Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 71

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Mùi này thơm quá đi mất? ! Không tanh chút nào!Phó Niên và Phó Viện ngồi ở bên cạnh cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt to đen láy của bọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng tôm cá mà ch.ảy nước miếng, mùa mà bọn nhỏ mong chờ nhất hàng năm cuối cùng cũng đã đến!Hiếm lắm hai bọn nó mới được ăn một bữa hải sản thịnh soạn như vậy.Thấy bọn họ không ai động đũa, cô ngại ngùng thử trước, Diệp Ngưng Dao liế.m môi dưới, hỏi: “Sao mọi người không ăn đi?”Phó Viện ngẩng đầu lên và giải thích với cô, “Bọn em chờ chú Thập Đông bóc vỏ cho ạ.”“À?” Vẻ mặt Diệp Ngưng Dao mờ mịt, nghe không hiểu lắm.Bọn trẻ đều háo hức nhìn anh, sau khi Phó Thập Đông thu dọn bát đũa xong, bưng bát tôm lớn rồi đẩy cá tới trước mặt bọn họ, “Mọi người ăn cá trước đi, cẩn thận hóc xương.”Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã từng ăn qua cá, vì vậy Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng dùng đầu đũa gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, vị mềm của cá lập tức lấp đầy vị giác của cô.Vì vị giác của cô khá nhạy bén, cho nên lúc này độ ngon của cá trắm cỏ được phóng đại vô số lần, phải nói là rất ngon!Diệp Ngưng Dao hơi híp mắt lại, thưởng thức nói: “Con cá này ngon quá!” Ngon đến mức gần như vượt qua cả bánh bao thịt!“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thứ tốt mang lại đây!” Cô đặt đũa xuống, vội vàng ra khỏi phòng.“Chú, sao chị Diệp lại đi?” Đũa trong tay Phó Viện dừng lại, cô bé quan tâm đến chị Diệp hơn là đồ ăn ngon.“Không biết.” Phó Thập Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu vẫn như bình thường.Một lúc sau, Diệp Ngưng Dao bước nhanh quay trở lại, trên tay cô còn cầm theo một lọ sành nhỏ.Cô cẩn thận đặt cái lọ lên bàn ăn, cười nói với Phó Thập Đông: “Cái này là rượu do tôi tự mình ủ, anh nhất định sẽ thích cho xem.”Nói xong, cô mở nắp vò, trong nháy mắt mùi rượu liền tràn ra bốn phía, hương hoa đào thoang thoảng đọng lại quanh chóp mũi, thật là làm người ta sảng khoái.Ngửi được mùi rượu thơm quyến rũ, lông mày của Phó Thập Đông hơi nhướng lên, sau đó anh yên lặng lấy hai chén rượu duy nhất trong nhà ra, đưa một chén cho cô.“Uống rượu hại sức khỏe lắm, không nên uống nhiều.”“Rượu tôi nấu chỉ bổ người không hại thân đâu, mang ra uống với con cá này vừa miệng.”Năm xưa lúc còn ở trên tiên giới, cô uống quen loại rượu này đến mức ngàn chén mà không say, nghĩ đến bản thân đã từng tự do thoải mái như thế nào, lại nhìn bộ dạng ủy khuất này, cô nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn, rót một chén rượu cho chính mình và Phó Thập Đông.Thấy cô không nghe lời khuyên của mình, Phó Thập Đông bất lực thở dài, từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.Phó Viện và Phó Niên ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ăn.Bánh bột ngô nướng ăn với súp cá, đây đúng là cuộc sống của thần tiên!Vừa bóc tôm, Phó Thập Đông vừa nhìn bọn họ ăn ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.Những ngón tay thon thả của người đàn ông thoăn thoắt bẻ đầu và chân của con tôm, rồi l.ột sạ.ch lớp vỏ trên lưng con tôm, để lộ toàn bộ phần thịt tôm bên trong.Anh bẻ một cái và đặt vào bát của ba người theo thứ tự từng người một.Hai đứa trẻ trông giống như những con chuột đồng nhỏ, miệng bị nhét đầy thức ăn đến nỗi hai má phình to ra, Diệp Ngưng Dao nhịn không được nuốt nước bọt, thầm cảm thấy hai đứa nhóc ăn ngon miệng ghê, nghĩ vậy cô liền gắp con tôm trong bát lên và nếm thử.Thịt mềm dẻo và tươi ngon, còn ngon hơn cả cá nữa!Diệp Ngưng Dao nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại cắn một miếng thịt tôm, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng theo đồ ăn ngon biến mất.Sau khi ăn xong, Phó Viện chu đáo bưng bát thức ăn đầy đi cho mẹ cô bé ăn. Phó Niên cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông trên bàn ăn.Vừa rồi còn có bọn nhỏ, cho nên lúc được Phó Thập Đông gắp đồ ăn cho cô cũng không thấy xấu hổ, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao lại vô cớ đỏ mặt.“Hay là để tôi bóc cho, anh ăn cơm đi?”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Mùi này thơm quá đi mất? ! Không tanh chút nào!Phó Niên và Phó Viện ngồi ở bên cạnh cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt to đen láy của bọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng tôm cá mà ch.ảy nước miếng, mùa mà bọn nhỏ mong chờ nhất hàng năm cuối cùng cũng đã đến!Hiếm lắm hai bọn nó mới được ăn một bữa hải sản thịnh soạn như vậy.Thấy bọn họ không ai động đũa, cô ngại ngùng thử trước, Diệp Ngưng Dao liế.m môi dưới, hỏi: “Sao mọi người không ăn đi?”Phó Viện ngẩng đầu lên và giải thích với cô, “Bọn em chờ chú Thập Đông bóc vỏ cho ạ.”“À?” Vẻ mặt Diệp Ngưng Dao mờ mịt, nghe không hiểu lắm.Bọn trẻ đều háo hức nhìn anh, sau khi Phó Thập Đông thu dọn bát đũa xong, bưng bát tôm lớn rồi đẩy cá tới trước mặt bọn họ, “Mọi người ăn cá trước đi, cẩn thận hóc xương.”Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã từng ăn qua cá, vì vậy Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng dùng đầu đũa gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, vị mềm của cá lập tức lấp đầy vị giác của cô.Vì vị giác của cô khá nhạy bén, cho nên lúc này độ ngon của cá trắm cỏ được phóng đại vô số lần, phải nói là rất ngon!Diệp Ngưng Dao hơi híp mắt lại, thưởng thức nói: “Con cá này ngon quá!” Ngon đến mức gần như vượt qua cả bánh bao thịt!“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thứ tốt mang lại đây!” Cô đặt đũa xuống, vội vàng ra khỏi phòng.“Chú, sao chị Diệp lại đi?” Đũa trong tay Phó Viện dừng lại, cô bé quan tâm đến chị Diệp hơn là đồ ăn ngon.“Không biết.” Phó Thập Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu vẫn như bình thường.Một lúc sau, Diệp Ngưng Dao bước nhanh quay trở lại, trên tay cô còn cầm theo một lọ sành nhỏ.Cô cẩn thận đặt cái lọ lên bàn ăn, cười nói với Phó Thập Đông: “Cái này là rượu do tôi tự mình ủ, anh nhất định sẽ thích cho xem.”Nói xong, cô mở nắp vò, trong nháy mắt mùi rượu liền tràn ra bốn phía, hương hoa đào thoang thoảng đọng lại quanh chóp mũi, thật là làm người ta sảng khoái.Ngửi được mùi rượu thơm quyến rũ, lông mày của Phó Thập Đông hơi nhướng lên, sau đó anh yên lặng lấy hai chén rượu duy nhất trong nhà ra, đưa một chén cho cô.“Uống rượu hại sức khỏe lắm, không nên uống nhiều.”“Rượu tôi nấu chỉ bổ người không hại thân đâu, mang ra uống với con cá này vừa miệng.”Năm xưa lúc còn ở trên tiên giới, cô uống quen loại rượu này đến mức ngàn chén mà không say, nghĩ đến bản thân đã từng tự do thoải mái như thế nào, lại nhìn bộ dạng ủy khuất này, cô nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn, rót một chén rượu cho chính mình và Phó Thập Đông.Thấy cô không nghe lời khuyên của mình, Phó Thập Đông bất lực thở dài, từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.Phó Viện và Phó Niên ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ăn.Bánh bột ngô nướng ăn với súp cá, đây đúng là cuộc sống của thần tiên!Vừa bóc tôm, Phó Thập Đông vừa nhìn bọn họ ăn ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.Những ngón tay thon thả của người đàn ông thoăn thoắt bẻ đầu và chân của con tôm, rồi l.ột sạ.ch lớp vỏ trên lưng con tôm, để lộ toàn bộ phần thịt tôm bên trong.Anh bẻ một cái và đặt vào bát của ba người theo thứ tự từng người một.Hai đứa trẻ trông giống như những con chuột đồng nhỏ, miệng bị nhét đầy thức ăn đến nỗi hai má phình to ra, Diệp Ngưng Dao nhịn không được nuốt nước bọt, thầm cảm thấy hai đứa nhóc ăn ngon miệng ghê, nghĩ vậy cô liền gắp con tôm trong bát lên và nếm thử.Thịt mềm dẻo và tươi ngon, còn ngon hơn cả cá nữa!Diệp Ngưng Dao nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại cắn một miếng thịt tôm, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng theo đồ ăn ngon biến mất.Sau khi ăn xong, Phó Viện chu đáo bưng bát thức ăn đầy đi cho mẹ cô bé ăn. Phó Niên cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông trên bàn ăn.Vừa rồi còn có bọn nhỏ, cho nên lúc được Phó Thập Đông gắp đồ ăn cho cô cũng không thấy xấu hổ, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao lại vô cớ đỏ mặt.“Hay là để tôi bóc cho, anh ăn cơm đi?”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao nghĩ thầm: Mùi này thơm quá đi mất? ! Không tanh chút nào!Phó Niên và Phó Viện ngồi ở bên cạnh cô ngoan ngoãn không nhúc nhích, nhưng đôi mắt to đen láy của bọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng tôm cá mà ch.ảy nước miếng, mùa mà bọn nhỏ mong chờ nhất hàng năm cuối cùng cũng đã đến!Hiếm lắm hai bọn nó mới được ăn một bữa hải sản thịnh soạn như vậy.Thấy bọn họ không ai động đũa, cô ngại ngùng thử trước, Diệp Ngưng Dao liế.m môi dưới, hỏi: “Sao mọi người không ăn đi?”Phó Viện ngẩng đầu lên và giải thích với cô, “Bọn em chờ chú Thập Đông bóc vỏ cho ạ.”“À?” Vẻ mặt Diệp Ngưng Dao mờ mịt, nghe không hiểu lắm.Bọn trẻ đều háo hức nhìn anh, sau khi Phó Thập Đông thu dọn bát đũa xong, bưng bát tôm lớn rồi đẩy cá tới trước mặt bọn họ, “Mọi người ăn cá trước đi, cẩn thận hóc xương.”Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã từng ăn qua cá, vì vậy Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng dùng đầu đũa gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào miệng, vị mềm của cá lập tức lấp đầy vị giác của cô.Vì vị giác của cô khá nhạy bén, cho nên lúc này độ ngon của cá trắm cỏ được phóng đại vô số lần, phải nói là rất ngon!Diệp Ngưng Dao hơi híp mắt lại, thưởng thức nói: “Con cá này ngon quá!” Ngon đến mức gần như vượt qua cả bánh bao thịt!“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thứ tốt mang lại đây!” Cô đặt đũa xuống, vội vàng ra khỏi phòng.“Chú, sao chị Diệp lại đi?” Đũa trong tay Phó Viện dừng lại, cô bé quan tâm đến chị Diệp hơn là đồ ăn ngon.“Không biết.” Phó Thập Đông quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, giọng điệu vẫn như bình thường.Một lúc sau, Diệp Ngưng Dao bước nhanh quay trở lại, trên tay cô còn cầm theo một lọ sành nhỏ.Cô cẩn thận đặt cái lọ lên bàn ăn, cười nói với Phó Thập Đông: “Cái này là rượu do tôi tự mình ủ, anh nhất định sẽ thích cho xem.”Nói xong, cô mở nắp vò, trong nháy mắt mùi rượu liền tràn ra bốn phía, hương hoa đào thoang thoảng đọng lại quanh chóp mũi, thật là làm người ta sảng khoái.Ngửi được mùi rượu thơm quyến rũ, lông mày của Phó Thập Đông hơi nhướng lên, sau đó anh yên lặng lấy hai chén rượu duy nhất trong nhà ra, đưa một chén cho cô.“Uống rượu hại sức khỏe lắm, không nên uống nhiều.”“Rượu tôi nấu chỉ bổ người không hại thân đâu, mang ra uống với con cá này vừa miệng.”Năm xưa lúc còn ở trên tiên giới, cô uống quen loại rượu này đến mức ngàn chén mà không say, nghĩ đến bản thân đã từng tự do thoải mái như thế nào, lại nhìn bộ dạng ủy khuất này, cô nhất thời cảm thấy hơi phiền muộn, rót một chén rượu cho chính mình và Phó Thập Đông.Thấy cô không nghe lời khuyên của mình, Phó Thập Đông bất lực thở dài, từ bỏ ý định tiếp tục thuyết phục cô.Phó Viện và Phó Niên ngồi ở bên cạnh đã bắt đầu ăn.Bánh bột ngô nướng ăn với súp cá, đây đúng là cuộc sống của thần tiên!Vừa bóc tôm, Phó Thập Đông vừa nhìn bọn họ ăn ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.Những ngón tay thon thả của người đàn ông thoăn thoắt bẻ đầu và chân của con tôm, rồi l.ột sạ.ch lớp vỏ trên lưng con tôm, để lộ toàn bộ phần thịt tôm bên trong.Anh bẻ một cái và đặt vào bát của ba người theo thứ tự từng người một.Hai đứa trẻ trông giống như những con chuột đồng nhỏ, miệng bị nhét đầy thức ăn đến nỗi hai má phình to ra, Diệp Ngưng Dao nhịn không được nuốt nước bọt, thầm cảm thấy hai đứa nhóc ăn ngon miệng ghê, nghĩ vậy cô liền gắp con tôm trong bát lên và nếm thử.Thịt mềm dẻo và tươi ngon, còn ngon hơn cả cá nữa!Diệp Ngưng Dao nhấp một ngụm rượu hoa đào, lại cắn một miếng thịt tôm, phiền muộn tích tụ trong lòng cũng theo đồ ăn ngon biến mất.Sau khi ăn xong, Phó Viện chu đáo bưng bát thức ăn đầy đi cho mẹ cô bé ăn. Phó Niên cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn lại Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông trên bàn ăn.Vừa rồi còn có bọn nhỏ, cho nên lúc được Phó Thập Đông gắp đồ ăn cho cô cũng không thấy xấu hổ, bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao lại vô cớ đỏ mặt.“Hay là để tôi bóc cho, anh ăn cơm đi?”

Chương 71