Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 49

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cô muốn sao cũng được.” Giang Hoài nhíu chặt lông mày, trầm mặc lẳng lặng đi theo phía sau.Ban ngày, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy sự khác thường của người trong thôn, trong lòng đã sớm sinh ra một tia cảnh giác.Trong sách, không lâu sau khi nhà họ Mạnh đuổi nguyên chủ ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, Uông Đại Thuận, một tên du thủ du thực nổi tiếng trong làng đã đến cầu hôn cô ấy, mặc dù nguyên chủ đã đuổi hắn ta đi nhưng lại ở trong thôn nhận hết những lời châm chọc mỉa mai.Đã gần một tháng kể từ khi Diệp Ngưng Dao chuyển đến phía đông của ngôi làng, cô chỉ gặp Uông Đại Thuận một lần và cũng không có ai đến cửa cầu hôn, vì vậy …Ngay khi cô đang chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa “phanh phanh phanh” vang lên đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.Đứng dậy đi mở cửa, hai người bên ngoài khiến Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, “Hai người… cùng nhau đến đây sao?”“Đương nhiên không phải!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Hoài, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Dao, liền vội vàng di chuyển thân thể ngăn cản tầm mắt của hắn: “Ngưng Dao, trong thôn truyền đến mấy lời đồn đãi cô đã nghe qua chưa?”“Bọn họ nói cái gì?” Đối mặt với việc nam chính chăm chú nhìn mình, Diệp Ngưng Dao làm như không thấy, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên việc Mạc Tiểu Thanh vừa nói.Xem ra cô đoán không sai, nữ chính trong sách hẳn là ra tay rồi.“Anh là nam chính trong lời đồn, chuyện này anh tự mình nói đi!” Mạc Tiểu Thanh chống nạnh, nhìn Giang Hoài rồi hất cằm, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng mặc dù nhóm trưởng Giang có quan hệ tình cảm với hoa khôi của thôn, nhưng chí ít thì hắn vẫn có một phẩm chất tốt.Nhưng hôm nay nhìn thấy mọi chuyện thành ra thế này, cuối cùng Mạc Tiểu Thanh cũng hiểu ý nghĩa của câu vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.“Dao Dao, thực xin lỗi.” Giang Hoài mím môi, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.Cho dù trong lòng có ngàn lời muốn nói, suy cho cùng đều là hắn nợ cô.“Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Mạc Tiểu Thanh bị chọc cho tức giận đến mức chỉ có thể tiến lên một bước, nhìn Diệp Ngưng Dao nói rõ ràng: “Trong thôn đồn đại là cô đi xuống nông thôn là vì nhóm trưởng Giang, còn nói cô là một con hồ ly tinh, nói rằng cô muốn phá hủy tình cảm của người khác.”Thì ra là như thế này …Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng ở trong lòng, quay sang hỏi Giang Hoài, “Nhóm trưởng Giang, anh nghĩ thử xem ai là người truyền ra những tin đồn thất thiệt này?”“…” Giang Hoài nắm chặt tay và im lặng không nói.“Là bên có lỗi, anh nên làm gì đây? Ví dụ như nói với đối tượng của anh là đừng tung tin đồn nữa? Hay là giải thích rõ ràng với dân làng?”Cô không tin rằng người đàn ông này không biết những gì Mạnh Nghênh Oánh đang làm, hắn chỉ đang tự lừa dối mình và trốn tránh hiện thực thôi.“Chuyện này anh sẽ điều tra kỹ lưỡng, sau đó cho em một lời giải thích.” Giang Hoài trợn mắt, không chịu được ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng đau như búa bổ.“Hi vọng anh có thể công tư phân minh, đừng vì tình cảm cá nhân mà bao che cho đối tượng của mình.” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô lại không chạm tới đáy mắt.Mạc Tiểu Thanh nhìn theo bóng lưng Giang Hoài rời đi, sau đó quay sang kéo cô vào phòng, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô thật sự quen biết với nhóm trưởng Giang à?”“Ừm, anh ta là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao cảm thấy bây giờ chuyện này cũng không cần thiết phải giấu nữa.“Cái gì?! Anh ta là vị hôn phu cũ của cô á? Diệp Ngưng Dao, cô giấu cũng sâu thật đấy!” Mạc Tiểu Thanh vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Nói cách khác, Mạnh Nghênh Oánh mới là hồ ly tinh cướp đối tượng của người khác ư?”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cô muốn sao cũng được.” Giang Hoài nhíu chặt lông mày, trầm mặc lẳng lặng đi theo phía sau.Ban ngày, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy sự khác thường của người trong thôn, trong lòng đã sớm sinh ra một tia cảnh giác.Trong sách, không lâu sau khi nhà họ Mạnh đuổi nguyên chủ ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, Uông Đại Thuận, một tên du thủ du thực nổi tiếng trong làng đã đến cầu hôn cô ấy, mặc dù nguyên chủ đã đuổi hắn ta đi nhưng lại ở trong thôn nhận hết những lời châm chọc mỉa mai.Đã gần một tháng kể từ khi Diệp Ngưng Dao chuyển đến phía đông của ngôi làng, cô chỉ gặp Uông Đại Thuận một lần và cũng không có ai đến cửa cầu hôn, vì vậy …Ngay khi cô đang chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa “phanh phanh phanh” vang lên đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.Đứng dậy đi mở cửa, hai người bên ngoài khiến Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, “Hai người… cùng nhau đến đây sao?”“Đương nhiên không phải!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Hoài, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Dao, liền vội vàng di chuyển thân thể ngăn cản tầm mắt của hắn: “Ngưng Dao, trong thôn truyền đến mấy lời đồn đãi cô đã nghe qua chưa?”“Bọn họ nói cái gì?” Đối mặt với việc nam chính chăm chú nhìn mình, Diệp Ngưng Dao làm như không thấy, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên việc Mạc Tiểu Thanh vừa nói.Xem ra cô đoán không sai, nữ chính trong sách hẳn là ra tay rồi.“Anh là nam chính trong lời đồn, chuyện này anh tự mình nói đi!” Mạc Tiểu Thanh chống nạnh, nhìn Giang Hoài rồi hất cằm, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng mặc dù nhóm trưởng Giang có quan hệ tình cảm với hoa khôi của thôn, nhưng chí ít thì hắn vẫn có một phẩm chất tốt.Nhưng hôm nay nhìn thấy mọi chuyện thành ra thế này, cuối cùng Mạc Tiểu Thanh cũng hiểu ý nghĩa của câu vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.“Dao Dao, thực xin lỗi.” Giang Hoài mím môi, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.Cho dù trong lòng có ngàn lời muốn nói, suy cho cùng đều là hắn nợ cô.“Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Mạc Tiểu Thanh bị chọc cho tức giận đến mức chỉ có thể tiến lên một bước, nhìn Diệp Ngưng Dao nói rõ ràng: “Trong thôn đồn đại là cô đi xuống nông thôn là vì nhóm trưởng Giang, còn nói cô là một con hồ ly tinh, nói rằng cô muốn phá hủy tình cảm của người khác.”Thì ra là như thế này …Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng ở trong lòng, quay sang hỏi Giang Hoài, “Nhóm trưởng Giang, anh nghĩ thử xem ai là người truyền ra những tin đồn thất thiệt này?”“…” Giang Hoài nắm chặt tay và im lặng không nói.“Là bên có lỗi, anh nên làm gì đây? Ví dụ như nói với đối tượng của anh là đừng tung tin đồn nữa? Hay là giải thích rõ ràng với dân làng?”Cô không tin rằng người đàn ông này không biết những gì Mạnh Nghênh Oánh đang làm, hắn chỉ đang tự lừa dối mình và trốn tránh hiện thực thôi.“Chuyện này anh sẽ điều tra kỹ lưỡng, sau đó cho em một lời giải thích.” Giang Hoài trợn mắt, không chịu được ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng đau như búa bổ.“Hi vọng anh có thể công tư phân minh, đừng vì tình cảm cá nhân mà bao che cho đối tượng của mình.” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô lại không chạm tới đáy mắt.Mạc Tiểu Thanh nhìn theo bóng lưng Giang Hoài rời đi, sau đó quay sang kéo cô vào phòng, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô thật sự quen biết với nhóm trưởng Giang à?”“Ừm, anh ta là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao cảm thấy bây giờ chuyện này cũng không cần thiết phải giấu nữa.“Cái gì?! Anh ta là vị hôn phu cũ của cô á? Diệp Ngưng Dao, cô giấu cũng sâu thật đấy!” Mạc Tiểu Thanh vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Nói cách khác, Mạnh Nghênh Oánh mới là hồ ly tinh cướp đối tượng của người khác ư?”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cô muốn sao cũng được.” Giang Hoài nhíu chặt lông mày, trầm mặc lẳng lặng đi theo phía sau.Ban ngày, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy sự khác thường của người trong thôn, trong lòng đã sớm sinh ra một tia cảnh giác.Trong sách, không lâu sau khi nhà họ Mạnh đuổi nguyên chủ ra khỏi nơi ở của thanh niên trí thức, Uông Đại Thuận, một tên du thủ du thực nổi tiếng trong làng đã đến cầu hôn cô ấy, mặc dù nguyên chủ đã đuổi hắn ta đi nhưng lại ở trong thôn nhận hết những lời châm chọc mỉa mai.Đã gần một tháng kể từ khi Diệp Ngưng Dao chuyển đến phía đông của ngôi làng, cô chỉ gặp Uông Đại Thuận một lần và cũng không có ai đến cửa cầu hôn, vì vậy …Ngay khi cô đang chìm trong suy nghĩ, tiếng gõ cửa “phanh phanh phanh” vang lên đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô.Đứng dậy đi mở cửa, hai người bên ngoài khiến Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, “Hai người… cùng nhau đến đây sao?”“Đương nhiên không phải!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn Giang Hoài, thấy đối phương đang nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Dao, liền vội vàng di chuyển thân thể ngăn cản tầm mắt của hắn: “Ngưng Dao, trong thôn truyền đến mấy lời đồn đãi cô đã nghe qua chưa?”“Bọn họ nói cái gì?” Đối mặt với việc nam chính chăm chú nhìn mình, Diệp Ngưng Dao làm như không thấy, tất cả tâm tư của cô đều đặt trên việc Mạc Tiểu Thanh vừa nói.Xem ra cô đoán không sai, nữ chính trong sách hẳn là ra tay rồi.“Anh là nam chính trong lời đồn, chuyện này anh tự mình nói đi!” Mạc Tiểu Thanh chống nạnh, nhìn Giang Hoài rồi hất cằm, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét.Ban đầu, cô ấy nghĩ rằng mặc dù nhóm trưởng Giang có quan hệ tình cảm với hoa khôi của thôn, nhưng chí ít thì hắn vẫn có một phẩm chất tốt.Nhưng hôm nay nhìn thấy mọi chuyện thành ra thế này, cuối cùng Mạc Tiểu Thanh cũng hiểu ý nghĩa của câu vật hợp theo loài, người phân theo nhóm.“Dao Dao, thực xin lỗi.” Giang Hoài mím môi, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.Cho dù trong lòng có ngàn lời muốn nói, suy cho cùng đều là hắn nợ cô.“Xin lỗi thì có tác dụng gì?” Mạc Tiểu Thanh bị chọc cho tức giận đến mức chỉ có thể tiến lên một bước, nhìn Diệp Ngưng Dao nói rõ ràng: “Trong thôn đồn đại là cô đi xuống nông thôn là vì nhóm trưởng Giang, còn nói cô là một con hồ ly tinh, nói rằng cô muốn phá hủy tình cảm của người khác.”Thì ra là như thế này …Diệp Ngưng Dao cười lạnh một tiếng ở trong lòng, quay sang hỏi Giang Hoài, “Nhóm trưởng Giang, anh nghĩ thử xem ai là người truyền ra những tin đồn thất thiệt này?”“…” Giang Hoài nắm chặt tay và im lặng không nói.“Là bên có lỗi, anh nên làm gì đây? Ví dụ như nói với đối tượng của anh là đừng tung tin đồn nữa? Hay là giải thích rõ ràng với dân làng?”Cô không tin rằng người đàn ông này không biết những gì Mạnh Nghênh Oánh đang làm, hắn chỉ đang tự lừa dối mình và trốn tránh hiện thực thôi.“Chuyện này anh sẽ điều tra kỹ lưỡng, sau đó cho em một lời giải thích.” Giang Hoài trợn mắt, không chịu được ánh mắt lạnh nhạt của cô, trong lòng đau như búa bổ.“Hi vọng anh có thể công tư phân minh, đừng vì tình cảm cá nhân mà bao che cho đối tượng của mình.” Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười của cô lại không chạm tới đáy mắt.Mạc Tiểu Thanh nhìn theo bóng lưng Giang Hoài rời đi, sau đó quay sang kéo cô vào phòng, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Cô thật sự quen biết với nhóm trưởng Giang à?”“Ừm, anh ta là vị hôn phu cũ của tôi.” Diệp Ngưng Dao cảm thấy bây giờ chuyện này cũng không cần thiết phải giấu nữa.“Cái gì?! Anh ta là vị hôn phu cũ của cô á? Diệp Ngưng Dao, cô giấu cũng sâu thật đấy!” Mạc Tiểu Thanh vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, “Nói cách khác, Mạnh Nghênh Oánh mới là hồ ly tinh cướp đối tượng của người khác ư?”

Chương 49