Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 101

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Đặt lại tất cả số tiền này vào hộp và sắp xếp lại chỉnh tề. Diệp Ngưng Dao nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, mà ở nhà họ Phó cách đó không xa, Phó Viện ngồi trên một cái ghế nhỏ cắn chặt môi vẻ mặt ưu sầu.Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Phó Thập Đông mặc áo khoác vừa định rời đi, đã bị tiểu cô nương tiểu quỷ lớn này ngăn cản đường đi.“Chú, chú có thể giúp con một việc được không?”“Hửm?” Anh dừng bước nhìn về phía cô bé, mặt mày tiểu cô nương đã rõ nét hơn, càng ngày càng giống anh trai của cô bé.Phó Viện ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.Phó Thập Đông thấy thế, khom lưng ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô bé, ngữ khí hơi ngưng tụ: “Có phải trong thôn có người khi dễ cháu hay không?”“Không phải không phải.” Cô bé vội vàng vẫy tay giải thích: “Những đứa trẻ trong làng không ai dám bắt nạt cháu ạ!”Thấy cô bé không giống là nói dối, Phó Thập Đông lúc này mới giãn mi tâm.“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”“Chú, cháu có thể gọi chú là cha một tiếng được không? “Phó Viện khẩn trương nhìn anh, đáy mắt đều là nét chờ mong, thấy Phó Thập Đông nửa ngày không lên tiếng, cô bé vươn một ngón tay mảnh khảnh nhỏ giọng năn nỉ: “Cháu chỉ kêu một tiếng thôi mà…”Chú của cô bé rất nhanh thôi sẽ có con của mình, từ nhỏ đến lớn cô bé thật sự rất muốn gọi anh một tiếng cha…Cho dù chỉ là kêu một tiếng thôi.Cô bé nhìn như vậy làm cho người ta đau lòng, yết hầu Phó Thập Đông bị nghẹn lại, khàn giọng nói: “Viên Viên, chú không phải cha của cháu, cha cháu khi còn sống… rất thương cháu.”Đứa nhỏ này từ khi còn rất nhỏ đã không có cha, đối với cha, việc cô bé không có tình cảm là có thể giải thích được.Lúc trước anh trai có bao nhiêu sự cưng chiều Viên Viên, anh đều nhìn thấy.Dù sao thì chuyện này anh cũng không thể nào đáp ứng được.“Thật sự không được sao?” Trong mắt Phó Viện là nước mắt lưng tròng như chực rớt xuống, không hiểu vì sao chú bình thường đối với cô bé tốt như vậy, lại không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này.“Viên Viên, cha mẹ cháu yêu thương cháu rất nhiều so với bất cứ ai. Chẳng qua bọn họ hiện tại không có biện pháp làm bạn với cháu mà thôi.” Phó Thập Đông nghẹn ngào, đưa tay xoa xoa tóc cô bé.“Cháu hiểu rồi ạ…” Phó Viện cúi đầu, lại khôi phục thành bộ dạng nhu thuận bình thường.Tuổi còn nhỏ như Phó Viện đang cần sự quan tâm của người lớn, Phó Thập Đông cảm thấy bình thường mình đối với bọn họ quan tâm quá ít, cho nên mới làm cho hai đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn.Thẳng đến khi bọn họ ngủ, anh mới yên tâm rời khỏi nhà họ Phó để trở về gian phòng được xây bằng đất của mình.Nhìn quanh bốn phía, nơi này sắp sửa sẽ nghênh đón thêm một nữ chủ nhân của nó, anh chống hai bên hông luôn cảm thấy trong phòng hình như thiếu chút gì đó.Đêm nay, Phó Thập Đông bận rộn đến nửa đêm, gà trống sắp kêu lên anh mới hài lòng nằm xuống giường ngủ.Một người là cô nhi không có trưởng bối còn sống, người còn lại là người từ tỉnh khác đến, ai làm hôn nhân chính của hôn lễ, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến bí thư chi bộ Lưu Vĩnh Xuân của thôn.Chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, Phó Thập Đông dùng nước lạnh rửa mặt, lại đi đến cách vách đón Diệp Ngưng Dao đi làm.Trong tay anh còn mang theo một gói kẹo cùng một gói bánh máng, suy nghĩ vô cùng chu đáo.Thấy anh cầm những đồ ăn uống đến, Diệp Ngưng Dao mới phản ứng lại chuyện thương lượng ngày hôm qua, bỗng nhiên hiểu được anh cố ý nói tới đón cô là có ý gì?Hiện tại bọn họ là quan hệ vợ chồng mới cưới, loại quan hệ có sự biến hóa này, ngày hôm qua còn chưa cảm thấy thế nào, trải qua một đêm lắng đọng, Phó Thập Đông mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, lớn mật đi tới trước người cô nắm chặt tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Đặt lại tất cả số tiền này vào hộp và sắp xếp lại chỉnh tề. Diệp Ngưng Dao nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, mà ở nhà họ Phó cách đó không xa, Phó Viện ngồi trên một cái ghế nhỏ cắn chặt môi vẻ mặt ưu sầu.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Phó Thập Đông mặc áo khoác vừa định rời đi, đã bị tiểu cô nương tiểu quỷ lớn này ngăn cản đường đi.

“Chú, chú có thể giúp con một việc được không?”

“Hửm?” Anh dừng bước nhìn về phía cô bé, mặt mày tiểu cô nương đã rõ nét hơn, càng ngày càng giống anh trai của cô bé.

Phó Viện ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.

Phó Thập Đông thấy thế, khom lưng ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô bé, ngữ khí hơi ngưng tụ: “Có phải trong thôn có người khi dễ cháu hay không?”

“Không phải không phải.” Cô bé vội vàng vẫy tay giải thích: “Những đứa trẻ trong làng không ai dám bắt nạt cháu ạ!”

Thấy cô bé không giống là nói dối, Phó Thập Đông lúc này mới giãn mi tâm.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Chú, cháu có thể gọi chú là cha một tiếng được không? “Phó Viện khẩn trương nhìn anh, đáy mắt đều là nét chờ mong, thấy Phó Thập Đông nửa ngày không lên tiếng, cô bé vươn một ngón tay mảnh khảnh nhỏ giọng năn nỉ: “Cháu chỉ kêu một tiếng thôi mà…”

Chú của cô bé rất nhanh thôi sẽ có con của mình, từ nhỏ đến lớn cô bé thật sự rất muốn gọi anh một tiếng cha…

Cho dù chỉ là kêu một tiếng thôi.

Cô bé nhìn như vậy làm cho người ta đau lòng, yết hầu Phó Thập Đông bị nghẹn lại, khàn giọng nói: “Viên Viên, chú không phải cha của cháu, cha cháu khi còn sống… rất thương cháu.”

Đứa nhỏ này từ khi còn rất nhỏ đã không có cha, đối với cha, việc cô bé không có tình cảm là có thể giải thích được.

Lúc trước anh trai có bao nhiêu sự cưng chiều Viên Viên, anh đều nhìn thấy.

Dù sao thì chuyện này anh cũng không thể nào đáp ứng được.

“Thật sự không được sao?” Trong mắt Phó Viện là nước mắt lưng tròng như chực rớt xuống, không hiểu vì sao chú bình thường đối với cô bé tốt như vậy, lại không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này.

“Viên Viên, cha mẹ cháu yêu thương cháu rất nhiều so với bất cứ ai. Chẳng qua bọn họ hiện tại không có biện pháp làm bạn với cháu mà thôi.” Phó Thập Đông nghẹn ngào, đưa tay xoa xoa tóc cô bé.

“Cháu hiểu rồi ạ…” Phó Viện cúi đầu, lại khôi phục thành bộ dạng nhu thuận bình thường.

Tuổi còn nhỏ như Phó Viện đang cần sự quan tâm của người lớn, Phó Thập Đông cảm thấy bình thường mình đối với bọn họ quan tâm quá ít, cho nên mới làm cho hai đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Thẳng đến khi bọn họ ngủ, anh mới yên tâm rời khỏi nhà họ Phó để trở về gian phòng được xây bằng đất của mình.

Nhìn quanh bốn phía, nơi này sắp sửa sẽ nghênh đón thêm một nữ chủ nhân của nó, anh chống hai bên hông luôn cảm thấy trong phòng hình như thiếu chút gì đó.

Đêm nay, Phó Thập Đông bận rộn đến nửa đêm, gà trống sắp kêu lên anh mới hài lòng nằm xuống giường ngủ.

Một người là cô nhi không có trưởng bối còn sống, người còn lại là người từ tỉnh khác đến, ai làm hôn nhân chính của hôn lễ, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến bí thư chi bộ Lưu Vĩnh Xuân của thôn.

Chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, Phó Thập Đông dùng nước lạnh rửa mặt, lại đi đến cách vách đón Diệp Ngưng Dao đi làm.

Trong tay anh còn mang theo một gói kẹo cùng một gói bánh máng, suy nghĩ vô cùng chu đáo.

Thấy anh cầm những đồ ăn uống đến, Diệp Ngưng Dao mới phản ứng lại chuyện thương lượng ngày hôm qua, bỗng nhiên hiểu được anh cố ý nói tới đón cô là có ý gì?

Hiện tại bọn họ là quan hệ vợ chồng mới cưới, loại quan hệ có sự biến hóa này, ngày hôm qua còn chưa cảm thấy thế nào, trải qua một đêm lắng đọng, Phó Thập Đông mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, lớn mật đi tới trước người cô nắm chặt tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Đặt lại tất cả số tiền này vào hộp và sắp xếp lại chỉnh tề. Diệp Ngưng Dao nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thiếp đi, mà ở nhà họ Phó cách đó không xa, Phó Viện ngồi trên một cái ghế nhỏ cắn chặt môi vẻ mặt ưu sầu.Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, Phó Thập Đông mặc áo khoác vừa định rời đi, đã bị tiểu cô nương tiểu quỷ lớn này ngăn cản đường đi.“Chú, chú có thể giúp con một việc được không?”“Hửm?” Anh dừng bước nhìn về phía cô bé, mặt mày tiểu cô nương đã rõ nét hơn, càng ngày càng giống anh trai của cô bé.Phó Viện ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nguyên nhân.Phó Thập Đông thấy thế, khom lưng ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô bé, ngữ khí hơi ngưng tụ: “Có phải trong thôn có người khi dễ cháu hay không?”“Không phải không phải.” Cô bé vội vàng vẫy tay giải thích: “Những đứa trẻ trong làng không ai dám bắt nạt cháu ạ!”Thấy cô bé không giống là nói dối, Phó Thập Đông lúc này mới giãn mi tâm.“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”“Chú, cháu có thể gọi chú là cha một tiếng được không? “Phó Viện khẩn trương nhìn anh, đáy mắt đều là nét chờ mong, thấy Phó Thập Đông nửa ngày không lên tiếng, cô bé vươn một ngón tay mảnh khảnh nhỏ giọng năn nỉ: “Cháu chỉ kêu một tiếng thôi mà…”Chú của cô bé rất nhanh thôi sẽ có con của mình, từ nhỏ đến lớn cô bé thật sự rất muốn gọi anh một tiếng cha…Cho dù chỉ là kêu một tiếng thôi.Cô bé nhìn như vậy làm cho người ta đau lòng, yết hầu Phó Thập Đông bị nghẹn lại, khàn giọng nói: “Viên Viên, chú không phải cha của cháu, cha cháu khi còn sống… rất thương cháu.”Đứa nhỏ này từ khi còn rất nhỏ đã không có cha, đối với cha, việc cô bé không có tình cảm là có thể giải thích được.Lúc trước anh trai có bao nhiêu sự cưng chiều Viên Viên, anh đều nhìn thấy.Dù sao thì chuyện này anh cũng không thể nào đáp ứng được.“Thật sự không được sao?” Trong mắt Phó Viện là nước mắt lưng tròng như chực rớt xuống, không hiểu vì sao chú bình thường đối với cô bé tốt như vậy, lại không đáp ứng yêu cầu nho nhỏ này.“Viên Viên, cha mẹ cháu yêu thương cháu rất nhiều so với bất cứ ai. Chẳng qua bọn họ hiện tại không có biện pháp làm bạn với cháu mà thôi.” Phó Thập Đông nghẹn ngào, đưa tay xoa xoa tóc cô bé.“Cháu hiểu rồi ạ…” Phó Viện cúi đầu, lại khôi phục thành bộ dạng nhu thuận bình thường.Tuổi còn nhỏ như Phó Viện đang cần sự quan tâm của người lớn, Phó Thập Đông cảm thấy bình thường mình đối với bọn họ quan tâm quá ít, cho nên mới làm cho hai đứa nhỏ thiếu cảm giác an toàn.Thẳng đến khi bọn họ ngủ, anh mới yên tâm rời khỏi nhà họ Phó để trở về gian phòng được xây bằng đất của mình.Nhìn quanh bốn phía, nơi này sắp sửa sẽ nghênh đón thêm một nữ chủ nhân của nó, anh chống hai bên hông luôn cảm thấy trong phòng hình như thiếu chút gì đó.Đêm nay, Phó Thập Đông bận rộn đến nửa đêm, gà trống sắp kêu lên anh mới hài lòng nằm xuống giường ngủ.Một người là cô nhi không có trưởng bối còn sống, người còn lại là người từ tỉnh khác đến, ai làm hôn nhân chính của hôn lễ, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến bí thư chi bộ Lưu Vĩnh Xuân của thôn.Chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, Phó Thập Đông dùng nước lạnh rửa mặt, lại đi đến cách vách đón Diệp Ngưng Dao đi làm.Trong tay anh còn mang theo một gói kẹo cùng một gói bánh máng, suy nghĩ vô cùng chu đáo.Thấy anh cầm những đồ ăn uống đến, Diệp Ngưng Dao mới phản ứng lại chuyện thương lượng ngày hôm qua, bỗng nhiên hiểu được anh cố ý nói tới đón cô là có ý gì?Hiện tại bọn họ là quan hệ vợ chồng mới cưới, loại quan hệ có sự biến hóa này, ngày hôm qua còn chưa cảm thấy thế nào, trải qua một đêm lắng đọng, Phó Thập Đông mất tự nhiên mà sờ sờ mũi, lớn mật đi tới trước người cô nắm chặt tay cô: “Chúng ta đi thôi.”

Chương 101