Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 9
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo với đôi mắt phượng quyến rũ khó tả.Thì ra nữ chính trong sách trông như thế này? Diệp Ngưng Dao không nghĩ rằng cô ta có thể so sánh được với nguyên chủ.Ngay cả khi nữ chính là một người xuyên việt thì cũng vẫn như vậy.Có lẽ là vì hoa nhà không thơm bằng hoa dại chăng?Cho nên Giang Hoài kia mới lén lén lút lút cùng nữ chính trong sách qua lại sau lưng nguyên chủ?Thấy Diệp Ngưng Dao ngây người nhìn chằm chằm, Mộc Tiểu Thanh kéo tay áo cô rồi nói: “Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của cô ta, nhìn vậy chứ lòng dạ đen tối lắm đấy.”Diệp Ngưng Dao nhướng mày, trong sách không viết Mạc Tiểu Thanh cùng nam nữ chính có mâu thuẫn gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết chắc chắn ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.“Tôi biết rồi.” Cô quay đầu nhìn Mạc Tiểu Thanh, nghiêm túc hỏi: “Cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc đàn ông thích kiểu người khác giới như thế nào nữa đấy?”Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi đàn ông trong suốt ba ngàn năm qua, đã thế anh còn là một người phàm. Nhưng phản ứng của Phó Thập Đông làm cô thấy hoang mang khó tả, chả lẽ cô đã hành động quá khích sao?Trước kia những thần tiên theo đuổi cô đều sử dụng kịch bản này mà? Hay là sai ở khúc nào rồi nhỉ?Có khi đàn ông trên thiên giới khác với người phàm cũng nên?Mạc Tiểu Thanh nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, ngạc nhiên nói: “Dĩ nhiên bọn họ thích cô gái xinh đẹp như cô rồi! Làm gì có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô đâu.”“Phải không?” Vậy sao anh không có phản ứng gì với cô cả?“Đương nhiên, trừ khi người đó bị mù, bằng không sao lại không nhìn ra mỹ nữ như vậy.” Mạc Tiểu Thanh giơ tay nâng cằm của cô, cười nói với vẻ trêu chọc.“…” Trong lòng Diệp Ngưng Dao hơi trầm xuống, không khỏi than thở: “Ánh mắt của anh ấy có vẻ không tệ, nhưng hình như tai có vấn đề.””Rốt cuộc là cô thích ai vậy?”Mạc Tiểu Thanh đặc biệt hứng thú với đời sống tình cảm của cô.Nếu chỉ trong vòng một ngày có thể thành công chiếm được trái tim mỹ nữ, vậy đối phương nhất định là người có năng lực.“Trả lời thêm một câu này nữa tôi sẽ nói cho cô biết người đó là ai.” Diệp Ngưng Dao cười ranh mãnh, giả bộ thần bí.“Được, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”“Cô biết trong đội chúng ta có việc gì nhẹ nhàng nhất không?” Trải qua công việc xây chuồng lợn hôm qua, Diệp Ngưng Dao nhận ra sâu sắc là cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể làm những công việc nặng nhọc, nếu cô có thể khôi phục được pháp lực thì tốt rồi!“Có thì có đấy, chỉ là không tới phiên chúng ta thôi.” Mạc Tiểu Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Nghênh Oánh: “Nghe nói kế toán Triệu trong thôn sắp về hưu, hơn nữa bây giờ đang có vài người nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó, trong đó có hoa khôi thôn chúng ta.”“Vậy à?” Ngón tay Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng chạm vào cằm, cô đang cố nhớ lại xem trong sách có đoạn này hay không, nếu mình tranh giành công việc cùng nữ chính thì phần thắng là nhiều hay ít nhỉ?Bên kia, Giang Hoài đi vào cổng kí túc xá của nữ thanh niên trí thức, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạnh Nghênh Oánh hỏi: “Sao em lại tới đây?”“Đến nhìn anh thôi mà, sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?” Mạnh Nghênh Oánh không để ý đến người xung quanh mà đưa tay ra nắm góc áo của hắn, nốt ruồi hình giọt lệ dưới đôi mắt phượng trông đặc biệt bắt mắt, lộ ra vẻ mê người.“Tốt nhất là lần sau đừng tới đây tìm anh nữa, ảnh hưởng không tốt.” Giang Hoài ngước mắt lên, vô ý thức nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, khi nhìn thấy bóng người xinh đẹp cách đó không xa, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, cơ thể cũng căng thẳng đến nỗi cứng đờ.“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, trong lòng ngập tràn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.“Không có gì, nếu em có gì muốn nói thì vào phòng trước đã.”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo với đôi mắt phượng quyến rũ khó tả.Thì ra nữ chính trong sách trông như thế này? Diệp Ngưng Dao không nghĩ rằng cô ta có thể so sánh được với nguyên chủ.Ngay cả khi nữ chính là một người xuyên việt thì cũng vẫn như vậy.Có lẽ là vì hoa nhà không thơm bằng hoa dại chăng?Cho nên Giang Hoài kia mới lén lén lút lút cùng nữ chính trong sách qua lại sau lưng nguyên chủ?Thấy Diệp Ngưng Dao ngây người nhìn chằm chằm, Mộc Tiểu Thanh kéo tay áo cô rồi nói: “Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của cô ta, nhìn vậy chứ lòng dạ đen tối lắm đấy.”Diệp Ngưng Dao nhướng mày, trong sách không viết Mạc Tiểu Thanh cùng nam nữ chính có mâu thuẫn gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết chắc chắn ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.“Tôi biết rồi.” Cô quay đầu nhìn Mạc Tiểu Thanh, nghiêm túc hỏi: “Cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc đàn ông thích kiểu người khác giới như thế nào nữa đấy?”Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi đàn ông trong suốt ba ngàn năm qua, đã thế anh còn là một người phàm. Nhưng phản ứng của Phó Thập Đông làm cô thấy hoang mang khó tả, chả lẽ cô đã hành động quá khích sao?Trước kia những thần tiên theo đuổi cô đều sử dụng kịch bản này mà? Hay là sai ở khúc nào rồi nhỉ?Có khi đàn ông trên thiên giới khác với người phàm cũng nên?Mạc Tiểu Thanh nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, ngạc nhiên nói: “Dĩ nhiên bọn họ thích cô gái xinh đẹp như cô rồi! Làm gì có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô đâu.”“Phải không?” Vậy sao anh không có phản ứng gì với cô cả?“Đương nhiên, trừ khi người đó bị mù, bằng không sao lại không nhìn ra mỹ nữ như vậy.” Mạc Tiểu Thanh giơ tay nâng cằm của cô, cười nói với vẻ trêu chọc.“…” Trong lòng Diệp Ngưng Dao hơi trầm xuống, không khỏi than thở: “Ánh mắt của anh ấy có vẻ không tệ, nhưng hình như tai có vấn đề.””Rốt cuộc là cô thích ai vậy?”Mạc Tiểu Thanh đặc biệt hứng thú với đời sống tình cảm của cô.Nếu chỉ trong vòng một ngày có thể thành công chiếm được trái tim mỹ nữ, vậy đối phương nhất định là người có năng lực.“Trả lời thêm một câu này nữa tôi sẽ nói cho cô biết người đó là ai.” Diệp Ngưng Dao cười ranh mãnh, giả bộ thần bí.“Được, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”“Cô biết trong đội chúng ta có việc gì nhẹ nhàng nhất không?” Trải qua công việc xây chuồng lợn hôm qua, Diệp Ngưng Dao nhận ra sâu sắc là cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể làm những công việc nặng nhọc, nếu cô có thể khôi phục được pháp lực thì tốt rồi!“Có thì có đấy, chỉ là không tới phiên chúng ta thôi.” Mạc Tiểu Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Nghênh Oánh: “Nghe nói kế toán Triệu trong thôn sắp về hưu, hơn nữa bây giờ đang có vài người nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó, trong đó có hoa khôi thôn chúng ta.”“Vậy à?” Ngón tay Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng chạm vào cằm, cô đang cố nhớ lại xem trong sách có đoạn này hay không, nếu mình tranh giành công việc cùng nữ chính thì phần thắng là nhiều hay ít nhỉ?Bên kia, Giang Hoài đi vào cổng kí túc xá của nữ thanh niên trí thức, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạnh Nghênh Oánh hỏi: “Sao em lại tới đây?”“Đến nhìn anh thôi mà, sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?” Mạnh Nghênh Oánh không để ý đến người xung quanh mà đưa tay ra nắm góc áo của hắn, nốt ruồi hình giọt lệ dưới đôi mắt phượng trông đặc biệt bắt mắt, lộ ra vẻ mê người.“Tốt nhất là lần sau đừng tới đây tìm anh nữa, ảnh hưởng không tốt.” Giang Hoài ngước mắt lên, vô ý thức nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, khi nhìn thấy bóng người xinh đẹp cách đó không xa, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, cơ thể cũng căng thẳng đến nỗi cứng đờ.“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, trong lòng ngập tràn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.“Không có gì, nếu em có gì muốn nói thì vào phòng trước đã.”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo với đôi mắt phượng quyến rũ khó tả.Thì ra nữ chính trong sách trông như thế này? Diệp Ngưng Dao không nghĩ rằng cô ta có thể so sánh được với nguyên chủ.Ngay cả khi nữ chính là một người xuyên việt thì cũng vẫn như vậy.Có lẽ là vì hoa nhà không thơm bằng hoa dại chăng?Cho nên Giang Hoài kia mới lén lén lút lút cùng nữ chính trong sách qua lại sau lưng nguyên chủ?Thấy Diệp Ngưng Dao ngây người nhìn chằm chằm, Mộc Tiểu Thanh kéo tay áo cô rồi nói: “Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của cô ta, nhìn vậy chứ lòng dạ đen tối lắm đấy.”Diệp Ngưng Dao nhướng mày, trong sách không viết Mạc Tiểu Thanh cùng nam nữ chính có mâu thuẫn gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết chắc chắn ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.“Tôi biết rồi.” Cô quay đầu nhìn Mạc Tiểu Thanh, nghiêm túc hỏi: “Cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc đàn ông thích kiểu người khác giới như thế nào nữa đấy?”Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi đàn ông trong suốt ba ngàn năm qua, đã thế anh còn là một người phàm. Nhưng phản ứng của Phó Thập Đông làm cô thấy hoang mang khó tả, chả lẽ cô đã hành động quá khích sao?Trước kia những thần tiên theo đuổi cô đều sử dụng kịch bản này mà? Hay là sai ở khúc nào rồi nhỉ?Có khi đàn ông trên thiên giới khác với người phàm cũng nên?Mạc Tiểu Thanh nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, ngạc nhiên nói: “Dĩ nhiên bọn họ thích cô gái xinh đẹp như cô rồi! Làm gì có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô đâu.”“Phải không?” Vậy sao anh không có phản ứng gì với cô cả?“Đương nhiên, trừ khi người đó bị mù, bằng không sao lại không nhìn ra mỹ nữ như vậy.” Mạc Tiểu Thanh giơ tay nâng cằm của cô, cười nói với vẻ trêu chọc.“…” Trong lòng Diệp Ngưng Dao hơi trầm xuống, không khỏi than thở: “Ánh mắt của anh ấy có vẻ không tệ, nhưng hình như tai có vấn đề.””Rốt cuộc là cô thích ai vậy?”Mạc Tiểu Thanh đặc biệt hứng thú với đời sống tình cảm của cô.Nếu chỉ trong vòng một ngày có thể thành công chiếm được trái tim mỹ nữ, vậy đối phương nhất định là người có năng lực.“Trả lời thêm một câu này nữa tôi sẽ nói cho cô biết người đó là ai.” Diệp Ngưng Dao cười ranh mãnh, giả bộ thần bí.“Được, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”“Cô biết trong đội chúng ta có việc gì nhẹ nhàng nhất không?” Trải qua công việc xây chuồng lợn hôm qua, Diệp Ngưng Dao nhận ra sâu sắc là cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể làm những công việc nặng nhọc, nếu cô có thể khôi phục được pháp lực thì tốt rồi!“Có thì có đấy, chỉ là không tới phiên chúng ta thôi.” Mạc Tiểu Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Nghênh Oánh: “Nghe nói kế toán Triệu trong thôn sắp về hưu, hơn nữa bây giờ đang có vài người nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó, trong đó có hoa khôi thôn chúng ta.”“Vậy à?” Ngón tay Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng chạm vào cằm, cô đang cố nhớ lại xem trong sách có đoạn này hay không, nếu mình tranh giành công việc cùng nữ chính thì phần thắng là nhiều hay ít nhỉ?Bên kia, Giang Hoài đi vào cổng kí túc xá của nữ thanh niên trí thức, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạnh Nghênh Oánh hỏi: “Sao em lại tới đây?”“Đến nhìn anh thôi mà, sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?” Mạnh Nghênh Oánh không để ý đến người xung quanh mà đưa tay ra nắm góc áo của hắn, nốt ruồi hình giọt lệ dưới đôi mắt phượng trông đặc biệt bắt mắt, lộ ra vẻ mê người.“Tốt nhất là lần sau đừng tới đây tìm anh nữa, ảnh hưởng không tốt.” Giang Hoài ngước mắt lên, vô ý thức nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, khi nhìn thấy bóng người xinh đẹp cách đó không xa, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, cơ thể cũng căng thẳng đến nỗi cứng đờ.“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, trong lòng ngập tràn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.“Không có gì, nếu em có gì muốn nói thì vào phòng trước đã.”