Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 32
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Cốt truyện chính được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện! Cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi! Mặc dù nó hơi khác so với những gì được viết trong sách, nhưng nó vẫn ở đây.Kể từ ngày xuyên sách, Diệp Ngưng Dao liền chờ mong ngày được rời khỏi kí túc xá thanh niên trí thức đến càng sớm càng tốt, vì vậy cô để mặc cho những thanh niên trí thức khác hắt hủi mình mà không làm gì cả.Vốn tưởng rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghênh Võ lại mạnh mẽ như vậy, hiện tại liền giúp cô đạt thành tâm nguyện.Cố nén xuống vui mừng trong lòng, Diệp Ngưng Dao ra vẻ tức giận hỏi: “Mạnh đội trưởng, xin hỏi tôi đã mang theo khuynh hướng không lành mạnh gì vậy?”“Nghe nói tác phong sinh hoạt của cô xa hoa lãng phí, ngày thường ăn uống thả cửa, phô trương lãng phí, có chuyện này hay không?” Mạnh Nghênh Võ trầm giọng, tuyệt đối không cho phép người khác chất vấn mình.Diệp Ngưng Dao nhìn Lưu Mỹ Ngọc ở bên cạnh, thấy đối phương cúi đầu không dám ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Xin lỗi, tôi xa hoa lãng phí ở chỗ nào? Đồ vật đều là của gia đình tôi vất vả lao động đoạt được, không ăn trộm cũng không cướp giật, chẳng lẽ muốn tôi không ăn mà để chúng hư hết hay sao?”Thấy cô còn dám tranh luận, Mạnh Nghênh Võ tức giận trợn mắt, “ Thời buổi này đến cơm cũng không có mà ăn, cô lại ở trước mặt bọn họ ăn khô bò, cô cho rằng cô có tư cách gì?”Mạc Tiểu Thanh muốn giúp cô nói mấy câu, lại bị Diệp Ngưng Dao nắm tay ngăn lại.Cô nhất định phải dọn đến sống trong ngôi nhà ở cuối thôn phía đông.Bây giờ nhà họ Mạnh đã không có ý định buông tha cho cô, Diệp Ngưng Dao cũng không phải quả hồng mềm như vậy. Chống đối với Mạnh Nghênh Võ chỉ là vì cô không muốn hắn quá đắc ý, cô cũng không muốn vì việc này mà làm tổn thương người khác.“Suy nghĩ của anh thật nực cười. Cả thôn không có xe đạp. Thế mà ngày nào tôi cũng thấy anh đạp xe lượn lờ qua lại? So với khô bò của tôi, lối sống của anh mới càng xa hoa hơn thì có!”Nhóm thanh niên trí thức vốn dĩ dứng ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà “Phụt” cười.“Cô……” Mạnh Nghênh Võ tức giận đến cổ họng nghẹn một ngụm máu tươi. “Thanh niên trí thức Diệp, tư tưởng của cô rất không đoan chính, ngay hôm nay phải dọn ra khỏi khu thanh niên tri thức!”“Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ mới đến, nếu anh cứ khăng khăng tùy tiện như vậy thì tôi cũng hết cách rồi.” Diệp Ngưng Dao âm thầm tự nhéo mình một cái thật mạnh, cố nén nước mắt giàn giụa, ai nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đều đau lòng, “Nhưng mà tôi tin tưởng đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết, cũng rõ ràng ai đúng ai sai.”Mọi người nhìn trộm Mạnh Nghênh Võ, lại nhìn sang Diệp Ngưng Dao, đột nhiên cảm thấy đội trưởng Mạnh hành xử có chút không công bằng, đáng tiếc nhóm trưởng Giang không ở đây, sáng sớm hắn đã đi lên thành phố mua hạt giống, bọn họ căn bản cũng không có tiếng nói gì.Sau khi họp xong, Diệp Ngưng Dao cố nén cười quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cô biết mình sẽ không ở đây lâu nên tất cả đồ đạc đều dễ dàng cho vào túi hành lý.Mạc Tiểu Thanh đi tới ảo não mà nói: ”Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không giúp gì được cho cô.”“Chuyện này không liên quan đến cô, vì vậy đừng nói xin lỗi.” Diệp Ngưng Dao xoay người vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ! Về sau dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng giúp tôi.”Mạnh Ngênh Oánh là nữ chính ở trong sách, hào quang của nhân vật chính rất mạnh mẽ, cốt truyện chính tạm thời không có biện pháp sửa đổi, bất cứ ai giúp đỡ cô sẽ chỉ bị liên lụy.Giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể tùy tiện tìm ra một cái lý do: ”Cô cũng đâu muốn mình làm Mạnh Nghênh Võ tức giận rồi giận cá chém thớt sang Trần Ngọc Như đúng không?”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Cốt truyện chính được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện! Cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi! Mặc dù nó hơi khác so với những gì được viết trong sách, nhưng nó vẫn ở đây.Kể từ ngày xuyên sách, Diệp Ngưng Dao liền chờ mong ngày được rời khỏi kí túc xá thanh niên trí thức đến càng sớm càng tốt, vì vậy cô để mặc cho những thanh niên trí thức khác hắt hủi mình mà không làm gì cả.Vốn tưởng rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghênh Võ lại mạnh mẽ như vậy, hiện tại liền giúp cô đạt thành tâm nguyện.Cố nén xuống vui mừng trong lòng, Diệp Ngưng Dao ra vẻ tức giận hỏi: “Mạnh đội trưởng, xin hỏi tôi đã mang theo khuynh hướng không lành mạnh gì vậy?”“Nghe nói tác phong sinh hoạt của cô xa hoa lãng phí, ngày thường ăn uống thả cửa, phô trương lãng phí, có chuyện này hay không?” Mạnh Nghênh Võ trầm giọng, tuyệt đối không cho phép người khác chất vấn mình.Diệp Ngưng Dao nhìn Lưu Mỹ Ngọc ở bên cạnh, thấy đối phương cúi đầu không dám ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Xin lỗi, tôi xa hoa lãng phí ở chỗ nào? Đồ vật đều là của gia đình tôi vất vả lao động đoạt được, không ăn trộm cũng không cướp giật, chẳng lẽ muốn tôi không ăn mà để chúng hư hết hay sao?”Thấy cô còn dám tranh luận, Mạnh Nghênh Võ tức giận trợn mắt, “ Thời buổi này đến cơm cũng không có mà ăn, cô lại ở trước mặt bọn họ ăn khô bò, cô cho rằng cô có tư cách gì?”Mạc Tiểu Thanh muốn giúp cô nói mấy câu, lại bị Diệp Ngưng Dao nắm tay ngăn lại.Cô nhất định phải dọn đến sống trong ngôi nhà ở cuối thôn phía đông.Bây giờ nhà họ Mạnh đã không có ý định buông tha cho cô, Diệp Ngưng Dao cũng không phải quả hồng mềm như vậy. Chống đối với Mạnh Nghênh Võ chỉ là vì cô không muốn hắn quá đắc ý, cô cũng không muốn vì việc này mà làm tổn thương người khác.“Suy nghĩ của anh thật nực cười. Cả thôn không có xe đạp. Thế mà ngày nào tôi cũng thấy anh đạp xe lượn lờ qua lại? So với khô bò của tôi, lối sống của anh mới càng xa hoa hơn thì có!”Nhóm thanh niên trí thức vốn dĩ dứng ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà “Phụt” cười.“Cô……” Mạnh Nghênh Võ tức giận đến cổ họng nghẹn một ngụm máu tươi. “Thanh niên trí thức Diệp, tư tưởng của cô rất không đoan chính, ngay hôm nay phải dọn ra khỏi khu thanh niên tri thức!”“Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ mới đến, nếu anh cứ khăng khăng tùy tiện như vậy thì tôi cũng hết cách rồi.” Diệp Ngưng Dao âm thầm tự nhéo mình một cái thật mạnh, cố nén nước mắt giàn giụa, ai nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đều đau lòng, “Nhưng mà tôi tin tưởng đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết, cũng rõ ràng ai đúng ai sai.”Mọi người nhìn trộm Mạnh Nghênh Võ, lại nhìn sang Diệp Ngưng Dao, đột nhiên cảm thấy đội trưởng Mạnh hành xử có chút không công bằng, đáng tiếc nhóm trưởng Giang không ở đây, sáng sớm hắn đã đi lên thành phố mua hạt giống, bọn họ căn bản cũng không có tiếng nói gì.Sau khi họp xong, Diệp Ngưng Dao cố nén cười quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cô biết mình sẽ không ở đây lâu nên tất cả đồ đạc đều dễ dàng cho vào túi hành lý.Mạc Tiểu Thanh đi tới ảo não mà nói: ”Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không giúp gì được cho cô.”“Chuyện này không liên quan đến cô, vì vậy đừng nói xin lỗi.” Diệp Ngưng Dao xoay người vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ! Về sau dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng giúp tôi.”Mạnh Ngênh Oánh là nữ chính ở trong sách, hào quang của nhân vật chính rất mạnh mẽ, cốt truyện chính tạm thời không có biện pháp sửa đổi, bất cứ ai giúp đỡ cô sẽ chỉ bị liên lụy.Giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể tùy tiện tìm ra một cái lý do: ”Cô cũng đâu muốn mình làm Mạnh Nghênh Võ tức giận rồi giận cá chém thớt sang Trần Ngọc Như đúng không?”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Cốt truyện chính được chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng xuất hiện! Cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi! Mặc dù nó hơi khác so với những gì được viết trong sách, nhưng nó vẫn ở đây.Kể từ ngày xuyên sách, Diệp Ngưng Dao liền chờ mong ngày được rời khỏi kí túc xá thanh niên trí thức đến càng sớm càng tốt, vì vậy cô để mặc cho những thanh niên trí thức khác hắt hủi mình mà không làm gì cả.Vốn tưởng rằng sẽ mất khá nhiều thời gian, nhưng không ngờ rằng Mạnh Nghênh Võ lại mạnh mẽ như vậy, hiện tại liền giúp cô đạt thành tâm nguyện.Cố nén xuống vui mừng trong lòng, Diệp Ngưng Dao ra vẻ tức giận hỏi: “Mạnh đội trưởng, xin hỏi tôi đã mang theo khuynh hướng không lành mạnh gì vậy?”“Nghe nói tác phong sinh hoạt của cô xa hoa lãng phí, ngày thường ăn uống thả cửa, phô trương lãng phí, có chuyện này hay không?” Mạnh Nghênh Võ trầm giọng, tuyệt đối không cho phép người khác chất vấn mình.Diệp Ngưng Dao nhìn Lưu Mỹ Ngọc ở bên cạnh, thấy đối phương cúi đầu không dám ngẩng đầu, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Xin lỗi, tôi xa hoa lãng phí ở chỗ nào? Đồ vật đều là của gia đình tôi vất vả lao động đoạt được, không ăn trộm cũng không cướp giật, chẳng lẽ muốn tôi không ăn mà để chúng hư hết hay sao?”Thấy cô còn dám tranh luận, Mạnh Nghênh Võ tức giận trợn mắt, “ Thời buổi này đến cơm cũng không có mà ăn, cô lại ở trước mặt bọn họ ăn khô bò, cô cho rằng cô có tư cách gì?”Mạc Tiểu Thanh muốn giúp cô nói mấy câu, lại bị Diệp Ngưng Dao nắm tay ngăn lại.Cô nhất định phải dọn đến sống trong ngôi nhà ở cuối thôn phía đông.Bây giờ nhà họ Mạnh đã không có ý định buông tha cho cô, Diệp Ngưng Dao cũng không phải quả hồng mềm như vậy. Chống đối với Mạnh Nghênh Võ chỉ là vì cô không muốn hắn quá đắc ý, cô cũng không muốn vì việc này mà làm tổn thương người khác.“Suy nghĩ của anh thật nực cười. Cả thôn không có xe đạp. Thế mà ngày nào tôi cũng thấy anh đạp xe lượn lờ qua lại? So với khô bò của tôi, lối sống của anh mới càng xa hoa hơn thì có!”Nhóm thanh niên trí thức vốn dĩ dứng ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được mà “Phụt” cười.“Cô……” Mạnh Nghênh Võ tức giận đến cổ họng nghẹn một ngụm máu tươi. “Thanh niên trí thức Diệp, tư tưởng của cô rất không đoan chính, ngay hôm nay phải dọn ra khỏi khu thanh niên tri thức!”“Tôi chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ mới đến, nếu anh cứ khăng khăng tùy tiện như vậy thì tôi cũng hết cách rồi.” Diệp Ngưng Dao âm thầm tự nhéo mình một cái thật mạnh, cố nén nước mắt giàn giụa, ai nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô đều đau lòng, “Nhưng mà tôi tin tưởng đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết, cũng rõ ràng ai đúng ai sai.”Mọi người nhìn trộm Mạnh Nghênh Võ, lại nhìn sang Diệp Ngưng Dao, đột nhiên cảm thấy đội trưởng Mạnh hành xử có chút không công bằng, đáng tiếc nhóm trưởng Giang không ở đây, sáng sớm hắn đã đi lên thành phố mua hạt giống, bọn họ căn bản cũng không có tiếng nói gì.Sau khi họp xong, Diệp Ngưng Dao cố nén cười quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc, cô biết mình sẽ không ở đây lâu nên tất cả đồ đạc đều dễ dàng cho vào túi hành lý.Mạc Tiểu Thanh đi tới ảo não mà nói: ”Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không giúp gì được cho cô.”“Chuyện này không liên quan đến cô, vì vậy đừng nói xin lỗi.” Diệp Ngưng Dao xoay người vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ! Về sau dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng giúp tôi.”Mạnh Ngênh Oánh là nữ chính ở trong sách, hào quang của nhân vật chính rất mạnh mẽ, cốt truyện chính tạm thời không có biện pháp sửa đổi, bất cứ ai giúp đỡ cô sẽ chỉ bị liên lụy.Giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể tùy tiện tìm ra một cái lý do: ”Cô cũng đâu muốn mình làm Mạnh Nghênh Võ tức giận rồi giận cá chém thớt sang Trần Ngọc Như đúng không?”