Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 108
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cám ơn cô, tôi cũng chúc cô sớm gặp được ý trung nhân nhé.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chúc lại.Cô rất hy vọng đôi cẩu nam nữ Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ có thể ở bên nhau suốt đời.Nồng độ rượu cũng không cao lắm, hai người nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, Diệp Ngưng Dao uống rượu xong vừa định đi lại bị Triệu Tiểu Liên ngăn lại.“Thanh niên tri thức Diệp, không bằng chúng ta uống thêm một ly nữa đi.”Ánh mắt Diệp Ngưng Dao sáng quắc nhìn về phía cô ta, lông mày nhỏ khẽ nhíu.Phó Thập Đông vừa mới nghĩ ra lời định ngăn cản, liền nghe vợ anh gật đầu đáp ứng: “Được, có điều ly rượu này nhỏ quá uống không đã, không bằng chúng ta đổi sang chén uống đi.”Đây là muốn chuốc say nhau à?Khách ngồi cùng bàn vừa thấy có náo nhiệt, tất cả đều bỏ đũa xuống, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn, duỗi cổ chờ động tác tiếp theo của hai người.Còn có người tốt bụng cầm lấy hai cái chén sạch sẽ, ồn ào nói: “Hai chén này chưa ai dùng đến, vừa lúc để cho hai người đổi chén uống rượu.”Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén, khiêu khích nhìn về phía Triệu Tiểu Liên: “Uống bằng cái này cô thấy thế nào?”Triệu Tiểu Liên nhìn cái bát sạch để trên bàn, liế.m môi nói: “Được, chúng ta uống bằng chén đi, uống thật thoải mái! Có điều, chén trước là hai vợ chồng son mời rượu tôi, lần này cũng nên đổi thành tôi kính hai vị tân nhân chứ.”Nói xong, cô cầm lấy bình rượu trắng trên bàn, rót cho hai bên mỗi người một chén rượu trắng lớn.Trong quá trình rót rượu, ngón tay khẽ run lên, thiếu chút nữa đổ rượu ra bên ngoài.Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm tay cô, sắc mặt hơi ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười vừa rồi.“Chén rượu này tôi kính cô trước, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Triệu Tiểu Liên bưng một chén rượu trong đó lên, thần kinh căng thẳng không dám nơi lỏng nửa phần.“Cám ơn lời chúc phúc của cô nhé.” Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén rượu vừa bưng lên, đã bị Phó Thập Đông ngăn cản lại.“Chén rượu này để tôi uống.”“Vậy thì không được!” Thấy anh muốn giành lấy rượu, Triệu Tiểu Liên lập tức đưa tay ngăn cản: “Chén này tôi mời cô dâu, anh muốn uống thì phải chờ chén tiếp theo.”Thấy cô ta khẩn trương, trong lòng Diệp Ngưng Dao cười nhạo một tiếng: “Không sao, anh để em uống.” Cô vỗ vỗ cánh tay Phó Thập Đông an ủi.Đúng lúc này, một trận gió xuân nhẹ nhàng lướt qua cây đào trong viện, chỉ thấy cành cây nhẹ nhàng rung lên, cánh hoa đào rụng xuống, hình ảnh kia đẹp không sao tả xiết.Cây đào này lấy linh lực tẩm bổ, bất luận là hoa sắc hay là hương thơm đều là cây bình thường không thể so sánh được.Phấn của cánh hoa rơi xuống bàn, còn rơi trên bả vai, hương thơm từng đợt tỏa ra khiến lòng người sảng khoái.Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp này hấp dẫn, đều thán phục trước vẻ đẹp của nó.Nhân cơ hội này, Diệp Ngưng Dao vụng trộm đổi vị trí của hai chén rượu, cho đến khi mọi người đều phục hồi lại tinh thần, cô mới cười tủm tỉm thúc giục nói: “Cô Triệu, bàn khác còn chờ hai chúng tôi đến mời rượu nữa, không bằng chúng ta nhanh lên đi.”Cảnh đẹp vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu, Triệu Tiểu Liên lại càng hận Diệp Ngưng Dao hơn, dựa vào cái gì mà đều ở đầu thôn, cô ấy chẳng những có được Phó Thập Đông, còn có thể có được một gốc đào xinh đẹp như vậy chứ?Cô bưng chén rượu lên, nở nụ cười: “Cô Diệp, cạn chén.”“Cạn chén.”Một tiếng va chạm, hai người đều uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh thấy vậy nhao nhao khen ngợi.Phó Thập Đông bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu trong tay cô, nhẹ nhàng thì thầm “Đi thôi, để anh đi làm chút đồ ăn cho em, không ăn gì mà uống rượu sẽ đau dạ dày đấy.”Diệp Ngưng Dao ngoan ngoãn gật đầu, cùng mọi người khách sáo chào hỏi hai câu liền đi đến bàn khác.
“Cám ơn cô, tôi cũng chúc cô sớm gặp được ý trung nhân nhé.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chúc lại.
Cô rất hy vọng đôi cẩu nam nữ Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ có thể ở bên nhau suốt đời.
Nồng độ rượu cũng không cao lắm, hai người nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, Diệp Ngưng Dao uống rượu xong vừa định đi lại bị Triệu Tiểu Liên ngăn lại.
“Thanh niên tri thức Diệp, không bằng chúng ta uống thêm một ly nữa đi.”
Ánh mắt Diệp Ngưng Dao sáng quắc nhìn về phía cô ta, lông mày nhỏ khẽ nhíu.
Phó Thập Đông vừa mới nghĩ ra lời định ngăn cản, liền nghe vợ anh gật đầu đáp ứng: “Được, có điều ly rượu này nhỏ quá uống không đã, không bằng chúng ta đổi sang chén uống đi.”
Đây là muốn chuốc say nhau à?
Khách ngồi cùng bàn vừa thấy có náo nhiệt, tất cả đều bỏ đũa xuống, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn, duỗi cổ chờ động tác tiếp theo của hai người.
Còn có người tốt bụng cầm lấy hai cái chén sạch sẽ, ồn ào nói: “Hai chén này chưa ai dùng đến, vừa lúc để cho hai người đổi chén uống rượu.”
Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén, khiêu khích nhìn về phía Triệu Tiểu Liên: “Uống bằng cái này cô thấy thế nào?”
Triệu Tiểu Liên nhìn cái bát sạch để trên bàn, liế.m môi nói: “Được, chúng ta uống bằng chén đi, uống thật thoải mái! Có điều, chén trước là hai vợ chồng son mời rượu tôi, lần này cũng nên đổi thành tôi kính hai vị tân nhân chứ.”
Nói xong, cô cầm lấy bình rượu trắng trên bàn, rót cho hai bên mỗi người một chén rượu trắng lớn.
Trong quá trình rót rượu, ngón tay khẽ run lên, thiếu chút nữa đổ rượu ra bên ngoài.
Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm tay cô, sắc mặt hơi ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười vừa rồi.
“Chén rượu này tôi kính cô trước, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Triệu Tiểu Liên bưng một chén rượu trong đó lên, thần kinh căng thẳng không dám nơi lỏng nửa phần.
“Cám ơn lời chúc phúc của cô nhé.” Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén rượu vừa bưng lên, đã bị Phó Thập Đông ngăn cản lại.
“Chén rượu này để tôi uống.”
“Vậy thì không được!” Thấy anh muốn giành lấy rượu, Triệu Tiểu Liên lập tức đưa tay ngăn cản: “Chén này tôi mời cô dâu, anh muốn uống thì phải chờ chén tiếp theo.”
Thấy cô ta khẩn trương, trong lòng Diệp Ngưng Dao cười nhạo một tiếng: “Không sao, anh để em uống.” Cô vỗ vỗ cánh tay Phó Thập Đông an ủi.
Đúng lúc này, một trận gió xuân nhẹ nhàng lướt qua cây đào trong viện, chỉ thấy cành cây nhẹ nhàng rung lên, cánh hoa đào rụng xuống, hình ảnh kia đẹp không sao tả xiết.
Cây đào này lấy linh lực tẩm bổ, bất luận là hoa sắc hay là hương thơm đều là cây bình thường không thể so sánh được.
Phấn của cánh hoa rơi xuống bàn, còn rơi trên bả vai, hương thơm từng đợt tỏa ra khiến lòng người sảng khoái.
Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp này hấp dẫn, đều thán phục trước vẻ đẹp của nó.
Nhân cơ hội này, Diệp Ngưng Dao vụng trộm đổi vị trí của hai chén rượu, cho đến khi mọi người đều phục hồi lại tinh thần, cô mới cười tủm tỉm thúc giục nói: “Cô Triệu, bàn khác còn chờ hai chúng tôi đến mời rượu nữa, không bằng chúng ta nhanh lên đi.”
Cảnh đẹp vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu, Triệu Tiểu Liên lại càng hận Diệp Ngưng Dao hơn, dựa vào cái gì mà đều ở đầu thôn, cô ấy chẳng những có được Phó Thập Đông, còn có thể có được một gốc đào xinh đẹp như vậy chứ?
Cô bưng chén rượu lên, nở nụ cười: “Cô Diệp, cạn chén.”
“Cạn chén.”
Một tiếng va chạm, hai người đều uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh thấy vậy nhao nhao khen ngợi.
Phó Thập Đông bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu trong tay cô, nhẹ nhàng thì thầm “Đi thôi, để anh đi làm chút đồ ăn cho em, không ăn gì mà uống rượu sẽ đau dạ dày đấy.”
Diệp Ngưng Dao ngoan ngoãn gật đầu, cùng mọi người khách sáo chào hỏi hai câu liền đi đến bàn khác.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Cám ơn cô, tôi cũng chúc cô sớm gặp được ý trung nhân nhé.” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chúc lại.Cô rất hy vọng đôi cẩu nam nữ Triệu Tiểu Liên và Mạnh Nghênh Võ có thể ở bên nhau suốt đời.Nồng độ rượu cũng không cao lắm, hai người nâng chén lên uống một hơi cạn sạch, Diệp Ngưng Dao uống rượu xong vừa định đi lại bị Triệu Tiểu Liên ngăn lại.“Thanh niên tri thức Diệp, không bằng chúng ta uống thêm một ly nữa đi.”Ánh mắt Diệp Ngưng Dao sáng quắc nhìn về phía cô ta, lông mày nhỏ khẽ nhíu.Phó Thập Đông vừa mới nghĩ ra lời định ngăn cản, liền nghe vợ anh gật đầu đáp ứng: “Được, có điều ly rượu này nhỏ quá uống không đã, không bằng chúng ta đổi sang chén uống đi.”Đây là muốn chuốc say nhau à?Khách ngồi cùng bàn vừa thấy có náo nhiệt, tất cả đều bỏ đũa xuống, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn, duỗi cổ chờ động tác tiếp theo của hai người.Còn có người tốt bụng cầm lấy hai cái chén sạch sẽ, ồn ào nói: “Hai chén này chưa ai dùng đến, vừa lúc để cho hai người đổi chén uống rượu.”Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén, khiêu khích nhìn về phía Triệu Tiểu Liên: “Uống bằng cái này cô thấy thế nào?”Triệu Tiểu Liên nhìn cái bát sạch để trên bàn, liế.m môi nói: “Được, chúng ta uống bằng chén đi, uống thật thoải mái! Có điều, chén trước là hai vợ chồng son mời rượu tôi, lần này cũng nên đổi thành tôi kính hai vị tân nhân chứ.”Nói xong, cô cầm lấy bình rượu trắng trên bàn, rót cho hai bên mỗi người một chén rượu trắng lớn.Trong quá trình rót rượu, ngón tay khẽ run lên, thiếu chút nữa đổ rượu ra bên ngoài.Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm tay cô, sắc mặt hơi ngưng tụ, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục nụ cười vừa rồi.“Chén rượu này tôi kính cô trước, chúc hai người sớm sinh quý tử.” Triệu Tiểu Liên bưng một chén rượu trong đó lên, thần kinh căng thẳng không dám nơi lỏng nửa phần.“Cám ơn lời chúc phúc của cô nhé.” Diệp Ngưng Dao nhận lấy chén rượu vừa bưng lên, đã bị Phó Thập Đông ngăn cản lại.“Chén rượu này để tôi uống.”“Vậy thì không được!” Thấy anh muốn giành lấy rượu, Triệu Tiểu Liên lập tức đưa tay ngăn cản: “Chén này tôi mời cô dâu, anh muốn uống thì phải chờ chén tiếp theo.”Thấy cô ta khẩn trương, trong lòng Diệp Ngưng Dao cười nhạo một tiếng: “Không sao, anh để em uống.” Cô vỗ vỗ cánh tay Phó Thập Đông an ủi.Đúng lúc này, một trận gió xuân nhẹ nhàng lướt qua cây đào trong viện, chỉ thấy cành cây nhẹ nhàng rung lên, cánh hoa đào rụng xuống, hình ảnh kia đẹp không sao tả xiết.Cây đào này lấy linh lực tẩm bổ, bất luận là hoa sắc hay là hương thơm đều là cây bình thường không thể so sánh được.Phấn của cánh hoa rơi xuống bàn, còn rơi trên bả vai, hương thơm từng đợt tỏa ra khiến lòng người sảng khoái.Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp này hấp dẫn, đều thán phục trước vẻ đẹp của nó.Nhân cơ hội này, Diệp Ngưng Dao vụng trộm đổi vị trí của hai chén rượu, cho đến khi mọi người đều phục hồi lại tinh thần, cô mới cười tủm tỉm thúc giục nói: “Cô Triệu, bàn khác còn chờ hai chúng tôi đến mời rượu nữa, không bằng chúng ta nhanh lên đi.”Cảnh đẹp vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu, Triệu Tiểu Liên lại càng hận Diệp Ngưng Dao hơn, dựa vào cái gì mà đều ở đầu thôn, cô ấy chẳng những có được Phó Thập Đông, còn có thể có được một gốc đào xinh đẹp như vậy chứ?Cô bưng chén rượu lên, nở nụ cười: “Cô Diệp, cạn chén.”“Cạn chén.”Một tiếng va chạm, hai người đều uống một hơi cạn sạch, người bên cạnh thấy vậy nhao nhao khen ngợi.Phó Thập Đông bất đắc dĩ cầm lấy chén rượu trong tay cô, nhẹ nhàng thì thầm “Đi thôi, để anh đi làm chút đồ ăn cho em, không ăn gì mà uống rượu sẽ đau dạ dày đấy.”Diệp Ngưng Dao ngoan ngoãn gật đầu, cùng mọi người khách sáo chào hỏi hai câu liền đi đến bàn khác.