Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 18
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Phó Thập Đông vừa nói xong, nhanh chóng cầm lấy con mồi khác trên mặt đất vội vàng rời đi.Mạc Tiểu Thanh: “…”Diệp Ngưng Dao: “…”Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.“Tôi chỉ là sợ cô thật sự thích tên Phó Thập Đông đó, về sau liền không thể trở về thành được nữa.”Diệp Ngưng Dao biết Mạc Tiểu Thanh thiệt tình vì suy nghĩ cho cô, cho nên liền hạ giọng kéo tay cô ấy nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm tôi.”“Ui chao! Hai ngươi làm sao có thể bắt được con thỏ to như thế ?!” Lâm Tử An không đúng lúc mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhìn về phía con thỏ với ánh mắt như phát ra ánh sáng.Giang Hoài cũng thấy được con thỏ kia, hắn ta nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Ngưng Dao chờ đợi đáp án.“Là của một người tốt bụng tặng cho chúng tôi đấy, anh muốn ăn sao? Không có chuyện đó đâu!” Mạc Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta liếc mắt một cái, nhỏ giọng mắng: “Tên quỷ tham ăn!”“Không phải chứ, đồng chí Mạc à, có phải cô cùng với tôi có thù oán gì hay không?” Lâm Tử An sờ sờ cái mũi, cảm thấy bản thân bị mất mặt trước đại mỹ nữ: “ Tôi đắc tội với cô khi nào thế? Cô nhắc lại cho tôi thử xem?”Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu, cô cũng khá tò mò không biết tại sao Mạc Tiểu Thanh lại có thái độ kém như vậy đối với Lâm Tử An.“Cút ngay, ai thèm quan tâm đến anh.” Mạc Tiểu Thanh không dao động, đối với thái độ của hắn ta vẫn như cũ đặc biệt chán ghét.“……” Lâm Tử An hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này sẽ tỏ vẻ chán ghét mình như thế, vì thế hắn không phục mà tiến đến trước mặt cô ấy khiêu khích nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện phiếm, sao tôi lại cảm thấy cô đối với tôi từ yêu mà thành hận vậy?”“Anh mau ngậm lại cái miệng thối của anh đi!” Mạc Tiểu Thanh thẹn quá hóa giận mà vung nắm đấm liền đánh người, đáng tiếc bị đối phương linh hoạt mà né tránh được.Hai người một trước một sau ngươi đuổi ta đánh, trong chốc lát chạy đi thật xa……Diệp Ngưng Dao: “……”“Này, con thỏ này là ai cho em thế?” Giang Hoài không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, trong không khí tràn ngập hương thơm làm cho hắn ta không tự giác mà hít hít cái mũi.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Phó Thập Đông vừa nói xong, nhanh chóng cầm lấy con mồi khác trên mặt đất vội vàng rời đi.Mạc Tiểu Thanh: “…”Diệp Ngưng Dao: “…”Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.“Tôi chỉ là sợ cô thật sự thích tên Phó Thập Đông đó, về sau liền không thể trở về thành được nữa.”Diệp Ngưng Dao biết Mạc Tiểu Thanh thiệt tình vì suy nghĩ cho cô, cho nên liền hạ giọng kéo tay cô ấy nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm tôi.”“Ui chao! Hai ngươi làm sao có thể bắt được con thỏ to như thế ?!” Lâm Tử An không đúng lúc mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhìn về phía con thỏ với ánh mắt như phát ra ánh sáng.Giang Hoài cũng thấy được con thỏ kia, hắn ta nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Ngưng Dao chờ đợi đáp án.“Là của một người tốt bụng tặng cho chúng tôi đấy, anh muốn ăn sao? Không có chuyện đó đâu!” Mạc Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta liếc mắt một cái, nhỏ giọng mắng: “Tên quỷ tham ăn!”“Không phải chứ, đồng chí Mạc à, có phải cô cùng với tôi có thù oán gì hay không?” Lâm Tử An sờ sờ cái mũi, cảm thấy bản thân bị mất mặt trước đại mỹ nữ: “ Tôi đắc tội với cô khi nào thế? Cô nhắc lại cho tôi thử xem?”Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu, cô cũng khá tò mò không biết tại sao Mạc Tiểu Thanh lại có thái độ kém như vậy đối với Lâm Tử An.“Cút ngay, ai thèm quan tâm đến anh.” Mạc Tiểu Thanh không dao động, đối với thái độ của hắn ta vẫn như cũ đặc biệt chán ghét.“……” Lâm Tử An hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này sẽ tỏ vẻ chán ghét mình như thế, vì thế hắn không phục mà tiến đến trước mặt cô ấy khiêu khích nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện phiếm, sao tôi lại cảm thấy cô đối với tôi từ yêu mà thành hận vậy?”“Anh mau ngậm lại cái miệng thối của anh đi!” Mạc Tiểu Thanh thẹn quá hóa giận mà vung nắm đấm liền đánh người, đáng tiếc bị đối phương linh hoạt mà né tránh được.Hai người một trước một sau ngươi đuổi ta đánh, trong chốc lát chạy đi thật xa……Diệp Ngưng Dao: “……”“Này, con thỏ này là ai cho em thế?” Giang Hoài không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, trong không khí tràn ngập hương thơm làm cho hắn ta không tự giác mà hít hít cái mũi.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Phó Thập Đông vừa nói xong, nhanh chóng cầm lấy con mồi khác trên mặt đất vội vàng rời đi.Mạc Tiểu Thanh: “…”Diệp Ngưng Dao: “…”Mạc Tiểu Thanh và Diệp Ngưng Dao quay đầu ra phía sau, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình rồi nói: “Mỗi lần tôi nhìn thấy Phó Thập Đông đều cảm thấy anh ta rất dọa người!”“Chỉ là anh ta làm như này là có ý gì thế?” Mạc Tiểu Thanh nhìn về phía con thỏ đang rúc vào trong ngực Diệp Ngưng Dao, trêu ghẹo hỏi: “Có phải anh ta thích cô không? Nếu không sao lại chỉ tặng cho cô lại không tặng cho tôi?”“Có khả năng lắm đấy.” Diệp Ngưng Dao nhịn cười nghiêm mặt gật gật đầu, kỳ thật trong lòng cô rất rõ ràng Phó Thập Đông kia đưa cô con thỏ này chẳng qua là vì cảm ơn cô đã cứu cháu trai của anh mà thôi.Lúc trước còn nói không ai nợ ai mà? Đúng là cái đồ khẩu thị tâm phi……Có điều, cô sẽ không thừa nhận dụng ý này của anh, tốt nhất là làm cho toàn thôn đều hiểu lầm là Phó Thập Đông anh thích cô mới tốt!“Vẻ mặt này của cô là sao vậy? Không phải là cô cũng thích anh ta đó chứ?” Mạc Tiểu Thanh vốn chỉ nói đùa vậy thôi, nhưng sau khi thấy Diệp Ngưng Dao cũng không phủ nhận, cô ấy kinh ngạc mà há to miệng, vội nói tiếp: “Anh ta không có nghề nghiệp đàng hoàng, còn nổi danh là tên du thủ du thực số một số hai ở trong thôn đó, cả gia đình nhà anh ta ai cũng đều ốm yếu bệnh tật, tương lai chúng ta còn phải trở về thành, cô ngàn vạn lần đừng có mà làm chuyện ngu ngốc đấy nhé.”“Ốm yếu bệnh tật ” mấy chữ này nghe thật sự rất chói tai, nghĩ đến hình ảnh mấy ngày trước Phó Niên bị ném đá, Diệp Ngưng Dao nhíu mày, chậm rãi nói: “Vạn vật trên thế gian này đều sẽ trải qua sinh lão bệnh tử, chẳng lẽ bọn họ không may mắc bệnh hiểm nghèo liền xứng đáng bị người khác coi khinh sao?”“Thực xin lỗi…… Tôi không nên nói chuyện như vậy.” Mạc Tiểu Thanh gãi gãi mái tóc ngắn của mình, muốn giải thích rõ cho Diệp Ngưng Dao hiểu.“Tôi chỉ là sợ cô thật sự thích tên Phó Thập Đông đó, về sau liền không thể trở về thành được nữa.”Diệp Ngưng Dao biết Mạc Tiểu Thanh thiệt tình vì suy nghĩ cho cô, cho nên liền hạ giọng kéo tay cô ấy nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm tôi.”“Ui chao! Hai ngươi làm sao có thể bắt được con thỏ to như thế ?!” Lâm Tử An không đúng lúc mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nhìn về phía con thỏ với ánh mắt như phát ra ánh sáng.Giang Hoài cũng thấy được con thỏ kia, hắn ta nghi hoặc mà nhìn về phía Diệp Ngưng Dao chờ đợi đáp án.“Là của một người tốt bụng tặng cho chúng tôi đấy, anh muốn ăn sao? Không có chuyện đó đâu!” Mạc Tiểu Thanh hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta liếc mắt một cái, nhỏ giọng mắng: “Tên quỷ tham ăn!”“Không phải chứ, đồng chí Mạc à, có phải cô cùng với tôi có thù oán gì hay không?” Lâm Tử An sờ sờ cái mũi, cảm thấy bản thân bị mất mặt trước đại mỹ nữ: “ Tôi đắc tội với cô khi nào thế? Cô nhắc lại cho tôi thử xem?”Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu, cô cũng khá tò mò không biết tại sao Mạc Tiểu Thanh lại có thái độ kém như vậy đối với Lâm Tử An.“Cút ngay, ai thèm quan tâm đến anh.” Mạc Tiểu Thanh không dao động, đối với thái độ của hắn ta vẫn như cũ đặc biệt chán ghét.“……” Lâm Tử An hiển nhiên không nghĩ tới cô gái này sẽ tỏ vẻ chán ghét mình như thế, vì thế hắn không phục mà tiến đến trước mặt cô ấy khiêu khích nói: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện phiếm, sao tôi lại cảm thấy cô đối với tôi từ yêu mà thành hận vậy?”“Anh mau ngậm lại cái miệng thối của anh đi!” Mạc Tiểu Thanh thẹn quá hóa giận mà vung nắm đấm liền đánh người, đáng tiếc bị đối phương linh hoạt mà né tránh được.Hai người một trước một sau ngươi đuổi ta đánh, trong chốc lát chạy đi thật xa……Diệp Ngưng Dao: “……”“Này, con thỏ này là ai cho em thế?” Giang Hoài không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh cô, trong không khí tràn ngập hương thơm làm cho hắn ta không tự giác mà hít hít cái mũi.