Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 27
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có chuyện gì thì đi đến ký túc xá của thanh niên trí thức tìm chị nhé, chị tên là Diệp Ngưng Dao.”Diệp Ngưng Dao sao? Tên này thật là dễ nghe!Ngày thường những người ở trong thôn đều chỉ biết bắt nạt cô bé và anh trai, chị gái này là người đầu tiên quan tâm bọn họ.Phó Viện chớp chớp cặp mắt sáng lấp lánh của cô bé, trong nháy mắt sự yêu thích đối với chị gái này liền tăng lên gấp đôi.Cô bé lại liếc mắt xem có những đồ ăn gì trong giỏ, thoạt nhìn chắc hẳn ăn rất ngon, vì thế cắn chặt môi không tiếp tục kiên trì nữa.Chờ đến khi Diệp Ngưng Dao rời đi, khuôn mặt của Phó Viện có chút rối rắm, cuối cùng cô bé vẫn quyết định xách mấy thứ này đi đến căn nhà đất cách vách.Phó Thập Đông thấy cô bé chạy tới như một cơn lốc, vội nhắc nhở nói: “Cháu chạy chậm một chút, đừng để ngã đấy.”“Chú, đây là đồ của chị gái vừa mới đưa đấy ạ.” Phó Viện dừng lại ở trước mặt anh, thân thể nho nhỏ bởi vì chạy quá gấp nên lúc nói chuyện vẫn luôn thở hồng hộc: “Cháu…… Cháu có thể ăn không ạ?”“Chị nào cơ?” Phó Thập Đông nhìn đồ ăn ở bên trong giỏ tre có vẻ mắc tiền, hai hàng chân mày liền nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Không phải chú đã nói rồi sao, không thể tùy tiện nhận đồ vật của người khác.”Phó Viện bị anh nghiêm khắc dạy dỗ, khuôn mặt sợ tới mức rụt rụt bả vai, âm lượng lúc nói chuyện cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chị ấy nói chị ấy không phải người khác, tên chị ấy là Diệp Ngưng Dao, chị ấy nói chú sẽ không mắng cháu, cho nên cháu mới…”Phó Thập Đông trố mắt một cái, chớp mắt hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”“Mới vừa đi không lâu ạ.” Phó Viện trộm đánh giá anh, thấy anh không có tức giận như trong tưởng tượng, lúc này mới thở dài một hơi.“Trước tiên cháu cầm đồ vật trở về đi, chú đi ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Phó Thập Đông sải bước nhanh ra khỏi viện đuổi theo về phía ký túc xá của thanh niên tri thức.Phó Thập Đông đuổi theo Diệp Ngưng Dao cả một quãng đường rất xa, nhưng đi một vòng quanh thôn cũng không tìm thấy cô, nhìn quanh bốn phía trống trải vô cùng, anh bắt đầu vò đầu bứt tóc, gục đầu xuống từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm.Ba ngày sau, Diệp Ngưng Dao nhận được thông báo trong thôn, cô được tuyển vô làm vị trí kế toán trong thôn ủy.Tin tức này khiến cho toàn bộ thôn Đại Oa không khỏi trầm trồ một phen, ai cũng không nghĩ đến việc cán bộ trong xã sẽ để cho một nữ thanh niên tri thức đảm nhận chức vụ này.Nếu không phải do thường ngày bí thư chi bộ Lưu chính trực không thích a dua nịnh hót, bọn họ sẽ cho rằng ông ấy đang chơi trò mèo vờn chuột.Đặc biệt là những người trong nhóm thanh niên trí thức, bọn họ vốn tưởng rằng vị trí kế toán này sẽ dành cho nhóm trưởng Giang Hoài của nhóm thanh niên tri thức, kết quả lại bị một Trình Giảo Kim như Diệp Ngưng Dao nhảy ra giữa đường ngáng chân.Vì thế, những thanh niên trí thức ngày thường vẫn có mối quan hệ tốt với Giang Hoài đều nhìn Diệp Ngưng Dao bằng ánh mắt khác, bọn họ cảm thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt.Diệp Ngưng Dao cũng không quan tâm đến việc bọn họ vui hay không vui, dù sao công việc cũng đã tới tay, về sau cô liền có thể nhẹ nhàng vui sướng mà tránh mặt bọn họ!Khi vào thôn ủy làm việc, cô còn cần phải được kế toán Triệu bàn giao lại công việc, sổ sách trước đó không thể trong ngày một ngày hai mà xong hết được.Từ khi cô bước vào văn phòng, mặt kế toán Triệu vẫn đen như than, đem một đống sổ sách ném lên trên bàn, sau đó phủi tay quay đi: “Tất cả sổ sách đều ở chỗ này, cô cứ từ từ mà xem, xem xong thì nói tôi một tiếng.”Nói xong liền bưng lên một chén trà rồi quay người đi.Diệp Ngưng Dao nhìn thấy một bàn đầy sổ sách chỉ cảm thấy huyệt thái dương có chút đau nhức.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có chuyện gì thì đi đến ký túc xá của thanh niên trí thức tìm chị nhé, chị tên là Diệp Ngưng Dao.”Diệp Ngưng Dao sao? Tên này thật là dễ nghe!Ngày thường những người ở trong thôn đều chỉ biết bắt nạt cô bé và anh trai, chị gái này là người đầu tiên quan tâm bọn họ.Phó Viện chớp chớp cặp mắt sáng lấp lánh của cô bé, trong nháy mắt sự yêu thích đối với chị gái này liền tăng lên gấp đôi.Cô bé lại liếc mắt xem có những đồ ăn gì trong giỏ, thoạt nhìn chắc hẳn ăn rất ngon, vì thế cắn chặt môi không tiếp tục kiên trì nữa.Chờ đến khi Diệp Ngưng Dao rời đi, khuôn mặt của Phó Viện có chút rối rắm, cuối cùng cô bé vẫn quyết định xách mấy thứ này đi đến căn nhà đất cách vách.Phó Thập Đông thấy cô bé chạy tới như một cơn lốc, vội nhắc nhở nói: “Cháu chạy chậm một chút, đừng để ngã đấy.”“Chú, đây là đồ của chị gái vừa mới đưa đấy ạ.” Phó Viện dừng lại ở trước mặt anh, thân thể nho nhỏ bởi vì chạy quá gấp nên lúc nói chuyện vẫn luôn thở hồng hộc: “Cháu…… Cháu có thể ăn không ạ?”“Chị nào cơ?” Phó Thập Đông nhìn đồ ăn ở bên trong giỏ tre có vẻ mắc tiền, hai hàng chân mày liền nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Không phải chú đã nói rồi sao, không thể tùy tiện nhận đồ vật của người khác.”Phó Viện bị anh nghiêm khắc dạy dỗ, khuôn mặt sợ tới mức rụt rụt bả vai, âm lượng lúc nói chuyện cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chị ấy nói chị ấy không phải người khác, tên chị ấy là Diệp Ngưng Dao, chị ấy nói chú sẽ không mắng cháu, cho nên cháu mới…”Phó Thập Đông trố mắt một cái, chớp mắt hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”“Mới vừa đi không lâu ạ.” Phó Viện trộm đánh giá anh, thấy anh không có tức giận như trong tưởng tượng, lúc này mới thở dài một hơi.“Trước tiên cháu cầm đồ vật trở về đi, chú đi ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Phó Thập Đông sải bước nhanh ra khỏi viện đuổi theo về phía ký túc xá của thanh niên tri thức.Phó Thập Đông đuổi theo Diệp Ngưng Dao cả một quãng đường rất xa, nhưng đi một vòng quanh thôn cũng không tìm thấy cô, nhìn quanh bốn phía trống trải vô cùng, anh bắt đầu vò đầu bứt tóc, gục đầu xuống từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm.Ba ngày sau, Diệp Ngưng Dao nhận được thông báo trong thôn, cô được tuyển vô làm vị trí kế toán trong thôn ủy.Tin tức này khiến cho toàn bộ thôn Đại Oa không khỏi trầm trồ một phen, ai cũng không nghĩ đến việc cán bộ trong xã sẽ để cho một nữ thanh niên tri thức đảm nhận chức vụ này.Nếu không phải do thường ngày bí thư chi bộ Lưu chính trực không thích a dua nịnh hót, bọn họ sẽ cho rằng ông ấy đang chơi trò mèo vờn chuột.Đặc biệt là những người trong nhóm thanh niên trí thức, bọn họ vốn tưởng rằng vị trí kế toán này sẽ dành cho nhóm trưởng Giang Hoài của nhóm thanh niên tri thức, kết quả lại bị một Trình Giảo Kim như Diệp Ngưng Dao nhảy ra giữa đường ngáng chân.Vì thế, những thanh niên trí thức ngày thường vẫn có mối quan hệ tốt với Giang Hoài đều nhìn Diệp Ngưng Dao bằng ánh mắt khác, bọn họ cảm thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt.Diệp Ngưng Dao cũng không quan tâm đến việc bọn họ vui hay không vui, dù sao công việc cũng đã tới tay, về sau cô liền có thể nhẹ nhàng vui sướng mà tránh mặt bọn họ!Khi vào thôn ủy làm việc, cô còn cần phải được kế toán Triệu bàn giao lại công việc, sổ sách trước đó không thể trong ngày một ngày hai mà xong hết được.Từ khi cô bước vào văn phòng, mặt kế toán Triệu vẫn đen như than, đem một đống sổ sách ném lên trên bàn, sau đó phủi tay quay đi: “Tất cả sổ sách đều ở chỗ này, cô cứ từ từ mà xem, xem xong thì nói tôi một tiếng.”Nói xong liền bưng lên một chén trà rồi quay người đi.Diệp Ngưng Dao nhìn thấy một bàn đầy sổ sách chỉ cảm thấy huyệt thái dương có chút đau nhức.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Em phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu có chuyện gì thì đi đến ký túc xá của thanh niên trí thức tìm chị nhé, chị tên là Diệp Ngưng Dao.”Diệp Ngưng Dao sao? Tên này thật là dễ nghe!Ngày thường những người ở trong thôn đều chỉ biết bắt nạt cô bé và anh trai, chị gái này là người đầu tiên quan tâm bọn họ.Phó Viện chớp chớp cặp mắt sáng lấp lánh của cô bé, trong nháy mắt sự yêu thích đối với chị gái này liền tăng lên gấp đôi.Cô bé lại liếc mắt xem có những đồ ăn gì trong giỏ, thoạt nhìn chắc hẳn ăn rất ngon, vì thế cắn chặt môi không tiếp tục kiên trì nữa.Chờ đến khi Diệp Ngưng Dao rời đi, khuôn mặt của Phó Viện có chút rối rắm, cuối cùng cô bé vẫn quyết định xách mấy thứ này đi đến căn nhà đất cách vách.Phó Thập Đông thấy cô bé chạy tới như một cơn lốc, vội nhắc nhở nói: “Cháu chạy chậm một chút, đừng để ngã đấy.”“Chú, đây là đồ của chị gái vừa mới đưa đấy ạ.” Phó Viện dừng lại ở trước mặt anh, thân thể nho nhỏ bởi vì chạy quá gấp nên lúc nói chuyện vẫn luôn thở hồng hộc: “Cháu…… Cháu có thể ăn không ạ?”“Chị nào cơ?” Phó Thập Đông nhìn đồ ăn ở bên trong giỏ tre có vẻ mắc tiền, hai hàng chân mày liền nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Không phải chú đã nói rồi sao, không thể tùy tiện nhận đồ vật của người khác.”Phó Viện bị anh nghiêm khắc dạy dỗ, khuôn mặt sợ tới mức rụt rụt bả vai, âm lượng lúc nói chuyện cũng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Chị ấy nói chị ấy không phải người khác, tên chị ấy là Diệp Ngưng Dao, chị ấy nói chú sẽ không mắng cháu, cho nên cháu mới…”Phó Thập Đông trố mắt một cái, chớp mắt hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”“Mới vừa đi không lâu ạ.” Phó Viện trộm đánh giá anh, thấy anh không có tức giận như trong tưởng tượng, lúc này mới thở dài một hơi.“Trước tiên cháu cầm đồ vật trở về đi, chú đi ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Phó Thập Đông sải bước nhanh ra khỏi viện đuổi theo về phía ký túc xá của thanh niên tri thức.Phó Thập Đông đuổi theo Diệp Ngưng Dao cả một quãng đường rất xa, nhưng đi một vòng quanh thôn cũng không tìm thấy cô, nhìn quanh bốn phía trống trải vô cùng, anh bắt đầu vò đầu bứt tóc, gục đầu xuống từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm.Ba ngày sau, Diệp Ngưng Dao nhận được thông báo trong thôn, cô được tuyển vô làm vị trí kế toán trong thôn ủy.Tin tức này khiến cho toàn bộ thôn Đại Oa không khỏi trầm trồ một phen, ai cũng không nghĩ đến việc cán bộ trong xã sẽ để cho một nữ thanh niên tri thức đảm nhận chức vụ này.Nếu không phải do thường ngày bí thư chi bộ Lưu chính trực không thích a dua nịnh hót, bọn họ sẽ cho rằng ông ấy đang chơi trò mèo vờn chuột.Đặc biệt là những người trong nhóm thanh niên trí thức, bọn họ vốn tưởng rằng vị trí kế toán này sẽ dành cho nhóm trưởng Giang Hoài của nhóm thanh niên tri thức, kết quả lại bị một Trình Giảo Kim như Diệp Ngưng Dao nhảy ra giữa đường ngáng chân.Vì thế, những thanh niên trí thức ngày thường vẫn có mối quan hệ tốt với Giang Hoài đều nhìn Diệp Ngưng Dao bằng ánh mắt khác, bọn họ cảm thấy nhìn thế nào cũng không vừa mắt.Diệp Ngưng Dao cũng không quan tâm đến việc bọn họ vui hay không vui, dù sao công việc cũng đã tới tay, về sau cô liền có thể nhẹ nhàng vui sướng mà tránh mặt bọn họ!Khi vào thôn ủy làm việc, cô còn cần phải được kế toán Triệu bàn giao lại công việc, sổ sách trước đó không thể trong ngày một ngày hai mà xong hết được.Từ khi cô bước vào văn phòng, mặt kế toán Triệu vẫn đen như than, đem một đống sổ sách ném lên trên bàn, sau đó phủi tay quay đi: “Tất cả sổ sách đều ở chỗ này, cô cứ từ từ mà xem, xem xong thì nói tôi một tiếng.”Nói xong liền bưng lên một chén trà rồi quay người đi.Diệp Ngưng Dao nhìn thấy một bàn đầy sổ sách chỉ cảm thấy huyệt thái dương có chút đau nhức.