Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 11

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nhìn thằng nhóc mập mạp tự xưng là con trai của Mạnh Nghênh Võ.Lớn lên cũng vẫn ngu ngốc đần độn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì!“Cha của nhóc cũng ghê gớm nhỉ, thế cứ để cho hắn đuổi tôi đi, tôi cũng muốn nhìn xem thử hắn có quyền quyết định cả cái thôn Đại Oa này không!”Tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay để mở cổng sân, tư thế bước đi khiến mấy người ngoài sân ngây người đến choáng váng.Vừa rồi xuyên qua bức tường trong sân nên nhìn không được rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp.Cả đám vô thức đỏ mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người ban nãy đã không cánh mà bay.Mạnh Tiểu Vĩ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, thấy đối phương là người đầu tiên nghe được thân phận của mình nhưng không có chút dao động nào, không khỏi vò đầu bứt tóc nói: “Cha của tôi là Mạnh Nghênh Võ, cô không sợ à?”“Cho dù cha nhóc là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng không sợ.” Diệp Ngưng Dao đi về phía bọn họ, tới trước mặt cậu nhóc, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn dám ăn hiếp người khác thì chị đây sẽ báo công an bắt nhóc!”Nghe đến hai chữ “công an”, cả đám liền nhìn nhau rồi hoảng sợ.Đám ranh con này sợ nhất là cảnh sát, nhỡ đâu xui rủi bị bắt đi lao động cải tạo thì đúng là ăn hành…chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi!Chỉ có Mạnh Tiểu Vĩ không đáp, nó chống nạnh nói: “Mẹ của thằng câm này là người điên, cả nhà nó đều có bệnh, vậy mà cô còn muốn che chở cho nó hả?”“Người ta có bệnh hay không liên quan gì đến nhóc?” Diệp Ngưng Dao bị logic của nó làm cho buồn cười: “Cậu bé này ăn cơm nhà nhóc hay là uống giọt nước nào của nhà nhóc hả?”“Được! Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Cô cứ chờ đó đi!” Mạnh Tiểu Vĩ tức giận chỉ tay vào Diệp Ngưng Dao, không dám tiếp tục ăn hiếp cậu bé kia, lỡ như làm lớn chuyện lại bị kéo đến đồn công an thì khổ.Sợ nhất là bị sói con Phó Thập Đông kia biết chuyện, sau đó bị anh đánh một trận tơi bời.“Được thôi, chị đây sẽ chờ nhóc, mau về nhà méc cha mình đi.” Diệp Ngưng Dao vung vẩy bàn tay nhỏ dính bùn của mình, không thèm để ý sự uy hiếp của đối phương.Theo như trong sách, nguyên chủ vẫn luôn sống điệu thấp, vậy mà cô ấy vẫn bị nhà họ Mạnh chỉnh cho rất thảm, cô không muốn sống theo kiểu thụ động như vậy, nếu nhà họ Mạnh dám có ý đồ xấu gì cô nhất định sẽ trả lại bọn họ gấp hai lần.Cho đến khi dọa đám thiếu niên kia bỏ chạy mất dạng, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại nhìn đối phương: “Bọn họ đánh nhóc thảm như vậy sao nhóc không phản kháng?”Phó Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trống rỗng của cậu không có chút phản kháng nào, sau một lúc mới giơ tay ra hiệu “cảm ơn”.“Những người đó thường khi dễ nhóc hả?”Cậu lại làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của cô, khôi phục bộ dáng ngây ngốc như ban đầu.Diệp Ngưng Dao khẽ nhướng mày, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.Có vẻ như cậu bé không chỉ bị bắt nạt một hai lần thôi đâu, cô phải nói với cha mẹ của nhóc mới được.“Nhà của em ở đâu? Chị sẽ đưa em về.” Sợ cậu không đồng ý, cô còn nói thêm: “Nếu lỡ đâu mấy đứa kia quay lại thì chị còn có thể dọa bọn họ chạy đi.”Một lúc lâu sau, Phó Niên chớp mắt nhìn cô rồi bước đi thẳng.“…” Diệp Ngưng Dao đành phải im lặng đi theo phía sau cậu.Đi qua ba gian nhà, Phó Niên dừng lại ở gian nhà đầu phía đông, sau đó tiến vào sân trong.Trong sân ngăn nắp sạch sẽ, là một ngôi nhà gạch ngói, tuy không lớn nhưng có thể coi là một trong những ngôi nhà khang trang nhất cả thôn.Diệp Ngưng Dao bước vào trong, thấy hai mẹ con trong phòng cô liền khẽ nhíu mày.Cô nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế mây, hai tay ôm chặt một cái chổi lông gà nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cũng lơ đễnh, vô hồn.Bên cạnh giường đất, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang cẩn thận bón nước cho người phụ nữ kia.Bé gái nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nhìn thằng nhóc mập mạp tự xưng là con trai của Mạnh Nghênh Võ.Lớn lên cũng vẫn ngu ngốc đần độn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì!“Cha của nhóc cũng ghê gớm nhỉ, thế cứ để cho hắn đuổi tôi đi, tôi cũng muốn nhìn xem thử hắn có quyền quyết định cả cái thôn Đại Oa này không!”Tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay để mở cổng sân, tư thế bước đi khiến mấy người ngoài sân ngây người đến choáng váng.Vừa rồi xuyên qua bức tường trong sân nên nhìn không được rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp.Cả đám vô thức đỏ mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người ban nãy đã không cánh mà bay.Mạnh Tiểu Vĩ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, thấy đối phương là người đầu tiên nghe được thân phận của mình nhưng không có chút dao động nào, không khỏi vò đầu bứt tóc nói: “Cha của tôi là Mạnh Nghênh Võ, cô không sợ à?”“Cho dù cha nhóc là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng không sợ.” Diệp Ngưng Dao đi về phía bọn họ, tới trước mặt cậu nhóc, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn dám ăn hiếp người khác thì chị đây sẽ báo công an bắt nhóc!”Nghe đến hai chữ “công an”, cả đám liền nhìn nhau rồi hoảng sợ.Đám ranh con này sợ nhất là cảnh sát, nhỡ đâu xui rủi bị bắt đi lao động cải tạo thì đúng là ăn hành…chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi!Chỉ có Mạnh Tiểu Vĩ không đáp, nó chống nạnh nói: “Mẹ của thằng câm này là người điên, cả nhà nó đều có bệnh, vậy mà cô còn muốn che chở cho nó hả?”“Người ta có bệnh hay không liên quan gì đến nhóc?” Diệp Ngưng Dao bị logic của nó làm cho buồn cười: “Cậu bé này ăn cơm nhà nhóc hay là uống giọt nước nào của nhà nhóc hả?”“Được! Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Cô cứ chờ đó đi!” Mạnh Tiểu Vĩ tức giận chỉ tay vào Diệp Ngưng Dao, không dám tiếp tục ăn hiếp cậu bé kia, lỡ như làm lớn chuyện lại bị kéo đến đồn công an thì khổ.Sợ nhất là bị sói con Phó Thập Đông kia biết chuyện, sau đó bị anh đánh một trận tơi bời.“Được thôi, chị đây sẽ chờ nhóc, mau về nhà méc cha mình đi.” Diệp Ngưng Dao vung vẩy bàn tay nhỏ dính bùn của mình, không thèm để ý sự uy hiếp của đối phương.Theo như trong sách, nguyên chủ vẫn luôn sống điệu thấp, vậy mà cô ấy vẫn bị nhà họ Mạnh chỉnh cho rất thảm, cô không muốn sống theo kiểu thụ động như vậy, nếu nhà họ Mạnh dám có ý đồ xấu gì cô nhất định sẽ trả lại bọn họ gấp hai lần.Cho đến khi dọa đám thiếu niên kia bỏ chạy mất dạng, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại nhìn đối phương: “Bọn họ đánh nhóc thảm như vậy sao nhóc không phản kháng?”Phó Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trống rỗng của cậu không có chút phản kháng nào, sau một lúc mới giơ tay ra hiệu “cảm ơn”.“Những người đó thường khi dễ nhóc hả?”Cậu lại làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của cô, khôi phục bộ dáng ngây ngốc như ban đầu.Diệp Ngưng Dao khẽ nhướng mày, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.Có vẻ như cậu bé không chỉ bị bắt nạt một hai lần thôi đâu, cô phải nói với cha mẹ của nhóc mới được.“Nhà của em ở đâu? Chị sẽ đưa em về.” Sợ cậu không đồng ý, cô còn nói thêm: “Nếu lỡ đâu mấy đứa kia quay lại thì chị còn có thể dọa bọn họ chạy đi.”Một lúc lâu sau, Phó Niên chớp mắt nhìn cô rồi bước đi thẳng.“…” Diệp Ngưng Dao đành phải im lặng đi theo phía sau cậu.Đi qua ba gian nhà, Phó Niên dừng lại ở gian nhà đầu phía đông, sau đó tiến vào sân trong.Trong sân ngăn nắp sạch sẽ, là một ngôi nhà gạch ngói, tuy không lớn nhưng có thể coi là một trong những ngôi nhà khang trang nhất cả thôn.Diệp Ngưng Dao bước vào trong, thấy hai mẹ con trong phòng cô liền khẽ nhíu mày.Cô nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế mây, hai tay ôm chặt một cái chổi lông gà nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cũng lơ đễnh, vô hồn.Bên cạnh giường đất, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang cẩn thận bón nước cho người phụ nữ kia.Bé gái nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nhìn thằng nhóc mập mạp tự xưng là con trai của Mạnh Nghênh Võ.Lớn lên cũng vẫn ngu ngốc đần độn, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì!“Cha của nhóc cũng ghê gớm nhỉ, thế cứ để cho hắn đuổi tôi đi, tôi cũng muốn nhìn xem thử hắn có quyền quyết định cả cái thôn Đại Oa này không!”Tay cô vẫn còn dính đầy bùn đất, chỉ có thể dùng khuỷu tay để mở cổng sân, tư thế bước đi khiến mấy người ngoài sân ngây người đến choáng váng.Vừa rồi xuyên qua bức tường trong sân nên nhìn không được rõ, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện đối phương là một cô gái xinh đẹp.Cả đám vô thức đỏ mặt, dáng vẻ hùng hổ dọa người ban nãy đã không cánh mà bay.Mạnh Tiểu Vĩ từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, thấy đối phương là người đầu tiên nghe được thân phận của mình nhưng không có chút dao động nào, không khỏi vò đầu bứt tóc nói: “Cha của tôi là Mạnh Nghênh Võ, cô không sợ à?”“Cho dù cha nhóc là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng không sợ.” Diệp Ngưng Dao đi về phía bọn họ, tới trước mặt cậu nhóc, lạnh giọng cảnh cáo: “Còn dám ăn hiếp người khác thì chị đây sẽ báo công an bắt nhóc!”Nghe đến hai chữ “công an”, cả đám liền nhìn nhau rồi hoảng sợ.Đám ranh con này sợ nhất là cảnh sát, nhỡ đâu xui rủi bị bắt đi lao động cải tạo thì đúng là ăn hành…chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy sợ rồi!Chỉ có Mạnh Tiểu Vĩ không đáp, nó chống nạnh nói: “Mẹ của thằng câm này là người điên, cả nhà nó đều có bệnh, vậy mà cô còn muốn che chở cho nó hả?”“Người ta có bệnh hay không liên quan gì đến nhóc?” Diệp Ngưng Dao bị logic của nó làm cho buồn cười: “Cậu bé này ăn cơm nhà nhóc hay là uống giọt nước nào của nhà nhóc hả?”“Được! Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Cô cứ chờ đó đi!” Mạnh Tiểu Vĩ tức giận chỉ tay vào Diệp Ngưng Dao, không dám tiếp tục ăn hiếp cậu bé kia, lỡ như làm lớn chuyện lại bị kéo đến đồn công an thì khổ.Sợ nhất là bị sói con Phó Thập Đông kia biết chuyện, sau đó bị anh đánh một trận tơi bời.“Được thôi, chị đây sẽ chờ nhóc, mau về nhà méc cha mình đi.” Diệp Ngưng Dao vung vẩy bàn tay nhỏ dính bùn của mình, không thèm để ý sự uy hiếp của đối phương.Theo như trong sách, nguyên chủ vẫn luôn sống điệu thấp, vậy mà cô ấy vẫn bị nhà họ Mạnh chỉnh cho rất thảm, cô không muốn sống theo kiểu thụ động như vậy, nếu nhà họ Mạnh dám có ý đồ xấu gì cô nhất định sẽ trả lại bọn họ gấp hai lần.Cho đến khi dọa đám thiếu niên kia bỏ chạy mất dạng, Diệp Ngưng Dao mới quay đầu lại nhìn đối phương: “Bọn họ đánh nhóc thảm như vậy sao nhóc không phản kháng?”Phó Niên ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trống rỗng của cậu không có chút phản kháng nào, sau một lúc mới giơ tay ra hiệu “cảm ơn”.“Những người đó thường khi dễ nhóc hả?”Cậu lại làm bộ như không nghe thấy câu hỏi của cô, khôi phục bộ dáng ngây ngốc như ban đầu.Diệp Ngưng Dao khẽ nhướng mày, trong lòng cô nảy ra một ý tưởng.Có vẻ như cậu bé không chỉ bị bắt nạt một hai lần thôi đâu, cô phải nói với cha mẹ của nhóc mới được.“Nhà của em ở đâu? Chị sẽ đưa em về.” Sợ cậu không đồng ý, cô còn nói thêm: “Nếu lỡ đâu mấy đứa kia quay lại thì chị còn có thể dọa bọn họ chạy đi.”Một lúc lâu sau, Phó Niên chớp mắt nhìn cô rồi bước đi thẳng.“…” Diệp Ngưng Dao đành phải im lặng đi theo phía sau cậu.Đi qua ba gian nhà, Phó Niên dừng lại ở gian nhà đầu phía đông, sau đó tiến vào sân trong.Trong sân ngăn nắp sạch sẽ, là một ngôi nhà gạch ngói, tuy không lớn nhưng có thể coi là một trong những ngôi nhà khang trang nhất cả thôn.Diệp Ngưng Dao bước vào trong, thấy hai mẹ con trong phòng cô liền khẽ nhíu mày.Cô nhìn thấy một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đang ngồi trên chiếc ghế mây, hai tay ôm chặt một cái chổi lông gà nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt cũng lơ đễnh, vô hồn.Bên cạnh giường đất, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi đang cẩn thận bón nước cho người phụ nữ kia.Bé gái nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Chương 11