Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 38

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nhưng nghĩ lại, cô thích sống tự do tự tại hơn! Sau khi thay đổi vận mệnh thành công, cô nhất định sẽ đi tìm một nơi giàu linh khí để tiếp tục tu luyện.Chị dâu nhà họ Phó Trang Tú Chi vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở đầu giường đất, cho dù hôm nay thức ăn có cải thiện nhưng cô ấy vẫn không có bất kì biểu hiện gì.Sau khi Phó Viện ăn xong, cô bé bưng bát lên như thường lệ. Đồ ăn được đưa lên miệng, Trang Tú Chi há miệng cắn một miếng bánh bao hấp.“Chị dâu có đi bệnh viện nào khám chưa?” Diệp Ngưng Dao nhìn hai mẹ con, trong lòng đau xót.Linh lực của cô chỉ có thể trị liệu cho thực vật, bệnh của người phàm cô cũng không giúp được gì.“Đã khám qua, uống không ít thuốc, nhưng mà không có chút tiến triển nào.” Nhắc tới việc này, giọng nói của Phó Thập Đông đều đều, hy vọng mà anh từng có đã biến mất dần theo thời gian.“Tôi tin tưởng chị dâu có một ngày sẽ khá lên.” Chỉ cần cô có thể tích cóp đủ linh lực, sau đó vận dụng các ngoại lực khác, hết thảy đều có thể.“Ừm, cảm ơn cô.” Phó Thập Đông chỉ xem đó là lời an ủi mà không để trong lòng.Sau bữa tối, bởi vì trời đã tối nên anh cho bánh bao hấp vào một cái chậu tráng men, tuy hai người là hàng xóm nhưng Phó Thập Đông nhất quyết đuổi cô về, kiên quyết không cho cô ở lại dọn dẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Trên đường về, Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, phân vân liệu có nên nhân cơ hội này tiếp tục tán tỉnh Phó Thập Đông hay không.Cô còn chưa kịp đưa ra quyết định, đã nghe anh lo lắng nói: “Cẩn thận!”Giây sau cô đã bị ôm vào trong vòng tay nóng bỏng.Diệp Ngưng Dao vô thức chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, chỉ cảm thấy thật dễ chịu.Cô ngước nhìn Phó Thập Đông một cách đầy dịu dàng, khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ đến mức như muốn được chạm vào.Hương hoa hồng đậm thoang thoảng trong đêm, Phó Thập Đông vô thức siết chặt vòng tay, sự mềm mại trong vòng tay khiến đầu óc anh ong ong, một ngọn lửa từ dưới đi lên mạnh mẽ khiến anh trở tay không kịp.Sự thay đổi của bản thân khiến anh chợt bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, tránh ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, giải thích nói: “Phía trước có một đống củi, cô suýt đụng phải.”“Cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn theo ngón tay anh chỉ mới phát hiện mình chỉ cách đống củi ven tường nửa bước.Nếu thật sự va phải thì cũng quá mất mặt rồi.Nơi này chỉ còn cách nhà cô năm bước chân, vừa rồi Diệp Ngưng Dao suýt nữa thì xấu mặt, làm sao còn có tâm tư tán tỉnh anh, cô vội vàng cầm lấy bánh bao trong tay, nói lời từ biệt: “Tôi về đây. Ngày mai gặp lại!”“Ừm.” Phó Thập Đông nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không chắc hành vi bẩn thỉu của mình vừa rồi có bị phát hiện hay không.Về đến nhà, hơi nóng trên người đã dần lắng xuống theo làn gió đêm mát rượi.Tưởng chỉ là tai nạn thôi, nhưng buổi tối nằm trên giường anh như bánh nướng áp chảo, lăn lộn qua lại như thế nào đều ngủ không được.Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô gái kia.Trong lúc tuyệt vọng, anh nghiêng người quay mặt vào tường đất, trong lòng thầm đếm, mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.Trong giấc ngủ, Phó Thập Đông lang thang trong một biển hoa.Những bông hoa có nhiều màu sắc được nhóm lại với nhau, có màu hồng và màu đỏ.Anh nhìn về một phía không thấy giới hạn biển hoa, ngoài kinh ngạc còn có một tia đề phòng.Lúc này phong cảnh đột nhiên thay đổi, anh bị trói giữa rèm lụa đỏ không thể nhúc nhích.Phó Thập Đông không cam lòng dùng sức tránh thoát nhưng vô ích.Cùng với màn múa uyển chuyển, một người phụ nữ mặc váy cổ trang màu đỏ chậm rãi đi về phía anh, mãi khi đối phương đến gần anh mới nhìn rõ là ai.“Thanh niên trí thức Diệp, đây là nơi nào?”Cô gái ấy không đáp lại lời của anh, mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay nhỏ bé nâng cằm anh lên.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nhưng nghĩ lại, cô thích sống tự do tự tại hơn! Sau khi thay đổi vận mệnh thành công, cô nhất định sẽ đi tìm một nơi giàu linh khí để tiếp tục tu luyện.Chị dâu nhà họ Phó Trang Tú Chi vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở đầu giường đất, cho dù hôm nay thức ăn có cải thiện nhưng cô ấy vẫn không có bất kì biểu hiện gì.Sau khi Phó Viện ăn xong, cô bé bưng bát lên như thường lệ. Đồ ăn được đưa lên miệng, Trang Tú Chi há miệng cắn một miếng bánh bao hấp.“Chị dâu có đi bệnh viện nào khám chưa?” Diệp Ngưng Dao nhìn hai mẹ con, trong lòng đau xót.Linh lực của cô chỉ có thể trị liệu cho thực vật, bệnh của người phàm cô cũng không giúp được gì.“Đã khám qua, uống không ít thuốc, nhưng mà không có chút tiến triển nào.” Nhắc tới việc này, giọng nói của Phó Thập Đông đều đều, hy vọng mà anh từng có đã biến mất dần theo thời gian.“Tôi tin tưởng chị dâu có một ngày sẽ khá lên.” Chỉ cần cô có thể tích cóp đủ linh lực, sau đó vận dụng các ngoại lực khác, hết thảy đều có thể.“Ừm, cảm ơn cô.” Phó Thập Đông chỉ xem đó là lời an ủi mà không để trong lòng.Sau bữa tối, bởi vì trời đã tối nên anh cho bánh bao hấp vào một cái chậu tráng men, tuy hai người là hàng xóm nhưng Phó Thập Đông nhất quyết đuổi cô về, kiên quyết không cho cô ở lại dọn dẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Trên đường về, Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, phân vân liệu có nên nhân cơ hội này tiếp tục tán tỉnh Phó Thập Đông hay không.Cô còn chưa kịp đưa ra quyết định, đã nghe anh lo lắng nói: “Cẩn thận!”Giây sau cô đã bị ôm vào trong vòng tay nóng bỏng.Diệp Ngưng Dao vô thức chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, chỉ cảm thấy thật dễ chịu.Cô ngước nhìn Phó Thập Đông một cách đầy dịu dàng, khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ đến mức như muốn được chạm vào.Hương hoa hồng đậm thoang thoảng trong đêm, Phó Thập Đông vô thức siết chặt vòng tay, sự mềm mại trong vòng tay khiến đầu óc anh ong ong, một ngọn lửa từ dưới đi lên mạnh mẽ khiến anh trở tay không kịp.Sự thay đổi của bản thân khiến anh chợt bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, tránh ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, giải thích nói: “Phía trước có một đống củi, cô suýt đụng phải.”“Cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn theo ngón tay anh chỉ mới phát hiện mình chỉ cách đống củi ven tường nửa bước.Nếu thật sự va phải thì cũng quá mất mặt rồi.Nơi này chỉ còn cách nhà cô năm bước chân, vừa rồi Diệp Ngưng Dao suýt nữa thì xấu mặt, làm sao còn có tâm tư tán tỉnh anh, cô vội vàng cầm lấy bánh bao trong tay, nói lời từ biệt: “Tôi về đây. Ngày mai gặp lại!”“Ừm.” Phó Thập Đông nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không chắc hành vi bẩn thỉu của mình vừa rồi có bị phát hiện hay không.Về đến nhà, hơi nóng trên người đã dần lắng xuống theo làn gió đêm mát rượi.Tưởng chỉ là tai nạn thôi, nhưng buổi tối nằm trên giường anh như bánh nướng áp chảo, lăn lộn qua lại như thế nào đều ngủ không được.Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô gái kia.Trong lúc tuyệt vọng, anh nghiêng người quay mặt vào tường đất, trong lòng thầm đếm, mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.Trong giấc ngủ, Phó Thập Đông lang thang trong một biển hoa.Những bông hoa có nhiều màu sắc được nhóm lại với nhau, có màu hồng và màu đỏ.Anh nhìn về một phía không thấy giới hạn biển hoa, ngoài kinh ngạc còn có một tia đề phòng.Lúc này phong cảnh đột nhiên thay đổi, anh bị trói giữa rèm lụa đỏ không thể nhúc nhích.Phó Thập Đông không cam lòng dùng sức tránh thoát nhưng vô ích.Cùng với màn múa uyển chuyển, một người phụ nữ mặc váy cổ trang màu đỏ chậm rãi đi về phía anh, mãi khi đối phương đến gần anh mới nhìn rõ là ai.“Thanh niên trí thức Diệp, đây là nơi nào?”Cô gái ấy không đáp lại lời của anh, mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay nhỏ bé nâng cằm anh lên.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nhưng nghĩ lại, cô thích sống tự do tự tại hơn! Sau khi thay đổi vận mệnh thành công, cô nhất định sẽ đi tìm một nơi giàu linh khí để tiếp tục tu luyện.Chị dâu nhà họ Phó Trang Tú Chi vẫn luôn ngồi ngây ngẩn ở đầu giường đất, cho dù hôm nay thức ăn có cải thiện nhưng cô ấy vẫn không có bất kì biểu hiện gì.Sau khi Phó Viện ăn xong, cô bé bưng bát lên như thường lệ. Đồ ăn được đưa lên miệng, Trang Tú Chi há miệng cắn một miếng bánh bao hấp.“Chị dâu có đi bệnh viện nào khám chưa?” Diệp Ngưng Dao nhìn hai mẹ con, trong lòng đau xót.Linh lực của cô chỉ có thể trị liệu cho thực vật, bệnh của người phàm cô cũng không giúp được gì.“Đã khám qua, uống không ít thuốc, nhưng mà không có chút tiến triển nào.” Nhắc tới việc này, giọng nói của Phó Thập Đông đều đều, hy vọng mà anh từng có đã biến mất dần theo thời gian.“Tôi tin tưởng chị dâu có một ngày sẽ khá lên.” Chỉ cần cô có thể tích cóp đủ linh lực, sau đó vận dụng các ngoại lực khác, hết thảy đều có thể.“Ừm, cảm ơn cô.” Phó Thập Đông chỉ xem đó là lời an ủi mà không để trong lòng.Sau bữa tối, bởi vì trời đã tối nên anh cho bánh bao hấp vào một cái chậu tráng men, tuy hai người là hàng xóm nhưng Phó Thập Đông nhất quyết đuổi cô về, kiên quyết không cho cô ở lại dọn dẹp, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Trên đường về, Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, phân vân liệu có nên nhân cơ hội này tiếp tục tán tỉnh Phó Thập Đông hay không.Cô còn chưa kịp đưa ra quyết định, đã nghe anh lo lắng nói: “Cẩn thận!”Giây sau cô đã bị ôm vào trong vòng tay nóng bỏng.Diệp Ngưng Dao vô thức chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, chỉ cảm thấy thật dễ chịu.Cô ngước nhìn Phó Thập Đông một cách đầy dịu dàng, khuôn mặt đỏ ửng quyến rũ đến mức như muốn được chạm vào.Hương hoa hồng đậm thoang thoảng trong đêm, Phó Thập Đông vô thức siết chặt vòng tay, sự mềm mại trong vòng tay khiến đầu óc anh ong ong, một ngọn lửa từ dưới đi lên mạnh mẽ khiến anh trở tay không kịp.Sự thay đổi của bản thân khiến anh chợt bừng tỉnh, vội vàng buông tay ra, tránh ánh mắt của Diệp Ngưng Dao, giải thích nói: “Phía trước có một đống củi, cô suýt đụng phải.”“Cảm ơn anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn theo ngón tay anh chỉ mới phát hiện mình chỉ cách đống củi ven tường nửa bước.Nếu thật sự va phải thì cũng quá mất mặt rồi.Nơi này chỉ còn cách nhà cô năm bước chân, vừa rồi Diệp Ngưng Dao suýt nữa thì xấu mặt, làm sao còn có tâm tư tán tỉnh anh, cô vội vàng cầm lấy bánh bao trong tay, nói lời từ biệt: “Tôi về đây. Ngày mai gặp lại!”“Ừm.” Phó Thập Đông nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, không chắc hành vi bẩn thỉu của mình vừa rồi có bị phát hiện hay không.Về đến nhà, hơi nóng trên người đã dần lắng xuống theo làn gió đêm mát rượi.Tưởng chỉ là tai nạn thôi, nhưng buổi tối nằm trên giường anh như bánh nướng áp chảo, lăn lộn qua lại như thế nào đều ngủ không được.Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười của cô gái kia.Trong lúc tuyệt vọng, anh nghiêng người quay mặt vào tường đất, trong lòng thầm đếm, mãi cho đến khi trời gần sáng, anh mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.Trong giấc ngủ, Phó Thập Đông lang thang trong một biển hoa.Những bông hoa có nhiều màu sắc được nhóm lại với nhau, có màu hồng và màu đỏ.Anh nhìn về một phía không thấy giới hạn biển hoa, ngoài kinh ngạc còn có một tia đề phòng.Lúc này phong cảnh đột nhiên thay đổi, anh bị trói giữa rèm lụa đỏ không thể nhúc nhích.Phó Thập Đông không cam lòng dùng sức tránh thoát nhưng vô ích.Cùng với màn múa uyển chuyển, một người phụ nữ mặc váy cổ trang màu đỏ chậm rãi đi về phía anh, mãi khi đối phương đến gần anh mới nhìn rõ là ai.“Thanh niên trí thức Diệp, đây là nơi nào?”Cô gái ấy không đáp lại lời của anh, mà nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay nhỏ bé nâng cằm anh lên.

Chương 38