Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 30

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mạnh Nghênh Oánh lấy một chén canh củ cải, bưng chén đi về phía bọn họ: “Xin hỏi chỗ này còn có ai ngồi không?” Nói xong liền cầm chén để lên trên bàn, đặt mông ngồi đối diện Diệp Ngưng Dao, trong mắt hoàn toàn là dáng vẻ khiêu khích.Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên quét một vòng, chung quanh có đến hai ba cái bàn trống cô ta lại không ngồi, cứ nhất định đến đây ngồi chung, là muốn đến tra hỏi sao?“Cô đã ngồi xuống rồi, hỏi câu này còn có ý nghĩa gì nữa?”Mạnh Nghênh Oánh làm bộ không nghe ra lời trào phúng của cô, giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên là Mạnh Nghênh Oánh.” Cuối cùng còn không quên cố tình nhấn mạnh: “Là đối tượng của Giang Hoài.”“Xin chào.” Diệp Ngưng Dao cầm bánh bột bắp trong tay bỏ vào miệng ăn, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã, cũng không bởi vì lời nói của cô ta mà có bất kì phản ứng gì.Cho dù là một chút vẻ khổ sở hay kinh ngạc cũng đều không có.Điều này làm cho Mạnh Nghênh Oánh không tự giác được mà phải nhíu mày, chẳng lẽ Diệp Ngưng Dao này thật sự không phải là nguyên chủ trong sách? Không có khả năng? Cô ta không tin thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy.Theo như sách giới thiệu, nữ chính “Diệp Ngưng Dao” cùng nam chính Giang Hoài là thanh mai trúc mã, cha mẹ Giang Hoài mất năm hắn mười lăm tuổi, trước khi hai mươi tuổi đều là do một tay nhà họ Diệp nuôi nấng hắn.Sau này khi Giang Hoài xuống nông thôn, hắn cùng nữ chính yêu xa hai năm, thi đại học trở về thành sau đó mới kết hôn sinh con.Mấy ngày hôm trước cô ta còn nghe Lưu Mỹ Ngọc nói, anh trai của Diệp Ngưng Dao là quân nhân, cũng là người ở Bắc Kinh, cùng với bối cảnh nhân vật của nữ chính trong sách đều giống nhau, cô ta tuyệt đối không thể nhận sai người!Canh củ cải trên bàn Mạnh Nghênh Oánh cũng không đụng đến một miếng, cô ta dùng ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, mắt phượng lộ vẻ kiêu căng: “Thanh niên trí thức Diệp, anh tôi là đội trưởng đội sản xuất của các cô, nếu trong sinh hoạt có gặp phiền phức gì, cô cứ việc đi tìm anh ấy hỗ trợ, tôi nhất định sẽ kêu anh ấy chiếu cố cô thật tốt.”“Cảm ơn ý tốt của cô, chỉ là……” Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng ăn xong, buông thìa trong tay xuống, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Nếu ai dám gây phiền phức cho tôi, đều sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên vẫn là không cần cô phải nhọc lòng lo lắng cho tôi.”“Phải không?” Mạnh Nghênh Oánh không tự giác mà cuộn ngón tay lại, như suy tư gì mà nhìn về phía cô: “Như vậy không phải rất tốt sao, hy vọng thanh niên trí thức Diệp sẽ có một ngày suôn sẻ không gặp rắc rối gì.”Mạc Tiểu Thanh nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nói ra những lời không đầu không đuôi này, cô ấy chán ghét nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, kéo tay Diệp Ngưng Dao: “Có rất nhiều người tự coi mình là cành vàng lá ngọc, nhưng thật ra chỉ là một mẩu cứt chuột, Ngưng Dao, chúng ta đi thôi.”“Mạc Tiểu Thanh!”“Kêu tên tôi làm gì? Tôi cũng không quen biết gì cô.”“Cô……”Thấy Mạnh Nghênh Oánh bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Diệp Ngưng Dao cười khẽ ra tiếng, tùy ý để Mạc Tiểu Thanh lôi ra khỏi nhà ăn.Hai người đã đi một đoạn rất xa, Diệp Ngưng Dao mới hỏi ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, có phải cô cùng với hoa khôi của thôn đã từng phát sinh chuyện gì hay không?”Mạc Tiểu Thanh dừng lại nhìn cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi.”Cô ấy chỉ hướng sân đập lúa bên cạnh cánh đồng, nơi đó trống trải, liếc mắt có thể biết được nếu có người nghe lén.“Được”Hai người đi vào sân đập lúa, tùy tiện tìm một khoảng đất trống ở dưới bóng cây rồi ngồi xuống, lúc này cô ấy mới bắt đầu nói ra bí mật đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mạnh Nghênh Oánh lấy một chén canh củ cải, bưng chén đi về phía bọn họ: “Xin hỏi chỗ này còn có ai ngồi không?” Nói xong liền cầm chén để lên trên bàn, đặt mông ngồi đối diện Diệp Ngưng Dao, trong mắt hoàn toàn là dáng vẻ khiêu khích.Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên quét một vòng, chung quanh có đến hai ba cái bàn trống cô ta lại không ngồi, cứ nhất định đến đây ngồi chung, là muốn đến tra hỏi sao?“Cô đã ngồi xuống rồi, hỏi câu này còn có ý nghĩa gì nữa?”Mạnh Nghênh Oánh làm bộ không nghe ra lời trào phúng của cô, giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên là Mạnh Nghênh Oánh.” Cuối cùng còn không quên cố tình nhấn mạnh: “Là đối tượng của Giang Hoài.”“Xin chào.” Diệp Ngưng Dao cầm bánh bột bắp trong tay bỏ vào miệng ăn, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã, cũng không bởi vì lời nói của cô ta mà có bất kì phản ứng gì.Cho dù là một chút vẻ khổ sở hay kinh ngạc cũng đều không có.Điều này làm cho Mạnh Nghênh Oánh không tự giác được mà phải nhíu mày, chẳng lẽ Diệp Ngưng Dao này thật sự không phải là nguyên chủ trong sách? Không có khả năng? Cô ta không tin thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy.Theo như sách giới thiệu, nữ chính “Diệp Ngưng Dao” cùng nam chính Giang Hoài là thanh mai trúc mã, cha mẹ Giang Hoài mất năm hắn mười lăm tuổi, trước khi hai mươi tuổi đều là do một tay nhà họ Diệp nuôi nấng hắn.Sau này khi Giang Hoài xuống nông thôn, hắn cùng nữ chính yêu xa hai năm, thi đại học trở về thành sau đó mới kết hôn sinh con.Mấy ngày hôm trước cô ta còn nghe Lưu Mỹ Ngọc nói, anh trai của Diệp Ngưng Dao là quân nhân, cũng là người ở Bắc Kinh, cùng với bối cảnh nhân vật của nữ chính trong sách đều giống nhau, cô ta tuyệt đối không thể nhận sai người!Canh củ cải trên bàn Mạnh Nghênh Oánh cũng không đụng đến một miếng, cô ta dùng ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, mắt phượng lộ vẻ kiêu căng: “Thanh niên trí thức Diệp, anh tôi là đội trưởng đội sản xuất của các cô, nếu trong sinh hoạt có gặp phiền phức gì, cô cứ việc đi tìm anh ấy hỗ trợ, tôi nhất định sẽ kêu anh ấy chiếu cố cô thật tốt.”“Cảm ơn ý tốt của cô, chỉ là……” Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng ăn xong, buông thìa trong tay xuống, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Nếu ai dám gây phiền phức cho tôi, đều sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên vẫn là không cần cô phải nhọc lòng lo lắng cho tôi.”“Phải không?” Mạnh Nghênh Oánh không tự giác mà cuộn ngón tay lại, như suy tư gì mà nhìn về phía cô: “Như vậy không phải rất tốt sao, hy vọng thanh niên trí thức Diệp sẽ có một ngày suôn sẻ không gặp rắc rối gì.”Mạc Tiểu Thanh nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nói ra những lời không đầu không đuôi này, cô ấy chán ghét nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, kéo tay Diệp Ngưng Dao: “Có rất nhiều người tự coi mình là cành vàng lá ngọc, nhưng thật ra chỉ là một mẩu cứt chuột, Ngưng Dao, chúng ta đi thôi.”“Mạc Tiểu Thanh!”“Kêu tên tôi làm gì? Tôi cũng không quen biết gì cô.”“Cô……”Thấy Mạnh Nghênh Oánh bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Diệp Ngưng Dao cười khẽ ra tiếng, tùy ý để Mạc Tiểu Thanh lôi ra khỏi nhà ăn.Hai người đã đi một đoạn rất xa, Diệp Ngưng Dao mới hỏi ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, có phải cô cùng với hoa khôi của thôn đã từng phát sinh chuyện gì hay không?”Mạc Tiểu Thanh dừng lại nhìn cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi.”Cô ấy chỉ hướng sân đập lúa bên cạnh cánh đồng, nơi đó trống trải, liếc mắt có thể biết được nếu có người nghe lén.“Được”Hai người đi vào sân đập lúa, tùy tiện tìm một khoảng đất trống ở dưới bóng cây rồi ngồi xuống, lúc này cô ấy mới bắt đầu nói ra bí mật đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mạnh Nghênh Oánh lấy một chén canh củ cải, bưng chén đi về phía bọn họ: “Xin hỏi chỗ này còn có ai ngồi không?” Nói xong liền cầm chén để lên trên bàn, đặt mông ngồi đối diện Diệp Ngưng Dao, trong mắt hoàn toàn là dáng vẻ khiêu khích.Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu lên quét một vòng, chung quanh có đến hai ba cái bàn trống cô ta lại không ngồi, cứ nhất định đến đây ngồi chung, là muốn đến tra hỏi sao?“Cô đã ngồi xuống rồi, hỏi câu này còn có ý nghĩa gì nữa?”Mạnh Nghênh Oánh làm bộ không nghe ra lời trào phúng của cô, giới thiệu nói: “Xin chào, tôi tên là Mạnh Nghênh Oánh.” Cuối cùng còn không quên cố tình nhấn mạnh: “Là đối tượng của Giang Hoài.”“Xin chào.” Diệp Ngưng Dao cầm bánh bột bắp trong tay bỏ vào miệng ăn, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất ưu nhã, cũng không bởi vì lời nói của cô ta mà có bất kì phản ứng gì.Cho dù là một chút vẻ khổ sở hay kinh ngạc cũng đều không có.Điều này làm cho Mạnh Nghênh Oánh không tự giác được mà phải nhíu mày, chẳng lẽ Diệp Ngưng Dao này thật sự không phải là nguyên chủ trong sách? Không có khả năng? Cô ta không tin thế giới này có nhiều sự trùng hợp như vậy.Theo như sách giới thiệu, nữ chính “Diệp Ngưng Dao” cùng nam chính Giang Hoài là thanh mai trúc mã, cha mẹ Giang Hoài mất năm hắn mười lăm tuổi, trước khi hai mươi tuổi đều là do một tay nhà họ Diệp nuôi nấng hắn.Sau này khi Giang Hoài xuống nông thôn, hắn cùng nữ chính yêu xa hai năm, thi đại học trở về thành sau đó mới kết hôn sinh con.Mấy ngày hôm trước cô ta còn nghe Lưu Mỹ Ngọc nói, anh trai của Diệp Ngưng Dao là quân nhân, cũng là người ở Bắc Kinh, cùng với bối cảnh nhân vật của nữ chính trong sách đều giống nhau, cô ta tuyệt đối không thể nhận sai người!Canh củ cải trên bàn Mạnh Nghênh Oánh cũng không đụng đến một miếng, cô ta dùng ngón trỏ gõ nhẹ mặt bàn, mắt phượng lộ vẻ kiêu căng: “Thanh niên trí thức Diệp, anh tôi là đội trưởng đội sản xuất của các cô, nếu trong sinh hoạt có gặp phiền phức gì, cô cứ việc đi tìm anh ấy hỗ trợ, tôi nhất định sẽ kêu anh ấy chiếu cố cô thật tốt.”“Cảm ơn ý tốt của cô, chỉ là……” Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng ăn xong, buông thìa trong tay xuống, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Nếu ai dám gây phiền phức cho tôi, đều sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên vẫn là không cần cô phải nhọc lòng lo lắng cho tôi.”“Phải không?” Mạnh Nghênh Oánh không tự giác mà cuộn ngón tay lại, như suy tư gì mà nhìn về phía cô: “Như vậy không phải rất tốt sao, hy vọng thanh niên trí thức Diệp sẽ có một ngày suôn sẻ không gặp rắc rối gì.”Mạc Tiểu Thanh nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nói ra những lời không đầu không đuôi này, cô ấy chán ghét nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, kéo tay Diệp Ngưng Dao: “Có rất nhiều người tự coi mình là cành vàng lá ngọc, nhưng thật ra chỉ là một mẩu cứt chuột, Ngưng Dao, chúng ta đi thôi.”“Mạc Tiểu Thanh!”“Kêu tên tôi làm gì? Tôi cũng không quen biết gì cô.”“Cô……”Thấy Mạnh Nghênh Oánh bị tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, Diệp Ngưng Dao cười khẽ ra tiếng, tùy ý để Mạc Tiểu Thanh lôi ra khỏi nhà ăn.Hai người đã đi một đoạn rất xa, Diệp Ngưng Dao mới hỏi ra câu hỏi từ tận đáy lòng: “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô, có phải cô cùng với hoa khôi của thôn đã từng phát sinh chuyện gì hay không?”Mạc Tiểu Thanh dừng lại nhìn cô, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi.”Cô ấy chỉ hướng sân đập lúa bên cạnh cánh đồng, nơi đó trống trải, liếc mắt có thể biết được nếu có người nghe lén.“Được”Hai người đi vào sân đập lúa, tùy tiện tìm một khoảng đất trống ở dưới bóng cây rồi ngồi xuống, lúc này cô ấy mới bắt đầu nói ra bí mật đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay.

Chương 30