Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá…

Chương 104: Chương 104

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Diệp Trường Vinh nghe lời con gái, điều đầu tiên nghĩ tới là lời đồn sẽ ảnh hưởng người khác, truyền tới truyền lui, sẽ truyền đến méo mó, gây nên tổn thương rất lớn cho người khác. Đặc biệt là ở nơi nông thôn hương trấn này, rất nhiều người thích nói chuyện nhà người khác, Diệp Trường Vinh sợ bên ngoài truyền ra tin đồn không hay, sẽ gây nên tổn thương cho con gái. Ông không muốn để người ta biết con gái từng học bói toán, cho rằng con gái là một thần côn gạt người.Nhưng hiện giờ Diệp Trường Vinh phải hỏi rõ con gái đã học những gì, con gái nhỏ tuổi vô tri, liệu có giấu ông và vợ, theo Kỷ sư phụ học những thứ linh tinh không. Lúc này Diệp Trường Vinh không nhịn được oán trách: Kỷ sư phụ cũng thật là, Hoan Hoan là một bé gái, sao có thể dạy nó học bói toán chứ, nếu truyền ra con gái biết bói toán, sau này còn có thể gả đi không? Diệp Trường Vinh không nhịn được bắt đầu lo lắng hôn nhân đại sự của con gái, danh tiếng của thần côn, thần bà này thật sự không hay ho gì, đặc biệt là chính phủ không đề xướng mê tín dị đoan. Ài, không ngờ nhất thời không tra rõ, để Kỷ sư phụ luồn lách, dạy con gái học bói toán.Đương nhiên, Diệp Trường Vinh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói suy nghĩ này ra, nếu không các con sẽ có thể trách ông. Mặc kệ nói thế nào, Kỷ sư phụ thật sự đối tốt với con cái nhà ông, đặc biệt là ra tay rất hào phóng với Diệp Hoan, thường cho cô tiền tiêu vặt; trong tay Hoan Hoan không thiếu tiền, thi thoảng mua đồ dùng cho bọn trẻ, Hoan Hoan trực tiếp chi tiền, như vậy đã gián tiếp tiết kiệm cho ông và vợ, trong lòng Diệp Trường Vinh vẫn biết. Diệp Trường Vinh từng nói với Kỷ sư phụ, không cho ông ấy cho Hoan Hoan quá nhiều tiền, Kỷ sư phụ lại nói: “Diệp Hoan biết quản tiền, biết tiêu tiền, tiền tôi cho nó là tiền mà người làm sư phụ như tôi nên cho, các người đừng quản quá nhiều, sẽ không làm hư nó đâu…”Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa có thể nói gì, có thể làm gì. Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan tiền tiêu vặt, thậm chí Lý Vệ Hoa không dám quản, nếu bà lấy tiền do Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan đi, giống như là bà tham tiền của Kỷ sư phụ, Lý Vệ Hoa không làm được chuyện mất mặt đó, cho nên chỉ có thể coi như không thấy. Sau đó hai vợ chồng thấy quả thực Diệp Hoan biết quản tiền, biết tính toán tiêu tiền mới yên tâm.Diệp Hoan nói thật: “Sư phụ dạy con rất nhiều thứ, xem tướng, vẽ bùa gì đó đều đã học. Có lẽ mọi người cho rằng là mê tín dị đoan, nhưng thi thoảng vẫn rất có ích. Ba, ba tin con một lần, chiều nay dựa theo hướng con chỉ đi tìm bò, chắc chắn có thể tìm được.”Lý Vệ Hoa nghe lời của Diệp Hoan, cũng không nhịn được nói: “Hoan Hoan, con gái học bói toán, truyền ra ngoài danh tiếng thật sự không hay, sau này con bớt xem bói ở bên ngoài, đừng để giáo viên và bạn học của con biết…”Tới lúc đó giáo viên và bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn con gái? Lý Vệ Hoa không nhịn được lo lắng cho Diệp Hoan.Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của ba mẹ, đoán chừng cũng không quan tâm lắm. Còn mười mấy năm nữa cô mới tới tuổi kết hôn, có người thích hợp thì kết hôn, không có người thích hợp thì độc thân thôi. Một mình ăn no cả nhà không đói, rất tự tại, không cần cả ngày phiền não vì những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền; đương nhiên, kết hôn cũng rất tốt, có thêm một người quan tâm và dựa dẫm, có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…Diệp Hoan: “Ba, mẹ, con sẽ không ra ngoài mở sạp xem bói, đoán chừng rất ít người biết con từng học xem bói, cho nên ba mẹ không cần lo lắng.”Diệp Trường Vinh: “Được thôi, vậy sau này con bớt dùng bản lĩnh mà con học được lại, đỡ cho bị người khác biết rồi nói lời khó nghe.”Sau đó ông mới hứng thú với chuyện Diệp Hoan nói bò ở đâu, lắp bắp hỏi: “Hoan Hoan, con cái đó…bói được bò ở hướng tây nam, chuẩn không?”Diệp Trường Vinh thì thầm trong lòng: cũng không biết Kỷ sư phụ xem bói có chuẩn không, đã dạy cho con gái cái gì rồi, ông không quá tin vào việc xem bói, nhưng thấy con gái chắc nịch, ba làm theo lời con, chắc chắn có thể tìm được bò, ông cũng muốn thử.Chủ yếu là ôm theo suy nghĩ thử vận, lỡ như tìm được thì sao, không phải đã giúp ích rất lớn sao.Diệp Hoan tỉ mỉ giải thích với ba làm thế nào bói ra được phương vị mất đồ, nhưng liên quan tới phương vị bát quái và thiên can địa chi, Diệp Trường Vinh chưa từng tiếp xúc, có thể nói là có nghe cũng không hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Được, đợi ba dựa theo phương vị con nói đi tìm, nếu không tìm được, chỉ có thể mau chóng gọi điện thoại cho anh Kỷ, xem làm sao đưa Chiến Thần về.”

Diệp Trường Vinh nghe lời con gái, điều đầu tiên nghĩ tới là lời đồn sẽ ảnh hưởng người khác, truyền tới truyền lui, sẽ truyền đến méo mó, gây nên tổn thương rất lớn cho người khác. Đặc biệt là ở nơi nông thôn hương trấn này, rất nhiều người thích nói chuyện nhà người khác, Diệp Trường Vinh sợ bên ngoài truyền ra tin đồn không hay, sẽ gây nên tổn thương cho con gái. Ông không muốn để người ta biết con gái từng học bói toán, cho rằng con gái là một thần côn gạt người.

Nhưng hiện giờ Diệp Trường Vinh phải hỏi rõ con gái đã học những gì, con gái nhỏ tuổi vô tri, liệu có giấu ông và vợ, theo Kỷ sư phụ học những thứ linh tinh không. Lúc này Diệp Trường Vinh không nhịn được oán trách: Kỷ sư phụ cũng thật là, Hoan Hoan là một bé gái, sao có thể dạy nó học bói toán chứ, nếu truyền ra con gái biết bói toán, sau này còn có thể gả đi không?

 

Diệp Trường Vinh không nhịn được bắt đầu lo lắng hôn nhân đại sự của con gái, danh tiếng của thần côn, thần bà này thật sự không hay ho gì, đặc biệt là chính phủ không đề xướng mê tín dị đoan. Ài, không ngờ nhất thời không tra rõ, để Kỷ sư phụ luồn lách, dạy con gái học bói toán.

Đương nhiên, Diệp Trường Vinh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói suy nghĩ này ra, nếu không các con sẽ có thể trách ông. Mặc kệ nói thế nào, Kỷ sư phụ thật sự đối tốt với con cái nhà ông, đặc biệt là ra tay rất hào phóng với Diệp Hoan, thường cho cô tiền tiêu vặt; trong tay Hoan Hoan không thiếu tiền, thi thoảng mua đồ dùng cho bọn trẻ, Hoan Hoan trực tiếp chi tiền, như vậy đã gián tiếp tiết kiệm cho ông và vợ, trong lòng Diệp Trường Vinh vẫn biết.

 

Diệp Trường Vinh từng nói với Kỷ sư phụ, không cho ông ấy cho Hoan Hoan quá nhiều tiền, Kỷ sư phụ lại nói: “Diệp Hoan biết quản tiền, biết tiêu tiền, tiền tôi cho nó là tiền mà người làm sư phụ như tôi nên cho, các người đừng quản quá nhiều, sẽ không làm hư nó đâu…”

Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa có thể nói gì, có thể làm gì. Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan tiền tiêu vặt, thậm chí Lý Vệ Hoa không dám quản, nếu bà lấy tiền do Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan đi, giống như là bà tham tiền của Kỷ sư phụ, Lý Vệ Hoa không làm được chuyện mất mặt đó, cho nên chỉ có thể coi như không thấy. Sau đó hai vợ chồng thấy quả thực Diệp Hoan biết quản tiền, biết tính toán tiêu tiền mới yên tâm.

Diệp Hoan nói thật: “Sư phụ dạy con rất nhiều thứ, xem tướng, vẽ bùa gì đó đều đã học. Có lẽ mọi người cho rằng là mê tín dị đoan, nhưng thi thoảng vẫn rất có ích. Ba, ba tin con một lần, chiều nay dựa theo hướng con chỉ đi tìm bò, chắc chắn có thể tìm được.”

Lý Vệ Hoa nghe lời của Diệp Hoan, cũng không nhịn được nói: “Hoan Hoan, con gái học bói toán, truyền ra ngoài danh tiếng thật sự không hay, sau này con bớt xem bói ở bên ngoài, đừng để giáo viên và bạn học của con biết…”

Tới lúc đó giáo viên và bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn con gái? Lý Vệ Hoa không nhịn được lo lắng cho Diệp Hoan.

Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của ba mẹ, đoán chừng cũng không quan tâm lắm. Còn mười mấy năm nữa cô mới tới tuổi kết hôn, có người thích hợp thì kết hôn, không có người thích hợp thì độc thân thôi. Một mình ăn no cả nhà không đói, rất tự tại, không cần cả ngày phiền não vì những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền; đương nhiên, kết hôn cũng rất tốt, có thêm một người quan tâm và dựa dẫm, có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…

Diệp Hoan: “Ba, mẹ, con sẽ không ra ngoài mở sạp xem bói, đoán chừng rất ít người biết con từng học xem bói, cho nên ba mẹ không cần lo lắng.”

Diệp Trường Vinh: “Được thôi, vậy sau này con bớt dùng bản lĩnh mà con học được lại, đỡ cho bị người khác biết rồi nói lời khó nghe.”

Sau đó ông mới hứng thú với chuyện Diệp Hoan nói bò ở đâu, lắp bắp hỏi: “Hoan Hoan, con cái đó…bói được bò ở hướng tây nam, chuẩn không?”

Diệp Trường Vinh thì thầm trong lòng: cũng không biết Kỷ sư phụ xem bói có chuẩn không, đã dạy cho con gái cái gì rồi, ông không quá tin vào việc xem bói, nhưng thấy con gái chắc nịch, ba làm theo lời con, chắc chắn có thể tìm được bò, ông cũng muốn thử.

Chủ yếu là ôm theo suy nghĩ thử vận, lỡ như tìm được thì sao, không phải đã giúp ích rất lớn sao.

Diệp Hoan tỉ mỉ giải thích với ba làm thế nào bói ra được phương vị mất đồ, nhưng liên quan tới phương vị bát quái và thiên can địa chi, Diệp Trường Vinh chưa từng tiếp xúc, có thể nói là có nghe cũng không hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Được, đợi ba dựa theo phương vị con nói đi tìm, nếu không tìm được, chỉ có thể mau chóng gọi điện thoại cho anh Kỷ, xem làm sao đưa Chiến Thần về.”

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Diệp Trường Vinh nghe lời con gái, điều đầu tiên nghĩ tới là lời đồn sẽ ảnh hưởng người khác, truyền tới truyền lui, sẽ truyền đến méo mó, gây nên tổn thương rất lớn cho người khác. Đặc biệt là ở nơi nông thôn hương trấn này, rất nhiều người thích nói chuyện nhà người khác, Diệp Trường Vinh sợ bên ngoài truyền ra tin đồn không hay, sẽ gây nên tổn thương cho con gái. Ông không muốn để người ta biết con gái từng học bói toán, cho rằng con gái là một thần côn gạt người.Nhưng hiện giờ Diệp Trường Vinh phải hỏi rõ con gái đã học những gì, con gái nhỏ tuổi vô tri, liệu có giấu ông và vợ, theo Kỷ sư phụ học những thứ linh tinh không. Lúc này Diệp Trường Vinh không nhịn được oán trách: Kỷ sư phụ cũng thật là, Hoan Hoan là một bé gái, sao có thể dạy nó học bói toán chứ, nếu truyền ra con gái biết bói toán, sau này còn có thể gả đi không? Diệp Trường Vinh không nhịn được bắt đầu lo lắng hôn nhân đại sự của con gái, danh tiếng của thần côn, thần bà này thật sự không hay ho gì, đặc biệt là chính phủ không đề xướng mê tín dị đoan. Ài, không ngờ nhất thời không tra rõ, để Kỷ sư phụ luồn lách, dạy con gái học bói toán.Đương nhiên, Diệp Trường Vinh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không dám nói suy nghĩ này ra, nếu không các con sẽ có thể trách ông. Mặc kệ nói thế nào, Kỷ sư phụ thật sự đối tốt với con cái nhà ông, đặc biệt là ra tay rất hào phóng với Diệp Hoan, thường cho cô tiền tiêu vặt; trong tay Hoan Hoan không thiếu tiền, thi thoảng mua đồ dùng cho bọn trẻ, Hoan Hoan trực tiếp chi tiền, như vậy đã gián tiếp tiết kiệm cho ông và vợ, trong lòng Diệp Trường Vinh vẫn biết. Diệp Trường Vinh từng nói với Kỷ sư phụ, không cho ông ấy cho Hoan Hoan quá nhiều tiền, Kỷ sư phụ lại nói: “Diệp Hoan biết quản tiền, biết tiêu tiền, tiền tôi cho nó là tiền mà người làm sư phụ như tôi nên cho, các người đừng quản quá nhiều, sẽ không làm hư nó đâu…”Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa có thể nói gì, có thể làm gì. Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan tiền tiêu vặt, thậm chí Lý Vệ Hoa không dám quản, nếu bà lấy tiền do Kỷ sư phụ cho Diệp Hoan đi, giống như là bà tham tiền của Kỷ sư phụ, Lý Vệ Hoa không làm được chuyện mất mặt đó, cho nên chỉ có thể coi như không thấy. Sau đó hai vợ chồng thấy quả thực Diệp Hoan biết quản tiền, biết tính toán tiêu tiền mới yên tâm.Diệp Hoan nói thật: “Sư phụ dạy con rất nhiều thứ, xem tướng, vẽ bùa gì đó đều đã học. Có lẽ mọi người cho rằng là mê tín dị đoan, nhưng thi thoảng vẫn rất có ích. Ba, ba tin con một lần, chiều nay dựa theo hướng con chỉ đi tìm bò, chắc chắn có thể tìm được.”Lý Vệ Hoa nghe lời của Diệp Hoan, cũng không nhịn được nói: “Hoan Hoan, con gái học bói toán, truyền ra ngoài danh tiếng thật sự không hay, sau này con bớt xem bói ở bên ngoài, đừng để giáo viên và bạn học của con biết…”Tới lúc đó giáo viên và bạn học sẽ dùng ánh mắt gì nhìn con gái? Lý Vệ Hoa không nhịn được lo lắng cho Diệp Hoan.Nếu Diệp Hoan biết suy nghĩ của ba mẹ, đoán chừng cũng không quan tâm lắm. Còn mười mấy năm nữa cô mới tới tuổi kết hôn, có người thích hợp thì kết hôn, không có người thích hợp thì độc thân thôi. Một mình ăn no cả nhà không đói, rất tự tại, không cần cả ngày phiền não vì những chuyện vặt vãnh như cơm áo gạo tiền; đương nhiên, kết hôn cũng rất tốt, có thêm một người quan tâm và dựa dẫm, có thể hưởng thụ sự ấm áp của gia đình…Diệp Hoan: “Ba, mẹ, con sẽ không ra ngoài mở sạp xem bói, đoán chừng rất ít người biết con từng học xem bói, cho nên ba mẹ không cần lo lắng.”Diệp Trường Vinh: “Được thôi, vậy sau này con bớt dùng bản lĩnh mà con học được lại, đỡ cho bị người khác biết rồi nói lời khó nghe.”Sau đó ông mới hứng thú với chuyện Diệp Hoan nói bò ở đâu, lắp bắp hỏi: “Hoan Hoan, con cái đó…bói được bò ở hướng tây nam, chuẩn không?”Diệp Trường Vinh thì thầm trong lòng: cũng không biết Kỷ sư phụ xem bói có chuẩn không, đã dạy cho con gái cái gì rồi, ông không quá tin vào việc xem bói, nhưng thấy con gái chắc nịch, ba làm theo lời con, chắc chắn có thể tìm được bò, ông cũng muốn thử.Chủ yếu là ôm theo suy nghĩ thử vận, lỡ như tìm được thì sao, không phải đã giúp ích rất lớn sao.Diệp Hoan tỉ mỉ giải thích với ba làm thế nào bói ra được phương vị mất đồ, nhưng liên quan tới phương vị bát quái và thiên can địa chi, Diệp Trường Vinh chưa từng tiếp xúc, có thể nói là có nghe cũng không hiểu, cuối cùng chỉ có thể nói: “Được, đợi ba dựa theo phương vị con nói đi tìm, nếu không tìm được, chỉ có thể mau chóng gọi điện thoại cho anh Kỷ, xem làm sao đưa Chiến Thần về.”

Chương 104: Chương 104