cô.“Những gì ngày đó tôi nói đều là những điều tôi nghĩ trong lòng, nam nữ vốn dĩ bình đẳng với nhau, mẹ cô cũng là phụ nữ, bà ấy càng nên tôn trọng phụ nữ mới phải. Bà ấy nói cái gì mà lúc sinh cô ra thì nên bóp c.h.ế.t cô đi, vậy nếu lúc bà ấy còn nhỏ cũng bị bóp c.h.ế.t như vậy thì bây giờ bà ấy có thể nói với cô câu đó không?” Khương Tuệ Tuệ nghiêm túc nói.Triệu Xuân Hạnh chớp chớp mắt nhìn cô, khi Khương Tuệ Tuệ nói những lời này, từ trước đến giờ cô ấy không hề nghĩ ngợi quá nhiều. Chợt nghe qua thì cảm thấy rất khó tưởng tượng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, hình như cũng có chuyện như vậy.Không thể dùng giới tính để đánh giá về giá trị của một con người, nam thì sao mà nữ thì sao?Khương Tuệ Tuệ thấy Triệu Xuân Hạnh nghiêm túc lắng nghe thì tiếp tục nói: “Mấy thứ kia cô tặng tôi thì tôi đều sẽ nhận lấy, nhưng mà tôi không thể nhận quà của cô mà không trả lại gì cả, cho nên tôi cũng có ít đồ cho cô.