Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá…

Chương 67: Chương 67

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Người đàn ông nghe Diệp Hoan giải thích xong, biết Diệp Hoan ra ngoài cùng người quen, không còn hỏi thăm nữa. Ông ấy thật sự sợ Diệp Hoan bị người ta bắt đi nên mới lắm lời hỏi một câu.Tới nơi của xe hỏng, tài xế dừng xe lại, những người đợi xe đó lập tức chen hết lên xe, trong xe lập tức chật ních, mùi vị lẫn lộn, giống như hít thở cũng cảm thấy khó khăn.May mà Diệp Hoan và Kỷ đạo trưởng có ghế ngồi, Diệp Hoan còn ngồi bên trong, không chen tới cô. Nhưng Diệp Hoan là con nít, một đứa con nít chiếm một ghế, có người lập tức khó chịu.Có một người phụ nữ tóc xoăn, tô son, mặc váy đỏ rực nói: “Này, dì nói một đứa con nít như cháu sao lại chiếm một ghế vậy?” Nhường ghế ra cho bà ta ngồi là được rồi.Diệp Hoan vốn không phải con nít, không thèm để ý tới người phụ nữ đó. Cô đã nhìn rồi, phần lớn những người lên xe vừa nãy đều là thanh niên trai tráng, không có người lớn tuổi nào. Nếu có, cô có thể đứng dậy nhường ghế cho người già.Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan không để ý tới bà ta, tức giận nói: “Này, bé, nói bé đó, hỏi cháu cháu cũng không trả lời, không có chút giáo dưỡng nào.”Người phụ nữ đó vừa nói xong, Diệp Hoan đã cảm thấy hình như bên sư phụ tiết ra chút nguyên khí, sau đó người phụ nữ kia không biết vì sao đột nhiên trượt chân, ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.Vấn đề là người đàn ông đó không thích phụ nữ ăn diện kiểu này, ghét bỏ đẩy một cái: “Tôi nói cô xiêu vẹo đi đâu vậy, tôi là người đứng đắn!”Ý tại ngôn ngoại, chính là người phụ nữ này không đứng đắn, nhất là nhìn vào cách ăn diện không đứng đắn.Sau đó người trên xe nhìn thấy bật cười, có người thậm chí còn cười thành tiếng, khiến người phụ nữ cực kỳ xấu hổ, không có tâm tư gây rắc rối cho Diệp Hoan nữa.Xung quanh Kỷ đạo trưởng, ngoài người phụ nữ thời thượng, còn lại đều là đàn ông, nào có ai không biết ngại bảo một đứa trẻ nhường ghế cho mình. Cho nên Diệp Hoan vẫn ngồi riêng một ghế. Chỉ là còn có phụ nữ khác muốn bảo Diệp Hoan nhường ghế, nhưng bây giờ đều ngại ra mặt.Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan bất động, người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, còn có ánh mắt của Kỷ đạo trưởng nhìn bà ta khiến bà ta sợ hãi, không dám làm ra chuyện quá đáng nữa.Nhân viên bán vé lại muốn bảo người khác bồng Diệp Hoan chen vào, nhưng Kỷ đạo trưởng nói: “Tôi đã mua vé cho nó rồi.”Quả thực, Kỷ đạo trưởng đã mua hai vé xe người lớn, trẻ con chiếm riêng một ghế cũng phải lẽ.Nhân viên bán vé thấy không có ai bảo bé gái nhường ghế nữa, anh ta cũng không quản nữa.Phần lớn người trên xe đều là lên sau, họ nhìn thấy Kỷ đạo trưởng và bé gái, lập tức nhớ tới lời nói lúc xe hỏng. Đây không phải là ‘thần nhân’ từng nhắc tới sao?Có người to gan hỏi: “Đạo trưởng, vừa nãy tôi thấy ông lên xe lại xuống, có phải ông đã dự đoán được xe sẽ xảy ra chuyện không?”Kỷ đạo trưởng nhìn người hỏi, đáp: “Chỉ là một chút trắc trở nhỏ, sẽ không có phiền phức, dù sao sớm muộn cũng phải đổi xe, chi bằng ở đó đợi chiếc kế tiếp.”Có người còn hỏi: “Đạo trưởng, ông biết sẽ xảy ra chuyện, sao có thể không nói cho chúng tôi một tiếng?”Kỷ đạo trưởng vốn không muốn quan tâm tới người này, nhưng nghĩ tới họ đều là người bình thường, vẫn giải thích: “Hôm nay là kiếp số của các người, tránh được lần này coi như qua, sẽ không có phiền phức quá lớn. Nếu các người cố tình tránh, nói không chừng sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.”Kỷ đạo trưởng nói vậy, rất nhiều người đều lập tức tin. Bởi vì có vài người từng nghe cách nói như vậy rồi.

Người đàn ông nghe Diệp Hoan giải thích xong, biết Diệp Hoan ra ngoài cùng người quen, không còn hỏi thăm nữa. Ông ấy thật sự sợ Diệp Hoan bị người ta bắt đi nên mới lắm lời hỏi một câu.

Tới nơi của xe hỏng, tài xế dừng xe lại, những người đợi xe đó lập tức chen hết lên xe, trong xe lập tức chật ních, mùi vị lẫn lộn, giống như hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

May mà Diệp Hoan và Kỷ đạo trưởng có ghế ngồi, Diệp Hoan còn ngồi bên trong, không chen tới cô.

 

Nhưng Diệp Hoan là con nít, một đứa con nít chiếm một ghế, có người lập tức khó chịu.

Có một người phụ nữ tóc xoăn, tô son, mặc váy đỏ rực nói: “Này, dì nói một đứa con nít như cháu sao lại chiếm một ghế vậy?”

 

Nhường ghế ra cho bà ta ngồi là được rồi.

Diệp Hoan vốn không phải con nít, không thèm để ý tới người phụ nữ đó. Cô đã nhìn rồi, phần lớn những người lên xe vừa nãy đều là thanh niên trai tráng, không có người lớn tuổi nào. Nếu có, cô có thể đứng dậy nhường ghế cho người già.

Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan không để ý tới bà ta, tức giận nói: “Này, bé, nói bé đó, hỏi cháu cháu cũng không trả lời, không có chút giáo dưỡng nào.”

Người phụ nữ đó vừa nói xong, Diệp Hoan đã cảm thấy hình như bên sư phụ tiết ra chút nguyên khí, sau đó người phụ nữ kia không biết vì sao đột nhiên trượt chân, ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.

Vấn đề là người đàn ông đó không thích phụ nữ ăn diện kiểu này, ghét bỏ đẩy một cái: “Tôi nói cô xiêu vẹo đi đâu vậy, tôi là người đứng đắn!”

Ý tại ngôn ngoại, chính là người phụ nữ này không đứng đắn, nhất là nhìn vào cách ăn diện không đứng đắn.

Sau đó người trên xe nhìn thấy bật cười, có người thậm chí còn cười thành tiếng, khiến người phụ nữ cực kỳ xấu hổ, không có tâm tư gây rắc rối cho Diệp Hoan nữa.

Xung quanh Kỷ đạo trưởng, ngoài người phụ nữ thời thượng, còn lại đều là đàn ông, nào có ai không biết ngại bảo một đứa trẻ nhường ghế cho mình. Cho nên Diệp Hoan vẫn ngồi riêng một ghế. Chỉ là còn có phụ nữ khác muốn bảo Diệp Hoan nhường ghế, nhưng bây giờ đều ngại ra mặt.

Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan bất động, người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, còn có ánh mắt của Kỷ đạo trưởng nhìn bà ta khiến bà ta sợ hãi, không dám làm ra chuyện quá đáng nữa.

Nhân viên bán vé lại muốn bảo người khác bồng Diệp Hoan chen vào, nhưng Kỷ đạo trưởng nói: “Tôi đã mua vé cho nó rồi.”

Quả thực, Kỷ đạo trưởng đã mua hai vé xe người lớn, trẻ con chiếm riêng một ghế cũng phải lẽ.

Nhân viên bán vé thấy không có ai bảo bé gái nhường ghế nữa, anh ta cũng không quản nữa.

Phần lớn người trên xe đều là lên sau, họ nhìn thấy Kỷ đạo trưởng và bé gái, lập tức nhớ tới lời nói lúc xe hỏng. Đây không phải là ‘thần nhân’ từng nhắc tới sao?

Có người to gan hỏi: “Đạo trưởng, vừa nãy tôi thấy ông lên xe lại xuống, có phải ông đã dự đoán được xe sẽ xảy ra chuyện không?”

Kỷ đạo trưởng nhìn người hỏi, đáp: “Chỉ là một chút trắc trở nhỏ, sẽ không có phiền phức, dù sao sớm muộn cũng phải đổi xe, chi bằng ở đó đợi chiếc kế tiếp.”

Có người còn hỏi: “Đạo trưởng, ông biết sẽ xảy ra chuyện, sao có thể không nói cho chúng tôi một tiếng?”

Kỷ đạo trưởng vốn không muốn quan tâm tới người này, nhưng nghĩ tới họ đều là người bình thường, vẫn giải thích: “Hôm nay là kiếp số của các người, tránh được lần này coi như qua, sẽ không có phiền phức quá lớn. Nếu các người cố tình tránh, nói không chừng sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.”

Kỷ đạo trưởng nói vậy, rất nhiều người đều lập tức tin. Bởi vì có vài người từng nghe cách nói như vậy rồi.

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Người đàn ông nghe Diệp Hoan giải thích xong, biết Diệp Hoan ra ngoài cùng người quen, không còn hỏi thăm nữa. Ông ấy thật sự sợ Diệp Hoan bị người ta bắt đi nên mới lắm lời hỏi một câu.Tới nơi của xe hỏng, tài xế dừng xe lại, những người đợi xe đó lập tức chen hết lên xe, trong xe lập tức chật ních, mùi vị lẫn lộn, giống như hít thở cũng cảm thấy khó khăn.May mà Diệp Hoan và Kỷ đạo trưởng có ghế ngồi, Diệp Hoan còn ngồi bên trong, không chen tới cô. Nhưng Diệp Hoan là con nít, một đứa con nít chiếm một ghế, có người lập tức khó chịu.Có một người phụ nữ tóc xoăn, tô son, mặc váy đỏ rực nói: “Này, dì nói một đứa con nít như cháu sao lại chiếm một ghế vậy?” Nhường ghế ra cho bà ta ngồi là được rồi.Diệp Hoan vốn không phải con nít, không thèm để ý tới người phụ nữ đó. Cô đã nhìn rồi, phần lớn những người lên xe vừa nãy đều là thanh niên trai tráng, không có người lớn tuổi nào. Nếu có, cô có thể đứng dậy nhường ghế cho người già.Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan không để ý tới bà ta, tức giận nói: “Này, bé, nói bé đó, hỏi cháu cháu cũng không trả lời, không có chút giáo dưỡng nào.”Người phụ nữ đó vừa nói xong, Diệp Hoan đã cảm thấy hình như bên sư phụ tiết ra chút nguyên khí, sau đó người phụ nữ kia không biết vì sao đột nhiên trượt chân, ngã vào lòng người đàn ông bên cạnh.Vấn đề là người đàn ông đó không thích phụ nữ ăn diện kiểu này, ghét bỏ đẩy một cái: “Tôi nói cô xiêu vẹo đi đâu vậy, tôi là người đứng đắn!”Ý tại ngôn ngoại, chính là người phụ nữ này không đứng đắn, nhất là nhìn vào cách ăn diện không đứng đắn.Sau đó người trên xe nhìn thấy bật cười, có người thậm chí còn cười thành tiếng, khiến người phụ nữ cực kỳ xấu hổ, không có tâm tư gây rắc rối cho Diệp Hoan nữa.Xung quanh Kỷ đạo trưởng, ngoài người phụ nữ thời thượng, còn lại đều là đàn ông, nào có ai không biết ngại bảo một đứa trẻ nhường ghế cho mình. Cho nên Diệp Hoan vẫn ngồi riêng một ghế. Chỉ là còn có phụ nữ khác muốn bảo Diệp Hoan nhường ghế, nhưng bây giờ đều ngại ra mặt.Người phụ nữ thời thượng thấy Diệp Hoan bất động, người xung quanh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bà ta, còn có ánh mắt của Kỷ đạo trưởng nhìn bà ta khiến bà ta sợ hãi, không dám làm ra chuyện quá đáng nữa.Nhân viên bán vé lại muốn bảo người khác bồng Diệp Hoan chen vào, nhưng Kỷ đạo trưởng nói: “Tôi đã mua vé cho nó rồi.”Quả thực, Kỷ đạo trưởng đã mua hai vé xe người lớn, trẻ con chiếm riêng một ghế cũng phải lẽ.Nhân viên bán vé thấy không có ai bảo bé gái nhường ghế nữa, anh ta cũng không quản nữa.Phần lớn người trên xe đều là lên sau, họ nhìn thấy Kỷ đạo trưởng và bé gái, lập tức nhớ tới lời nói lúc xe hỏng. Đây không phải là ‘thần nhân’ từng nhắc tới sao?Có người to gan hỏi: “Đạo trưởng, vừa nãy tôi thấy ông lên xe lại xuống, có phải ông đã dự đoán được xe sẽ xảy ra chuyện không?”Kỷ đạo trưởng nhìn người hỏi, đáp: “Chỉ là một chút trắc trở nhỏ, sẽ không có phiền phức, dù sao sớm muộn cũng phải đổi xe, chi bằng ở đó đợi chiếc kế tiếp.”Có người còn hỏi: “Đạo trưởng, ông biết sẽ xảy ra chuyện, sao có thể không nói cho chúng tôi một tiếng?”Kỷ đạo trưởng vốn không muốn quan tâm tới người này, nhưng nghĩ tới họ đều là người bình thường, vẫn giải thích: “Hôm nay là kiếp số của các người, tránh được lần này coi như qua, sẽ không có phiền phức quá lớn. Nếu các người cố tình tránh, nói không chừng sẽ gặp phải phiền phức lớn hơn.”Kỷ đạo trưởng nói vậy, rất nhiều người đều lập tức tin. Bởi vì có vài người từng nghe cách nói như vậy rồi.

Chương 67: Chương 67