Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài. Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ. Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá…
Chương 120: Chương 120
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài. Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ. Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Ông chủ quầy làm ngành này nhiều năm, biết không ít kiến thức đồ cổ, nhưng chưa từng học chính thống, nhận biết đồ cổ thuộc trình độ nửa vời, thi thoảng có thể nhìn chuẩn, thi thoảng nhìn không chuẩn. Vừa hay ông ấy nhận biết điêu khắc ngọc kém nhất, ông ấy cũng không biết mấy con giáp này có phải là đồ cổ lâu năm không, hay là ngọc điêu khắc kém cận hiện đại. Bởi vì nhìn từ chất ngọc lốm đốm, mấy con giáp điêu khắc ngọc này thật sự không được tốt lắm.* Diệp Hoan nghe ngữ khí của ông chủ sạp giống như là muốn hét giá, nhưng cô vừa nhìn tướng mặt của ông ấy, không phải chứ?Diệp Hoan: “Ông ơi, cháu chỉ thấy vui nên hỏi thử bao nhiêu tiền, mua hay không chưa biết.” Nếu ông đòi giá đắt, cô sẽ nói ra chuyện đồ vật mang âm khí. Người bình thường đều kiêng kỵ những thứ này, dù sao thì cô cũng không phải gạt người. Ông chủ quầy nghe Diệp Hoan nói, vẫn mỉm cười hiền từ: “Cô bé, ông cũng không muốn lừa cháu, mấy con giáp này nếu cháu muốn thì bỏ năm mươi tệ cầm đi.”Đây là đồ ông ấy thu mua với giá hai mươi tệ ở quê, không tính là đắt. Đòi Diệp Hoan năm mươi, có thể kiếm được ba mươi, tuyệt đối không gài Diệp Hoan. Nếu gặp phải chủ quầy không ra gì bán đồ cổ, không chừng sẽ ra giá trăm tệ tới nghìn tệ. Huống hồ đây đúng thật là đồ cổ.Nhưng ông chủ quầy cho rằng năm mươi tệ thật sự không ít, trẻ con của gia đình bình thường tuyệt đối sẽ không thể lấy tiền mua những thứ nhìn được chứ không dùng được này. Nếu mua, về nhà bị ba mẹ biết, chắc chắn bị họ đánh.Diệp Hoan nghe mức giá do ông chủ quầy báo, cô thôi tò mò. Hóa ra ông chủ quầy không phải muốn giá cao, có thể là cảm thấy trên người cô không có tiền, sợ cô không mua nổi, năm mươi tệ không tính là giá cao, khá là thực tế, đương nhiên, người ta làm ngành này không phải làm từ thiện, không thể nào không kiếm được chút gì.Diệp Hoan lần nữa dùng Mắt Âm Dương nhìn ánh sáng màu trắng sữa đậm đặc bên trên con giáp, ít gì cũng phải có mấy trăm năm lịch sử, quả thực là đồ cổ, cô vươn tay vào trong túi, vờ như móc tiền ra ngoài, thực ra móc năm mươi từ trong không gian ra: “Ông ơi, đây là năm mươi tệ, ông đếm đi.”Ông chủ quầy thấy Diệp Hoan lấy tiền không hàm hồ, thầm nghĩ: Bé gái này trông ăn mặc bình thường, không ngờ là một đứa bé có tiền, nhìn lầm rồi. Bởi vì ông chủ quầy bày sạp quanh năm, từng thấy con cái nhà giàu ăn mặc, tuyệt đối không phải kiểu bình thường trên người Diệp Hoan, nhìn cái là biết mua ở chợ bán sỉ, không phải hàng hiệu.Diệp Hoan cầm mấy con giáp lên, tiện tay cho vào trong túi, lịch sự nói: “Ông ơi, cháu đi đây, lần sau có đồ tốt sẽ ghé tiếp ạ. Dạo gần đây ấn đường của ông ửng đỏ, xem ra trong nhà sắp có chuyện tốt.”Diệp Hoan nói xong, sải bước rời đi.Để lại ông chủ quầy trầm tư tại chỗ: Ấn đường ửng đỏ, sắp có chuyện tốt – quả thực, dạo gần đây cháu trai ông ấy sắp kết hôn, trong nhà sắp làm hỉ sự, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng sao cô bé lại biết, lẽ nào cô còn biết xem bói, không thể, có cô bé nào học xem bói chứ? Cũng có thể là trước khi cô bé đó đi bỏ lại cho ông ấy một câu dễ nghe, đợi lần sau mua đồ, ông ấy sẽ bán rẻ hơn một chút…Diệp Hoan không biết ông chủ quầy đã tưởng tượng rất nhiều, cô lại nhìn trúng đồ ở quầy khác, là một thanh kiếm ngắn gỉ đồng xanh, sát khí đậm đặc đã che phủ ánh sáng đồ cổ của kiếm ngắn, không nhìn ra rốt cuộc thanh kiếm ngắn này có bao nhiêu năm lịch sử.Diệp Hoan nhìn trúng thanh kiếm này, không phải vì cái gì khác, thật sự là vì cứu người.Bởi vì sát khí trên thanh kiếm ngắn này quá nặng, đã hình thành từ trường nhất định, vòng tròn khoarnng năm mét vuông quanh kiếm ngắn đều mang theo sát khí. Sát khí có thể tổn hại người khác hơn âm khí. Nếu không kịp thời giải quyết sát khí trên kiếm ngắn, hoặc phong ấn nó, người tiếp xúc với nó không chỉ sẽ lâm đại bệnh, nghiêm trọng hơn chút còn có thể nguy hiểm tính mạng.Ví dụ nói chủ quầy bán kiếm ngắn, có thể vừa mới thu mua thanh kiếm ngắn này, nhưng đã bị sát khí xâm hại, trên mắt lưu lại quầng thâm mắt đậm, nhìn một cái chính là sắc mặt không ngủ ngon. Nếu ông ấy tiếp tục giữ kiếm ngắn bên cạnh vài ngày, sẽ càng nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có thể mất mạng.Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương, không chỉ nhìn thấy trên mặt chủ quầy bị sát khí xâm lăng, còn nhìn ra ông ta là một người gian giảo. Chủ quầy mập này có gương mặt nọng, lông mày sát mắt, ấn đường hẹp, ánh mắt giảo hoạt bất định, nhìn một cái là biết không phải tướng mặt phúc hậu thành thật.
Ông chủ quầy làm ngành này nhiều năm, biết không ít kiến thức đồ cổ, nhưng chưa từng học chính thống, nhận biết đồ cổ thuộc trình độ nửa vời, thi thoảng có thể nhìn chuẩn, thi thoảng nhìn không chuẩn. Vừa hay ông ấy nhận biết điêu khắc ngọc kém nhất, ông ấy cũng không biết mấy con giáp này có phải là đồ cổ lâu năm không, hay là ngọc điêu khắc kém cận hiện đại. Bởi vì nhìn từ chất ngọc lốm đốm, mấy con giáp điêu khắc ngọc này thật sự không được tốt lắm.
*
Diệp Hoan nghe ngữ khí của ông chủ sạp giống như là muốn hét giá, nhưng cô vừa nhìn tướng mặt của ông ấy, không phải chứ?
Diệp Hoan: “Ông ơi, cháu chỉ thấy vui nên hỏi thử bao nhiêu tiền, mua hay không chưa biết.” Nếu ông đòi giá đắt, cô sẽ nói ra chuyện đồ vật mang âm khí. Người bình thường đều kiêng kỵ những thứ này, dù sao thì cô cũng không phải gạt người.
Ông chủ quầy nghe Diệp Hoan nói, vẫn mỉm cười hiền từ: “Cô bé, ông cũng không muốn lừa cháu, mấy con giáp này nếu cháu muốn thì bỏ năm mươi tệ cầm đi.”
Đây là đồ ông ấy thu mua với giá hai mươi tệ ở quê, không tính là đắt. Đòi Diệp Hoan năm mươi, có thể kiếm được ba mươi, tuyệt đối không gài Diệp Hoan. Nếu gặp phải chủ quầy không ra gì bán đồ cổ, không chừng sẽ ra giá trăm tệ tới nghìn tệ. Huống hồ đây đúng thật là đồ cổ.
Nhưng ông chủ quầy cho rằng năm mươi tệ thật sự không ít, trẻ con của gia đình bình thường tuyệt đối sẽ không thể lấy tiền mua những thứ nhìn được chứ không dùng được này. Nếu mua, về nhà bị ba mẹ biết, chắc chắn bị họ đánh.
Diệp Hoan nghe mức giá do ông chủ quầy báo, cô thôi tò mò. Hóa ra ông chủ quầy không phải muốn giá cao, có thể là cảm thấy trên người cô không có tiền, sợ cô không mua nổi, năm mươi tệ không tính là giá cao, khá là thực tế, đương nhiên, người ta làm ngành này không phải làm từ thiện, không thể nào không kiếm được chút gì.
Diệp Hoan lần nữa dùng Mắt Âm Dương nhìn ánh sáng màu trắng sữa đậm đặc bên trên con giáp, ít gì cũng phải có mấy trăm năm lịch sử, quả thực là đồ cổ, cô vươn tay vào trong túi, vờ như móc tiền ra ngoài, thực ra móc năm mươi từ trong không gian ra: “Ông ơi, đây là năm mươi tệ, ông đếm đi.”
Ông chủ quầy thấy Diệp Hoan lấy tiền không hàm hồ, thầm nghĩ: Bé gái này trông ăn mặc bình thường, không ngờ là một đứa bé có tiền, nhìn lầm rồi. Bởi vì ông chủ quầy bày sạp quanh năm, từng thấy con cái nhà giàu ăn mặc, tuyệt đối không phải kiểu bình thường trên người Diệp Hoan, nhìn cái là biết mua ở chợ bán sỉ, không phải hàng hiệu.
Diệp Hoan cầm mấy con giáp lên, tiện tay cho vào trong túi, lịch sự nói: “Ông ơi, cháu đi đây, lần sau có đồ tốt sẽ ghé tiếp ạ. Dạo gần đây ấn đường của ông ửng đỏ, xem ra trong nhà sắp có chuyện tốt.”
Diệp Hoan nói xong, sải bước rời đi.
Để lại ông chủ quầy trầm tư tại chỗ: Ấn đường ửng đỏ, sắp có chuyện tốt – quả thực, dạo gần đây cháu trai ông ấy sắp kết hôn, trong nhà sắp làm hỉ sự, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng sao cô bé lại biết, lẽ nào cô còn biết xem bói, không thể, có cô bé nào học xem bói chứ? Cũng có thể là trước khi cô bé đó đi bỏ lại cho ông ấy một câu dễ nghe, đợi lần sau mua đồ, ông ấy sẽ bán rẻ hơn một chút…
Diệp Hoan không biết ông chủ quầy đã tưởng tượng rất nhiều, cô lại nhìn trúng đồ ở quầy khác, là một thanh kiếm ngắn gỉ đồng xanh, sát khí đậm đặc đã che phủ ánh sáng đồ cổ của kiếm ngắn, không nhìn ra rốt cuộc thanh kiếm ngắn này có bao nhiêu năm lịch sử.
Diệp Hoan nhìn trúng thanh kiếm này, không phải vì cái gì khác, thật sự là vì cứu người.
Bởi vì sát khí trên thanh kiếm ngắn này quá nặng, đã hình thành từ trường nhất định, vòng tròn khoarnng năm mét vuông quanh kiếm ngắn đều mang theo sát khí. Sát khí có thể tổn hại người khác hơn âm khí. Nếu không kịp thời giải quyết sát khí trên kiếm ngắn, hoặc phong ấn nó, người tiếp xúc với nó không chỉ sẽ lâm đại bệnh, nghiêm trọng hơn chút còn có thể nguy hiểm tính mạng.
Ví dụ nói chủ quầy bán kiếm ngắn, có thể vừa mới thu mua thanh kiếm ngắn này, nhưng đã bị sát khí xâm hại, trên mắt lưu lại quầng thâm mắt đậm, nhìn một cái chính là sắc mặt không ngủ ngon. Nếu ông ấy tiếp tục giữ kiếm ngắn bên cạnh vài ngày, sẽ càng nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương, không chỉ nhìn thấy trên mặt chủ quầy bị sát khí xâm lăng, còn nhìn ra ông ta là một người gian giảo. Chủ quầy mập này có gương mặt nọng, lông mày sát mắt, ấn đường hẹp, ánh mắt giảo hoạt bất định, nhìn một cái là biết không phải tướng mặt phúc hậu thành thật.
Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài. Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ. Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Ông chủ quầy làm ngành này nhiều năm, biết không ít kiến thức đồ cổ, nhưng chưa từng học chính thống, nhận biết đồ cổ thuộc trình độ nửa vời, thi thoảng có thể nhìn chuẩn, thi thoảng nhìn không chuẩn. Vừa hay ông ấy nhận biết điêu khắc ngọc kém nhất, ông ấy cũng không biết mấy con giáp này có phải là đồ cổ lâu năm không, hay là ngọc điêu khắc kém cận hiện đại. Bởi vì nhìn từ chất ngọc lốm đốm, mấy con giáp điêu khắc ngọc này thật sự không được tốt lắm.* Diệp Hoan nghe ngữ khí của ông chủ sạp giống như là muốn hét giá, nhưng cô vừa nhìn tướng mặt của ông ấy, không phải chứ?Diệp Hoan: “Ông ơi, cháu chỉ thấy vui nên hỏi thử bao nhiêu tiền, mua hay không chưa biết.” Nếu ông đòi giá đắt, cô sẽ nói ra chuyện đồ vật mang âm khí. Người bình thường đều kiêng kỵ những thứ này, dù sao thì cô cũng không phải gạt người. Ông chủ quầy nghe Diệp Hoan nói, vẫn mỉm cười hiền từ: “Cô bé, ông cũng không muốn lừa cháu, mấy con giáp này nếu cháu muốn thì bỏ năm mươi tệ cầm đi.”Đây là đồ ông ấy thu mua với giá hai mươi tệ ở quê, không tính là đắt. Đòi Diệp Hoan năm mươi, có thể kiếm được ba mươi, tuyệt đối không gài Diệp Hoan. Nếu gặp phải chủ quầy không ra gì bán đồ cổ, không chừng sẽ ra giá trăm tệ tới nghìn tệ. Huống hồ đây đúng thật là đồ cổ.Nhưng ông chủ quầy cho rằng năm mươi tệ thật sự không ít, trẻ con của gia đình bình thường tuyệt đối sẽ không thể lấy tiền mua những thứ nhìn được chứ không dùng được này. Nếu mua, về nhà bị ba mẹ biết, chắc chắn bị họ đánh.Diệp Hoan nghe mức giá do ông chủ quầy báo, cô thôi tò mò. Hóa ra ông chủ quầy không phải muốn giá cao, có thể là cảm thấy trên người cô không có tiền, sợ cô không mua nổi, năm mươi tệ không tính là giá cao, khá là thực tế, đương nhiên, người ta làm ngành này không phải làm từ thiện, không thể nào không kiếm được chút gì.Diệp Hoan lần nữa dùng Mắt Âm Dương nhìn ánh sáng màu trắng sữa đậm đặc bên trên con giáp, ít gì cũng phải có mấy trăm năm lịch sử, quả thực là đồ cổ, cô vươn tay vào trong túi, vờ như móc tiền ra ngoài, thực ra móc năm mươi từ trong không gian ra: “Ông ơi, đây là năm mươi tệ, ông đếm đi.”Ông chủ quầy thấy Diệp Hoan lấy tiền không hàm hồ, thầm nghĩ: Bé gái này trông ăn mặc bình thường, không ngờ là một đứa bé có tiền, nhìn lầm rồi. Bởi vì ông chủ quầy bày sạp quanh năm, từng thấy con cái nhà giàu ăn mặc, tuyệt đối không phải kiểu bình thường trên người Diệp Hoan, nhìn cái là biết mua ở chợ bán sỉ, không phải hàng hiệu.Diệp Hoan cầm mấy con giáp lên, tiện tay cho vào trong túi, lịch sự nói: “Ông ơi, cháu đi đây, lần sau có đồ tốt sẽ ghé tiếp ạ. Dạo gần đây ấn đường của ông ửng đỏ, xem ra trong nhà sắp có chuyện tốt.”Diệp Hoan nói xong, sải bước rời đi.Để lại ông chủ quầy trầm tư tại chỗ: Ấn đường ửng đỏ, sắp có chuyện tốt – quả thực, dạo gần đây cháu trai ông ấy sắp kết hôn, trong nhà sắp làm hỉ sự, không phải là chuyện tốt sao? Nhưng sao cô bé lại biết, lẽ nào cô còn biết xem bói, không thể, có cô bé nào học xem bói chứ? Cũng có thể là trước khi cô bé đó đi bỏ lại cho ông ấy một câu dễ nghe, đợi lần sau mua đồ, ông ấy sẽ bán rẻ hơn một chút…Diệp Hoan không biết ông chủ quầy đã tưởng tượng rất nhiều, cô lại nhìn trúng đồ ở quầy khác, là một thanh kiếm ngắn gỉ đồng xanh, sát khí đậm đặc đã che phủ ánh sáng đồ cổ của kiếm ngắn, không nhìn ra rốt cuộc thanh kiếm ngắn này có bao nhiêu năm lịch sử.Diệp Hoan nhìn trúng thanh kiếm này, không phải vì cái gì khác, thật sự là vì cứu người.Bởi vì sát khí trên thanh kiếm ngắn này quá nặng, đã hình thành từ trường nhất định, vòng tròn khoarnng năm mét vuông quanh kiếm ngắn đều mang theo sát khí. Sát khí có thể tổn hại người khác hơn âm khí. Nếu không kịp thời giải quyết sát khí trên kiếm ngắn, hoặc phong ấn nó, người tiếp xúc với nó không chỉ sẽ lâm đại bệnh, nghiêm trọng hơn chút còn có thể nguy hiểm tính mạng.Ví dụ nói chủ quầy bán kiếm ngắn, có thể vừa mới thu mua thanh kiếm ngắn này, nhưng đã bị sát khí xâm hại, trên mắt lưu lại quầng thâm mắt đậm, nhìn một cái chính là sắc mặt không ngủ ngon. Nếu ông ấy tiếp tục giữ kiếm ngắn bên cạnh vài ngày, sẽ càng nghiêm trọng hơn, lúc nào cũng có thể mất mạng.Diệp Hoan đã mở Mắt Âm Dương, không chỉ nhìn thấy trên mặt chủ quầy bị sát khí xâm lăng, còn nhìn ra ông ta là một người gian giảo. Chủ quầy mập này có gương mặt nọng, lông mày sát mắt, ấn đường hẹp, ánh mắt giảo hoạt bất định, nhìn một cái là biết không phải tướng mặt phúc hậu thành thật.