Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 2

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Chào anh, đồng chí Chu.” Cô nhớ rõ người này là em họ của nữ chính trong sách. Chỉ là nhân vật râu ria được tác giả miêu tả qua vài dòng.Chu Thiết Quân quan sát thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô bị một chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ che kín, bên ngoài chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo hoạt bát.Bóng dáng yêu kiều đó gần như lấy đi linh hồn của hắn ta!“Chào cô chào cô, về sau cô cứ gọi tôi Chu Thiết Quân là được.”Nếu có thể đem cô gái xinh đẹp như vậy cưới về nhà, muốn hắn làm gì cũng được hết!Ba thanh niên trí thức khác nghe nói Chu Thiết Quân là con trai của chủ nhiệm cách ủy hội, ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Ngưng Dao dần trở nên phức tạp.Đương nhiên cô có thể cảm nhận được ác ý xung quanh mình, nhưng cô vẫn mỉm cười phớt lờ chúng: “Chúng ta đều là đồng chí cách mạng, gọi thẳng tên thì không hợp lí. Đồng chí Chu, xin hỏi Phó Thập Đông có ở thôn các anh không?”Giọng cô vừa thốt ra, người đánh xe bò phía trước thoáng khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.“Đúng vậy, hắn là người thôn chúng tôi.” Chu Thiết Quân lén nhìn Phó Thập Đông, sắc mặt dần trở nên bất an: “Cô là ai? Làm sao mà cô biết hắn?”Thấy sắc mặt Chu Thiết Quân đột nhiên thay đổi, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn bóng dáng hơi gầy trước mặt, cố ý nói: “Tôi là người quen cũ của anh ấy.”Ồ, xem ra tự chủ cũng cao đấy, vậy mà còn chưa quay đầu lại, hay là lỗ tai của anh có vấn đề gì nhỉ?Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Phó Thập Đông này, ở trong sách anh là nhân vật phản diện khó chơi nhất, ngay cả nam nữ chính cũng không thể làm gì được, nếu không phải sau này anh đột nhiên ở ẩn, nam nữ chính cũng không có cơ hội để đi lên đ.ỉnh cao đời người.Nhân vật tàn nhẫn như vậy, cô rất xem trọng.Vừa nghe là người quen cũ, Chu Thiết Quân sợ tới mức không dám tiến lên, bất giác hắn lại nhìn về phía Phó Thập Đông.Thấy đối phương không có phản ứng, hắn vội vàng đi đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Diệp Ngưng Dao nói cô ấy là người quen cũ của anh, anh thực sự biết cô ấy à?”Hàng mi dày của Phó Thập Đông khẽ rung lên, cuối cùng anh cũng quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt đẹp của Ngưng Dao.Hai người nhìn nhau tầm ba giây, Phó Thập Đông liền thu hồi ánh mắt và nói một cách thờ ơ: “Tôi không biết cô ấy.”“Thực sự không biết hả?” Chu Thiết Quân không nhịn được xác nhận thêm lần nữa, nếu cô nàng thanh niên trí thức kia có quan hệ với con sói này, cho dù đối phương có là tiên giáng trần thì hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc.Phó Thập Đông chỉ liếc hắn ta bằng đuôi mắt, ý bảo hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Ngưng Dao một tay chống cằm, đôi môi mỏ đọng gợi lên một nụ cười, cô rất hài lòng với mục tiêu của mình.Mái tóc ngắn dựng đứng đến từng gốc cùng đôi mắt phượng hẹp dài chỉ có sự lạnh lùng sắc bén, đường nét sắc sảo gần như là hoàn hảo, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo mà hung hãn.Anh như vậy trông giống một con sói đơn độc đứng giữa một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.So với những tiểu bạch kiểm da trắng ở trên thiên giới, cô lại cảm thấy màu da ngăm đen của Phó Thập Đông thật mới lạ và thu hút.Kết hôn cùng một người đàn ông như vậy cũng không tệ chút nào, ít ra thì cô cũng sẽ không cảm thấy bài xích.Cảm nhận được ánh mắt phía sau lộ ra vẻ không kiềm chế, Phó Thập Đông cau mày, siết chặt dây cương ở trong tay…Từ huyện thành lái xe đến thôn Đại Oa phải mất hai giờ, vừa tới nơi Chu Thiết Quân đã vội vàng nhảy ra khỏi xe, nói: “Anh Thập Đông, anh đem bọn họ tới chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức đi, tôi còn có việc nên đi trước đây.”Hắn còn chưa xác định được quan hệ của Diệp Ngưng Dao và người trước mắt cụ thể là như thế nào, cho nên cũng không dám tiếp tục trêu chọc cô!Bao gồm cả Ngưng Dao, tổng cộng có bốn thanh niên trí thức được gửi xuống thôn Đại Oa, Phó Thập Đông chỉ cần đem bọn họ dẫn đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức là sẽ kiếm được mười đồng.

“Chào anh, đồng chí Chu.” Cô nhớ rõ người này là em họ của nữ chính trong sách. Chỉ là nhân vật râu ria được tác giả miêu tả qua vài dòng.

Chu Thiết Quân quan sát thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô bị một chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ che kín, bên ngoài chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo hoạt bát.

Bóng dáng yêu kiều đó gần như lấy đi linh hồn của hắn ta!

“Chào cô chào cô, về sau cô cứ gọi tôi Chu Thiết Quân là được.”

Nếu có thể đem cô gái xinh đẹp như vậy cưới về nhà, muốn hắn làm gì cũng được hết!

Ba thanh niên trí thức khác nghe nói Chu Thiết Quân là con trai của chủ nhiệm cách ủy hội, ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Ngưng Dao dần trở nên phức tạp.

Đương nhiên cô có thể cảm nhận được ác ý xung quanh mình, nhưng cô vẫn mỉm cười phớt lờ chúng: “Chúng ta đều là đồng chí cách mạng, gọi thẳng tên thì không hợp lí. Đồng chí Chu, xin hỏi Phó Thập Đông có ở thôn các anh không?”

Giọng cô vừa thốt ra, người đánh xe bò phía trước thoáng khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.

“Đúng vậy, hắn là người thôn chúng tôi.” Chu Thiết Quân lén nhìn Phó Thập Đông, sắc mặt dần trở nên bất an: “Cô là ai? Làm sao mà cô biết hắn?”

Thấy sắc mặt Chu Thiết Quân đột nhiên thay đổi, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn bóng dáng hơi gầy trước mặt, cố ý nói: “Tôi là người quen cũ của anh ấy.”

Ồ, xem ra tự chủ cũng cao đấy, vậy mà còn chưa quay đầu lại, hay là lỗ tai của anh có vấn đề gì nhỉ?

Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Phó Thập Đông này, ở trong sách anh là nhân vật phản diện khó chơi nhất, ngay cả nam nữ chính cũng không thể làm gì được, nếu không phải sau này anh đột nhiên ở ẩn, nam nữ chính cũng không có cơ hội để đi lên đ.ỉnh cao đời người.

Nhân vật tàn nhẫn như vậy, cô rất xem trọng.

Vừa nghe là người quen cũ, Chu Thiết Quân sợ tới mức không dám tiến lên, bất giác hắn lại nhìn về phía Phó Thập Đông.

Thấy đối phương không có phản ứng, hắn vội vàng đi đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Diệp Ngưng Dao nói cô ấy là người quen cũ của anh, anh thực sự biết cô ấy à?”

Hàng mi dày của Phó Thập Đông khẽ rung lên, cuối cùng anh cũng quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt đẹp của Ngưng Dao.

Hai người nhìn nhau tầm ba giây, Phó Thập Đông liền thu hồi ánh mắt và nói một cách thờ ơ: “Tôi không biết cô ấy.”

“Thực sự không biết hả?” Chu Thiết Quân không nhịn được xác nhận thêm lần nữa, nếu cô nàng thanh niên trí thức kia có quan hệ với con sói này, cho dù đối phương có là tiên giáng trần thì hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc.

Phó Thập Đông chỉ liếc hắn ta bằng đuôi mắt, ý bảo hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ngưng Dao một tay chống cằm, đôi môi mỏ đọng gợi lên một nụ cười, cô rất hài lòng với mục tiêu của mình.

Mái tóc ngắn dựng đứng đến từng gốc cùng đôi mắt phượng hẹp dài chỉ có sự lạnh lùng sắc bén, đường nét sắc sảo gần như là hoàn hảo, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo mà hung hãn.

Anh như vậy trông giống một con sói đơn độc đứng giữa một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

So với những tiểu bạch kiểm da trắng ở trên thiên giới, cô lại cảm thấy màu da ngăm đen của Phó Thập Đông thật mới lạ và thu hút.

Kết hôn cùng một người đàn ông như vậy cũng không tệ chút nào, ít ra thì cô cũng sẽ không cảm thấy bài xích.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau lộ ra vẻ không kiềm chế, Phó Thập Đông cau mày, siết chặt dây cương ở trong tay…

Từ huyện thành lái xe đến thôn Đại Oa phải mất hai giờ, vừa tới nơi Chu Thiết Quân đã vội vàng nhảy ra khỏi xe, nói: “Anh Thập Đông, anh đem bọn họ tới chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức đi, tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Hắn còn chưa xác định được quan hệ của Diệp Ngưng Dao và người trước mắt cụ thể là như thế nào, cho nên cũng không dám tiếp tục trêu chọc cô!

Bao gồm cả Ngưng Dao, tổng cộng có bốn thanh niên trí thức được gửi xuống thôn Đại Oa, Phó Thập Đông chỉ cần đem bọn họ dẫn đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức là sẽ kiếm được mười đồng.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Chào anh, đồng chí Chu.” Cô nhớ rõ người này là em họ của nữ chính trong sách. Chỉ là nhân vật râu ria được tác giả miêu tả qua vài dòng.Chu Thiết Quân quan sát thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô bị một chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ che kín, bên ngoài chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo hoạt bát.Bóng dáng yêu kiều đó gần như lấy đi linh hồn của hắn ta!“Chào cô chào cô, về sau cô cứ gọi tôi Chu Thiết Quân là được.”Nếu có thể đem cô gái xinh đẹp như vậy cưới về nhà, muốn hắn làm gì cũng được hết!Ba thanh niên trí thức khác nghe nói Chu Thiết Quân là con trai của chủ nhiệm cách ủy hội, ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Ngưng Dao dần trở nên phức tạp.Đương nhiên cô có thể cảm nhận được ác ý xung quanh mình, nhưng cô vẫn mỉm cười phớt lờ chúng: “Chúng ta đều là đồng chí cách mạng, gọi thẳng tên thì không hợp lí. Đồng chí Chu, xin hỏi Phó Thập Đông có ở thôn các anh không?”Giọng cô vừa thốt ra, người đánh xe bò phía trước thoáng khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.“Đúng vậy, hắn là người thôn chúng tôi.” Chu Thiết Quân lén nhìn Phó Thập Đông, sắc mặt dần trở nên bất an: “Cô là ai? Làm sao mà cô biết hắn?”Thấy sắc mặt Chu Thiết Quân đột nhiên thay đổi, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn bóng dáng hơi gầy trước mặt, cố ý nói: “Tôi là người quen cũ của anh ấy.”Ồ, xem ra tự chủ cũng cao đấy, vậy mà còn chưa quay đầu lại, hay là lỗ tai của anh có vấn đề gì nhỉ?Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Phó Thập Đông này, ở trong sách anh là nhân vật phản diện khó chơi nhất, ngay cả nam nữ chính cũng không thể làm gì được, nếu không phải sau này anh đột nhiên ở ẩn, nam nữ chính cũng không có cơ hội để đi lên đ.ỉnh cao đời người.Nhân vật tàn nhẫn như vậy, cô rất xem trọng.Vừa nghe là người quen cũ, Chu Thiết Quân sợ tới mức không dám tiến lên, bất giác hắn lại nhìn về phía Phó Thập Đông.Thấy đối phương không có phản ứng, hắn vội vàng đi đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Diệp Ngưng Dao nói cô ấy là người quen cũ của anh, anh thực sự biết cô ấy à?”Hàng mi dày của Phó Thập Đông khẽ rung lên, cuối cùng anh cũng quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt đẹp của Ngưng Dao.Hai người nhìn nhau tầm ba giây, Phó Thập Đông liền thu hồi ánh mắt và nói một cách thờ ơ: “Tôi không biết cô ấy.”“Thực sự không biết hả?” Chu Thiết Quân không nhịn được xác nhận thêm lần nữa, nếu cô nàng thanh niên trí thức kia có quan hệ với con sói này, cho dù đối phương có là tiên giáng trần thì hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc.Phó Thập Đông chỉ liếc hắn ta bằng đuôi mắt, ý bảo hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.Ngưng Dao một tay chống cằm, đôi môi mỏ đọng gợi lên một nụ cười, cô rất hài lòng với mục tiêu của mình.Mái tóc ngắn dựng đứng đến từng gốc cùng đôi mắt phượng hẹp dài chỉ có sự lạnh lùng sắc bén, đường nét sắc sảo gần như là hoàn hảo, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo mà hung hãn.Anh như vậy trông giống một con sói đơn độc đứng giữa một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.So với những tiểu bạch kiểm da trắng ở trên thiên giới, cô lại cảm thấy màu da ngăm đen của Phó Thập Đông thật mới lạ và thu hút.Kết hôn cùng một người đàn ông như vậy cũng không tệ chút nào, ít ra thì cô cũng sẽ không cảm thấy bài xích.Cảm nhận được ánh mắt phía sau lộ ra vẻ không kiềm chế, Phó Thập Đông cau mày, siết chặt dây cương ở trong tay…Từ huyện thành lái xe đến thôn Đại Oa phải mất hai giờ, vừa tới nơi Chu Thiết Quân đã vội vàng nhảy ra khỏi xe, nói: “Anh Thập Đông, anh đem bọn họ tới chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức đi, tôi còn có việc nên đi trước đây.”Hắn còn chưa xác định được quan hệ của Diệp Ngưng Dao và người trước mắt cụ thể là như thế nào, cho nên cũng không dám tiếp tục trêu chọc cô!Bao gồm cả Ngưng Dao, tổng cộng có bốn thanh niên trí thức được gửi xuống thôn Đại Oa, Phó Thập Đông chỉ cần đem bọn họ dẫn đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức là sẽ kiếm được mười đồng.

Chương 2