Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 21

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, tôi trả tiền thuốc cho cô nhé.” Phó Thập Đông đem bát nước đặt sang một bên, liền muốn móc túi lấy tiền trả cho cô.“Lúc trước anh đưa con thỏ cho tôi, xem như bù lại tiền thuốc đi.” Diệp Ngưng Dao lại từ trong túi lấy ra hai viên thuốc hạ sốt cùng một bao thuốc trị cảm bỏ vào trong tay của anh: “Cái này cho anh, ngày mai sốt cao mà vẫn không hạ, nhất định phải đưa bệnh viện không được chậm trễ nhé.”Nếu như cô có pháp lực thì thật tốt, như vậy thì không cần uống thuốc là có thể đem người ta trị liệu thật tốt rồi.“Ừm.” Phó Thập Đông cầm thuốc bỏ vào túi, sau đó móc ra hai đồng tiền 5 hào nhăn nhúm, nói: “Đây là tiền thuốc, tôi là đàn ông không thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.”Vì đây là lòng tự trọng của đàn ông, nên cuối cùng Diệp Ngưng Dao vẫn nhận lấy tiền anh đưa.“Để tôi đưa cô về.”“Không cần, anh ở lại chăm sóc cho Viên Viên đi.” Dưới loại tình huống này, cô sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm dụng thời gian của anh được chứ.“Đi thôi, để tôi đưa cô về.” Anh không cho cô cơ hội phản bác, nói xong Phó Thập Đông lập tức đi ra khỏi phòng, vóc dáng cao cao lướt qua khung cửa thấp bé còn phải cúi đầu xuống một chút.Diệp Ngưng Dao đi ở phía sau anh đem một màn này thu vào trong mắt, không khỏi muốn chửi bậy: Lớn lên cao lớn cũng có khuyết điểm, mỗi ngày khom lưng cúi đầu nhiều như vậy chắc cũng rất mệt, giống như cô cao khoảng 1 mét 65 đúng là hoàn mỹ!Phía Đông đầu thôn tương đối yên tĩnh, hai người sóng vai yên lặng đi về phía trước, làm cho bầu không khí yên lặng càng thêm ái muội.Anh ho nhẹ một tiếng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mới vừa rồi gặp cô từ thôn ủy đi ra, cô muốn báo danh để làm kế toán của thôn ủy sao?”“Đúng vậy, có điều hình như tôi đã đắc tội với kế toán Triệu rồi, phỏng chừng không được nhận vào đâu.” Đối với cách làm của bản thân Diệp Ngưng Dao cũng không cảm thấy hối hận.Lúc làm việc chung mà không thoải mái thì không nên miễn cưỡng, cô cũng không thể để cho bản thân mình chịu sự ủy khuất này.“Mọi chuyện lớn trong thôn đều do bí thư chi bộ Lưu phụ trách, ông ấy cũng là người đưa ra quyết định cuối cùng, bối cảnh của ông ấy rất lớn… Ngay cả Mạnh Nghênh Võ cũng không dám chọc đến ông ta, cô có thể từ ông ta tranh thủ cơ hội một chút, bí thư chi bộ Lưu không thích người khác sum xoe trước mặt ông ấy, nhất là phản cảm với việc người khác đi cửa sau, ông ấy đối với tranh chữ có chút hứng thú……” Phó Thập Đông cũng không nhiều lời, anh tin tưởng cô gái này cũng rất thông minh, có thể nghe hiểu gợi ý của anh.Diệp Ngưng Dao nhướng mày, kinh ngạc mà nhìn Phó Thập Đông, nói: “Anh đang giúp tôi sao?”“Là vì hôm nay tôi đưa thuốc hạ sốt cho anh à? Ngày đó ở trên núi tôi cùng Mạc Tiểu Thanh nói anh có phải anh đều nghe thấy cả rồi hay không?”Cô biết người đàn ông trước mắt cũng chưa có yêu mình, nhưng vẫn hy vọng anh có thể có ấn tượng tốt đối với cô, bằng không phải đợi đến khi nào cô mới có thể gả cho anh chứ?Cốt truyện không đợi được người khác đâu……Phó Thập Đông bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó gật đầu thừa nhận.“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Diệp Ngưng Dao nói không ra tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, theo lý thuyết chắc hẳn là cô nên vui vẻ vì được anh trợ giúp, nhưng nguyên nhân làm cho anh giúp đỡ cô lại làm cho cô cảm thấy bực mình.Chẳng lẽ cô không có chút mị lực nào hay sao?Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đột nhiên nghiêm túc lại, Phó Thập Đông bất tri bất giác mà liếm môi dưới, không rõ vì lý do gì mà làm cho cô mất hứng.Đúng lúc này, một âm thanh trêu chọc bỗng nhiên truyền đến lỗ tai bọn họ.“Ái chà, Đông Tử ca, đây là đối tượng của anh sao? Lớn lên trông cũng thật xinh đẹp đó chứ!”Diệp Ngưng Dao tùy ý nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở bên đường bên kia.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, tôi trả tiền thuốc cho cô nhé.” Phó Thập Đông đem bát nước đặt sang một bên, liền muốn móc túi lấy tiền trả cho cô.“Lúc trước anh đưa con thỏ cho tôi, xem như bù lại tiền thuốc đi.” Diệp Ngưng Dao lại từ trong túi lấy ra hai viên thuốc hạ sốt cùng một bao thuốc trị cảm bỏ vào trong tay của anh: “Cái này cho anh, ngày mai sốt cao mà vẫn không hạ, nhất định phải đưa bệnh viện không được chậm trễ nhé.”Nếu như cô có pháp lực thì thật tốt, như vậy thì không cần uống thuốc là có thể đem người ta trị liệu thật tốt rồi.“Ừm.” Phó Thập Đông cầm thuốc bỏ vào túi, sau đó móc ra hai đồng tiền 5 hào nhăn nhúm, nói: “Đây là tiền thuốc, tôi là đàn ông không thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.”Vì đây là lòng tự trọng của đàn ông, nên cuối cùng Diệp Ngưng Dao vẫn nhận lấy tiền anh đưa.“Để tôi đưa cô về.”“Không cần, anh ở lại chăm sóc cho Viên Viên đi.” Dưới loại tình huống này, cô sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm dụng thời gian của anh được chứ.“Đi thôi, để tôi đưa cô về.” Anh không cho cô cơ hội phản bác, nói xong Phó Thập Đông lập tức đi ra khỏi phòng, vóc dáng cao cao lướt qua khung cửa thấp bé còn phải cúi đầu xuống một chút.Diệp Ngưng Dao đi ở phía sau anh đem một màn này thu vào trong mắt, không khỏi muốn chửi bậy: Lớn lên cao lớn cũng có khuyết điểm, mỗi ngày khom lưng cúi đầu nhiều như vậy chắc cũng rất mệt, giống như cô cao khoảng 1 mét 65 đúng là hoàn mỹ!Phía Đông đầu thôn tương đối yên tĩnh, hai người sóng vai yên lặng đi về phía trước, làm cho bầu không khí yên lặng càng thêm ái muội.Anh ho nhẹ một tiếng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mới vừa rồi gặp cô từ thôn ủy đi ra, cô muốn báo danh để làm kế toán của thôn ủy sao?”“Đúng vậy, có điều hình như tôi đã đắc tội với kế toán Triệu rồi, phỏng chừng không được nhận vào đâu.” Đối với cách làm của bản thân Diệp Ngưng Dao cũng không cảm thấy hối hận.Lúc làm việc chung mà không thoải mái thì không nên miễn cưỡng, cô cũng không thể để cho bản thân mình chịu sự ủy khuất này.“Mọi chuyện lớn trong thôn đều do bí thư chi bộ Lưu phụ trách, ông ấy cũng là người đưa ra quyết định cuối cùng, bối cảnh của ông ấy rất lớn… Ngay cả Mạnh Nghênh Võ cũng không dám chọc đến ông ta, cô có thể từ ông ta tranh thủ cơ hội một chút, bí thư chi bộ Lưu không thích người khác sum xoe trước mặt ông ấy, nhất là phản cảm với việc người khác đi cửa sau, ông ấy đối với tranh chữ có chút hứng thú……” Phó Thập Đông cũng không nhiều lời, anh tin tưởng cô gái này cũng rất thông minh, có thể nghe hiểu gợi ý của anh.Diệp Ngưng Dao nhướng mày, kinh ngạc mà nhìn Phó Thập Đông, nói: “Anh đang giúp tôi sao?”“Là vì hôm nay tôi đưa thuốc hạ sốt cho anh à? Ngày đó ở trên núi tôi cùng Mạc Tiểu Thanh nói anh có phải anh đều nghe thấy cả rồi hay không?”Cô biết người đàn ông trước mắt cũng chưa có yêu mình, nhưng vẫn hy vọng anh có thể có ấn tượng tốt đối với cô, bằng không phải đợi đến khi nào cô mới có thể gả cho anh chứ?Cốt truyện không đợi được người khác đâu……Phó Thập Đông bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó gật đầu thừa nhận.“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Diệp Ngưng Dao nói không ra tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, theo lý thuyết chắc hẳn là cô nên vui vẻ vì được anh trợ giúp, nhưng nguyên nhân làm cho anh giúp đỡ cô lại làm cho cô cảm thấy bực mình.Chẳng lẽ cô không có chút mị lực nào hay sao?Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đột nhiên nghiêm túc lại, Phó Thập Đông bất tri bất giác mà liếm môi dưới, không rõ vì lý do gì mà làm cho cô mất hứng.Đúng lúc này, một âm thanh trêu chọc bỗng nhiên truyền đến lỗ tai bọn họ.“Ái chà, Đông Tử ca, đây là đối tượng của anh sao? Lớn lên trông cũng thật xinh đẹp đó chứ!”Diệp Ngưng Dao tùy ý nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở bên đường bên kia.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi, tôi trả tiền thuốc cho cô nhé.” Phó Thập Đông đem bát nước đặt sang một bên, liền muốn móc túi lấy tiền trả cho cô.“Lúc trước anh đưa con thỏ cho tôi, xem như bù lại tiền thuốc đi.” Diệp Ngưng Dao lại từ trong túi lấy ra hai viên thuốc hạ sốt cùng một bao thuốc trị cảm bỏ vào trong tay của anh: “Cái này cho anh, ngày mai sốt cao mà vẫn không hạ, nhất định phải đưa bệnh viện không được chậm trễ nhé.”Nếu như cô có pháp lực thì thật tốt, như vậy thì không cần uống thuốc là có thể đem người ta trị liệu thật tốt rồi.“Ừm.” Phó Thập Đông cầm thuốc bỏ vào túi, sau đó móc ra hai đồng tiền 5 hào nhăn nhúm, nói: “Đây là tiền thuốc, tôi là đàn ông không thể chiếm tiện nghi của phụ nữ.”Vì đây là lòng tự trọng của đàn ông, nên cuối cùng Diệp Ngưng Dao vẫn nhận lấy tiền anh đưa.“Để tôi đưa cô về.”“Không cần, anh ở lại chăm sóc cho Viên Viên đi.” Dưới loại tình huống này, cô sao có thể không biết xấu hổ mà chiếm dụng thời gian của anh được chứ.“Đi thôi, để tôi đưa cô về.” Anh không cho cô cơ hội phản bác, nói xong Phó Thập Đông lập tức đi ra khỏi phòng, vóc dáng cao cao lướt qua khung cửa thấp bé còn phải cúi đầu xuống một chút.Diệp Ngưng Dao đi ở phía sau anh đem một màn này thu vào trong mắt, không khỏi muốn chửi bậy: Lớn lên cao lớn cũng có khuyết điểm, mỗi ngày khom lưng cúi đầu nhiều như vậy chắc cũng rất mệt, giống như cô cao khoảng 1 mét 65 đúng là hoàn mỹ!Phía Đông đầu thôn tương đối yên tĩnh, hai người sóng vai yên lặng đi về phía trước, làm cho bầu không khí yên lặng càng thêm ái muội.Anh ho nhẹ một tiếng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Mới vừa rồi gặp cô từ thôn ủy đi ra, cô muốn báo danh để làm kế toán của thôn ủy sao?”“Đúng vậy, có điều hình như tôi đã đắc tội với kế toán Triệu rồi, phỏng chừng không được nhận vào đâu.” Đối với cách làm của bản thân Diệp Ngưng Dao cũng không cảm thấy hối hận.Lúc làm việc chung mà không thoải mái thì không nên miễn cưỡng, cô cũng không thể để cho bản thân mình chịu sự ủy khuất này.“Mọi chuyện lớn trong thôn đều do bí thư chi bộ Lưu phụ trách, ông ấy cũng là người đưa ra quyết định cuối cùng, bối cảnh của ông ấy rất lớn… Ngay cả Mạnh Nghênh Võ cũng không dám chọc đến ông ta, cô có thể từ ông ta tranh thủ cơ hội một chút, bí thư chi bộ Lưu không thích người khác sum xoe trước mặt ông ấy, nhất là phản cảm với việc người khác đi cửa sau, ông ấy đối với tranh chữ có chút hứng thú……” Phó Thập Đông cũng không nhiều lời, anh tin tưởng cô gái này cũng rất thông minh, có thể nghe hiểu gợi ý của anh.Diệp Ngưng Dao nhướng mày, kinh ngạc mà nhìn Phó Thập Đông, nói: “Anh đang giúp tôi sao?”“Là vì hôm nay tôi đưa thuốc hạ sốt cho anh à? Ngày đó ở trên núi tôi cùng Mạc Tiểu Thanh nói anh có phải anh đều nghe thấy cả rồi hay không?”Cô biết người đàn ông trước mắt cũng chưa có yêu mình, nhưng vẫn hy vọng anh có thể có ấn tượng tốt đối với cô, bằng không phải đợi đến khi nào cô mới có thể gả cho anh chứ?Cốt truyện không đợi được người khác đâu……Phó Thập Đông bị hỏi đến ngẩn ra, sau đó gật đầu thừa nhận.“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Diệp Ngưng Dao nói không ra tâm tình hiện tại của mình là như thế nào, theo lý thuyết chắc hẳn là cô nên vui vẻ vì được anh trợ giúp, nhưng nguyên nhân làm cho anh giúp đỡ cô lại làm cho cô cảm thấy bực mình.Chẳng lẽ cô không có chút mị lực nào hay sao?Thấy khuôn mặt nhỏ của cô đột nhiên nghiêm túc lại, Phó Thập Đông bất tri bất giác mà liếm môi dưới, không rõ vì lý do gì mà làm cho cô mất hứng.Đúng lúc này, một âm thanh trêu chọc bỗng nhiên truyền đến lỗ tai bọn họ.“Ái chà, Đông Tử ca, đây là đối tượng của anh sao? Lớn lên trông cũng thật xinh đẹp đó chứ!”Diệp Ngưng Dao tùy ý nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi xổm ở bên đường bên kia.

Chương 21