Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 40

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Diệp Ngưng Dao đó, bộ cậu không biết à?”“Cô ấy bị làm sao vậy?” Giang Hoài lập tức buông túi xuống, chụp lấy vai của đối phương, sốt sắng hỏi: “Ai bắt nạt cô ấy hả?”Giang Hoài bình thường là người không biểu lộ cảm xúc, Lâm Tử An nhìn chằm chằm hắn mấy giây, “Sao tôi lại cảm thấy cậu còn nhiệt tình hơn cả tôi thế?”“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Hoài phớt lờ câu hỏi của Lâm Tử An, chỉ quan tâm đến câu trả lời trong miệng đối phương.Lâm Tử An nghi ngờ càng lúc càng lớn, thấy Giang Hoài không chịu nói cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đội trưởng Mạnh nói cô ấy sống xa hoa lãng phí, cho nên liền đuổi cô ấy tới một căn phòng nhỏ ở phía đông trong thôn.”“Tại sao cậu không giúp cô ấy?” Giang Hoài buông tay, trong mắt tràn đầy sự tự trách, nếu để cha Diệp và mẹ Diệp biết, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ?“Ngày đó tôi không có ở đó.” Lâm Tử An áy náy sờ sờ mũi, hiển nhiên rất thiếu tự tin.“Lát nữa tôi sẽ đi hỏi Mạnh đội trưởng xem là có chuyện gì.” Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của Lâm Tử An, tâm tư rất phức tạp.Hắn cũng không chắc người nhà họ Mạnh đã biết quan hệ của mình với Dao Dao hay chưa.Nếu thực sự đã biết … tại sao Mạnh Nghênh Oánh không đi tìm mình hỏi cho rõ ràng?Mà hành vi của Mạnh Nghênh Võ là muốn đứng ra bảo vệ em gái mình?Mang trong lòng nghi vấn như vậy, Giang Hoài đến tận trưa mới gặp Mạnh Nghênh Võ ở gần nhà họ Mạnh, thấy hắn cố ý đến tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đoán ra chuyện.“Em rể, đã tới cửa nhà rồi, sao cậu không đi vào?”“Tôi tới hỏi anh tại sao lại bảo Diệp Ngưng Dao dọn ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức?” Giang Hoài không nghĩ cùng hắn ta nói chuyện mơ hồ, chỉ cảm thấy nói nhiều hơn một câu với người tiểu nhân như này cũng thật lãng phí thời gian.“Tại sao ư?” Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng, lòng tự trọng bị vẻ mặt khinh thường của Giang Hoài làm tổn thương.Không phải chỉ là một chàng trai thành phố thôi sao? Có gì mà ghê gớm? Không phải tên nhóc này cũng sẽ bị hắn ta kiểm soát khi đến đây hay sao?Nếu không phải em gái hắn ta kiên trì thích tiểu tử mặt trắng này, hắn ta đã sớm ra tay từ lâu rồi!“Cậu và Diệp Ngưng Dao có quan hệ như thế nào? Tưởng tôi không biết ư? Cậu cho rằng người nhà họ Mạnh chúng tôi đều là người ngu hay sao? Giang Hoài, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu dám làm em gái của tôi phải chịu bất kì ủy khuất nào, tôi sẽ làm cho cậu và người phụ nữ kia không thể đi ra nổi cái thôn Đại Oa này.”“Nói như vậy là do anh cố ý?” Sắc mặt Giang Hoài trong nháy mắt tối sầm lại, trong mắt nổi lên lửa giận, “Tôi và Dao Dao đã chia tay rồi, Mạnh Nghênh Oánh còn muốn như thế nào nữa?”“Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm” Mạnh Nghênh Võ ưỡn ngực và nhận hết trách nhiệm về mình: “Ai cũng biết rằng Diệp Ngưng Dao có vấn đề với tác phong của mình. Tôi chỉ là làm đúng theo phép công, dù sao thì tôi thấy bản thân mình cũng không làm gì sai cả.”“Hay cho câu xử lý theo phép công.” Giang Hoài tức giận đến nỗi khiến mặt hắn đỏ bừng lên, lý trí mách bảo hắn không nên gượng ép mình đứng ra làm to chuyện, nếu hắn giúp Dao Dao nói chuyện thì lại chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm khó khăn hơn.Giang Hoài nắm thật chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không lựa chọn xé rách mặt mũi, xoay người đi về phía đông của thôn.Nhìn vào bóng lưng của hắn, Mạnh Nghênh Võ nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất và quay về nhà để tìm Mạnh Nghênh Oánh.Lúc này, tại nhà họ Mạnh.Mạnh Nghênh Oánh đang ngồi trên chiếc giường đất, hai mắt ửng đỏ, những giọt nước mắt như pha lê lăn quanh hốc mắt.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Diệp Ngưng Dao đó, bộ cậu không biết à?”“Cô ấy bị làm sao vậy?” Giang Hoài lập tức buông túi xuống, chụp lấy vai của đối phương, sốt sắng hỏi: “Ai bắt nạt cô ấy hả?”Giang Hoài bình thường là người không biểu lộ cảm xúc, Lâm Tử An nhìn chằm chằm hắn mấy giây, “Sao tôi lại cảm thấy cậu còn nhiệt tình hơn cả tôi thế?”“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Hoài phớt lờ câu hỏi của Lâm Tử An, chỉ quan tâm đến câu trả lời trong miệng đối phương.Lâm Tử An nghi ngờ càng lúc càng lớn, thấy Giang Hoài không chịu nói cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đội trưởng Mạnh nói cô ấy sống xa hoa lãng phí, cho nên liền đuổi cô ấy tới một căn phòng nhỏ ở phía đông trong thôn.”“Tại sao cậu không giúp cô ấy?” Giang Hoài buông tay, trong mắt tràn đầy sự tự trách, nếu để cha Diệp và mẹ Diệp biết, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ?“Ngày đó tôi không có ở đó.” Lâm Tử An áy náy sờ sờ mũi, hiển nhiên rất thiếu tự tin.“Lát nữa tôi sẽ đi hỏi Mạnh đội trưởng xem là có chuyện gì.” Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của Lâm Tử An, tâm tư rất phức tạp.Hắn cũng không chắc người nhà họ Mạnh đã biết quan hệ của mình với Dao Dao hay chưa.Nếu thực sự đã biết … tại sao Mạnh Nghênh Oánh không đi tìm mình hỏi cho rõ ràng?Mà hành vi của Mạnh Nghênh Võ là muốn đứng ra bảo vệ em gái mình?Mang trong lòng nghi vấn như vậy, Giang Hoài đến tận trưa mới gặp Mạnh Nghênh Võ ở gần nhà họ Mạnh, thấy hắn cố ý đến tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đoán ra chuyện.“Em rể, đã tới cửa nhà rồi, sao cậu không đi vào?”“Tôi tới hỏi anh tại sao lại bảo Diệp Ngưng Dao dọn ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức?” Giang Hoài không nghĩ cùng hắn ta nói chuyện mơ hồ, chỉ cảm thấy nói nhiều hơn một câu với người tiểu nhân như này cũng thật lãng phí thời gian.“Tại sao ư?” Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng, lòng tự trọng bị vẻ mặt khinh thường của Giang Hoài làm tổn thương.Không phải chỉ là một chàng trai thành phố thôi sao? Có gì mà ghê gớm? Không phải tên nhóc này cũng sẽ bị hắn ta kiểm soát khi đến đây hay sao?Nếu không phải em gái hắn ta kiên trì thích tiểu tử mặt trắng này, hắn ta đã sớm ra tay từ lâu rồi!“Cậu và Diệp Ngưng Dao có quan hệ như thế nào? Tưởng tôi không biết ư? Cậu cho rằng người nhà họ Mạnh chúng tôi đều là người ngu hay sao? Giang Hoài, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu dám làm em gái của tôi phải chịu bất kì ủy khuất nào, tôi sẽ làm cho cậu và người phụ nữ kia không thể đi ra nổi cái thôn Đại Oa này.”“Nói như vậy là do anh cố ý?” Sắc mặt Giang Hoài trong nháy mắt tối sầm lại, trong mắt nổi lên lửa giận, “Tôi và Dao Dao đã chia tay rồi, Mạnh Nghênh Oánh còn muốn như thế nào nữa?”“Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm” Mạnh Nghênh Võ ưỡn ngực và nhận hết trách nhiệm về mình: “Ai cũng biết rằng Diệp Ngưng Dao có vấn đề với tác phong của mình. Tôi chỉ là làm đúng theo phép công, dù sao thì tôi thấy bản thân mình cũng không làm gì sai cả.”“Hay cho câu xử lý theo phép công.” Giang Hoài tức giận đến nỗi khiến mặt hắn đỏ bừng lên, lý trí mách bảo hắn không nên gượng ép mình đứng ra làm to chuyện, nếu hắn giúp Dao Dao nói chuyện thì lại chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm khó khăn hơn.Giang Hoài nắm thật chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không lựa chọn xé rách mặt mũi, xoay người đi về phía đông của thôn.Nhìn vào bóng lưng của hắn, Mạnh Nghênh Võ nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất và quay về nhà để tìm Mạnh Nghênh Oánh.Lúc này, tại nhà họ Mạnh.Mạnh Nghênh Oánh đang ngồi trên chiếc giường đất, hai mắt ửng đỏ, những giọt nước mắt như pha lê lăn quanh hốc mắt.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Diệp Ngưng Dao đó, bộ cậu không biết à?”“Cô ấy bị làm sao vậy?” Giang Hoài lập tức buông túi xuống, chụp lấy vai của đối phương, sốt sắng hỏi: “Ai bắt nạt cô ấy hả?”Giang Hoài bình thường là người không biểu lộ cảm xúc, Lâm Tử An nhìn chằm chằm hắn mấy giây, “Sao tôi lại cảm thấy cậu còn nhiệt tình hơn cả tôi thế?”“Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Hoài phớt lờ câu hỏi của Lâm Tử An, chỉ quan tâm đến câu trả lời trong miệng đối phương.Lâm Tử An nghi ngờ càng lúc càng lớn, thấy Giang Hoài không chịu nói cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Đội trưởng Mạnh nói cô ấy sống xa hoa lãng phí, cho nên liền đuổi cô ấy tới một căn phòng nhỏ ở phía đông trong thôn.”“Tại sao cậu không giúp cô ấy?” Giang Hoài buông tay, trong mắt tràn đầy sự tự trách, nếu để cha Diệp và mẹ Diệp biết, hắn còn mặt mũi nào đối mặt với bọn họ?“Ngày đó tôi không có ở đó.” Lâm Tử An áy náy sờ sờ mũi, hiển nhiên rất thiếu tự tin.“Lát nữa tôi sẽ đi hỏi Mạnh đội trưởng xem là có chuyện gì.” Giang Hoài vỗ vỗ bờ vai của Lâm Tử An, tâm tư rất phức tạp.Hắn cũng không chắc người nhà họ Mạnh đã biết quan hệ của mình với Dao Dao hay chưa.Nếu thực sự đã biết … tại sao Mạnh Nghênh Oánh không đi tìm mình hỏi cho rõ ràng?Mà hành vi của Mạnh Nghênh Võ là muốn đứng ra bảo vệ em gái mình?Mang trong lòng nghi vấn như vậy, Giang Hoài đến tận trưa mới gặp Mạnh Nghênh Võ ở gần nhà họ Mạnh, thấy hắn cố ý đến tìm mình, Mạnh Nghênh Võ đã sớm đoán ra chuyện.“Em rể, đã tới cửa nhà rồi, sao cậu không đi vào?”“Tôi tới hỏi anh tại sao lại bảo Diệp Ngưng Dao dọn ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức?” Giang Hoài không nghĩ cùng hắn ta nói chuyện mơ hồ, chỉ cảm thấy nói nhiều hơn một câu với người tiểu nhân như này cũng thật lãng phí thời gian.“Tại sao ư?” Mạnh Nghênh Võ hừ lạnh một tiếng, lòng tự trọng bị vẻ mặt khinh thường của Giang Hoài làm tổn thương.Không phải chỉ là một chàng trai thành phố thôi sao? Có gì mà ghê gớm? Không phải tên nhóc này cũng sẽ bị hắn ta kiểm soát khi đến đây hay sao?Nếu không phải em gái hắn ta kiên trì thích tiểu tử mặt trắng này, hắn ta đã sớm ra tay từ lâu rồi!“Cậu và Diệp Ngưng Dao có quan hệ như thế nào? Tưởng tôi không biết ư? Cậu cho rằng người nhà họ Mạnh chúng tôi đều là người ngu hay sao? Giang Hoài, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu dám làm em gái của tôi phải chịu bất kì ủy khuất nào, tôi sẽ làm cho cậu và người phụ nữ kia không thể đi ra nổi cái thôn Đại Oa này.”“Nói như vậy là do anh cố ý?” Sắc mặt Giang Hoài trong nháy mắt tối sầm lại, trong mắt nổi lên lửa giận, “Tôi và Dao Dao đã chia tay rồi, Mạnh Nghênh Oánh còn muốn như thế nào nữa?”“Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm” Mạnh Nghênh Võ ưỡn ngực và nhận hết trách nhiệm về mình: “Ai cũng biết rằng Diệp Ngưng Dao có vấn đề với tác phong của mình. Tôi chỉ là làm đúng theo phép công, dù sao thì tôi thấy bản thân mình cũng không làm gì sai cả.”“Hay cho câu xử lý theo phép công.” Giang Hoài tức giận đến nỗi khiến mặt hắn đỏ bừng lên, lý trí mách bảo hắn không nên gượng ép mình đứng ra làm to chuyện, nếu hắn giúp Dao Dao nói chuyện thì lại chỉ khiến tình cảnh của cô càng thêm khó khăn hơn.Giang Hoài nắm thật chặt nắm đấm, nhưng cuối cùng cũng không lựa chọn xé rách mặt mũi, xoay người đi về phía đông của thôn.Nhìn vào bóng lưng của hắn, Mạnh Nghênh Võ nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất và quay về nhà để tìm Mạnh Nghênh Oánh.Lúc này, tại nhà họ Mạnh.Mạnh Nghênh Oánh đang ngồi trên chiếc giường đất, hai mắt ửng đỏ, những giọt nước mắt như pha lê lăn quanh hốc mắt.

Chương 40