Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 123
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.”Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?”Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống.Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích.Có lẽ lần trước chịu kí.ch thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đũng quần, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô.“Cô Diệp…thanh niên tri thức Diệp, cô hỏi tôi có chuyện gì không?”“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy vợ cười với tên đàn ông khác, nét ghen tuông của Phó Thập Đông dâng lên trào trào, cho dù biết đó chỉ là nụ cười giả, nhưng cũng rất chướng mắt. Anh kéo tay Diệp Ngưng Dao lên, dùng thân thể ngăn cách hai người.Mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao không nói thêm gì nữa, theo người đàn ông nhà mình rời khỏi khu rừng cây này.Thấy bọn họ đi xa, Uông Đại Thuận xách củi lên vai, thở phào nhẹ nhõm.Về đến nhà, bà Uông đã mệt mỏi đến mức liền trở về phòng nằm xuống. Nghĩ đến ngày tân hôn đầu tiên phải biểu hện thật tốt trước mặt vợ, không chừng Triệu Tiểu Liên vừa cao hứng liền tốt với hắn ta hơn.Uông Đại Thuận khom lưng dùng gậy gỗ để vào bếp chuẩn bị đốt lửa, tưởng tượng ở trong phòng ấm áp, sau đó ôm vợ mình, hắn ném củi vào trong lò không chút nương tay, thiếu chút nữa ném hết cành cây thông vào trong.Cành thông trong lò bị lửa thiêu cháy “bùm bùm”, ngọn lửa càng cháy càng lớn, đang lúc hắn chổng mông xem có muốn thêm củi vào hay không, đột nhiên một ngọn lửa từ bên trong lao ra trực tiếp cháy đến lông mày của hắn ra.Uông Đại Thuận sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không quan tâm bản thân mình có bị cháy hay không, hắn trơ mắt nhìn lửa của cành cây thông cùng cỏ khô bên ngoài bếp lò càng lớn, vội vàng lên tiếng kêu cứu: “Mẹ! Mẹ ơi! Nó đang bốc cháy kìa!”Bình thường công việc trong nhà hắn chưa bao giờ làm, nên lúc này càng sợ tới mức không biết làm sao, đợi đến lúc mẹ Uông cùng Triệu Tiểu Liên chạy ra, hắn còn ngây ngốc ngồi trên mặt đất mặc cho ngọn lửa càng lúc càng cao.“Anh có phải là một kẻ ngốc không hả? Còn không mau dập lửa đi!”Triệu Tiểu Liên chính là một người đàn bà đanh đá, chỉ là ở trước mặt mọi người rất biết giả vờ mà thôi, cô ta đi lên đánh hắn ta, đánh cho Uông Đại Thuận hai mắt nổ đom đóm.Bà Uông vừa thấy con trai bảo bối bị đánh, đau lòng lấy chổi bên cạnh lên muốn đánh vào người con dâu.Quay lại thì thấy trong phòng bếp đã khói đen cuồn cuộn.“Khụ khụ… Hai mẹ con các người bị bệnh đúng không? Mau chữa cháy đi chứ! Tôi không muốn chết cùng với các người đâu!” Triệu Tiểu Liên che miệng mũi, né tránh công kích đi vào bể nước lấy nước xối lên, lúc này, đám người Uông Đại Thuận mới phản ứng lại, cũng vội vàng đến hỗ trợ.Mười phút sau, ba người ngồi trên mặt đất nhìn bức tường đất đen kịt, tâm tình trở nên khác nhau.Con dâu vừa mới vào cửa, nhà đã biến thành như vậy, bà Uông nhịn không được mà gào khóc: “Triệu Tiểu Liên cô là đồ sao chổi! Cô khắc chết chồng trước của cô, bây giờ cô còn muốn khắc chết con trai tôi nữa đúng không, sao cô không chết luôn đi hả!?”Tục ngữ có câu người cần có thể diện, cây cần có vỏ, mấy câu này chọc vào nỗi đau trong lòng Triệu Tiểu Liên, cô ta mạnh mẽ đứng lên chống thắt lưng quát: “Bà cho rằng tôi vui vẻ gả đến nhà họ Uông các người à? Cho dù tôi chết cũng sẽ kéo theo đứa con ăn hại của bà rồi chôn cùng!”Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, đã không ít người tụ tập bên ngoài tường nhà họ Uông, tất cả mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt, ai cũng không nghĩ sẽ đi vào can ngăn.
Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.”
Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?”
Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống.
Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích.
Có lẽ lần trước chịu kí.ch thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đũng quần, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô.
“Cô Diệp…thanh niên tri thức Diệp, cô hỏi tôi có chuyện gì không?”
“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy vợ cười với tên đàn ông khác, nét ghen tuông của Phó Thập Đông dâng lên trào trào, cho dù biết đó chỉ là nụ cười giả, nhưng cũng rất chướng mắt. Anh kéo tay Diệp Ngưng Dao lên, dùng thân thể ngăn cách hai người.
Mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao không nói thêm gì nữa, theo người đàn ông nhà mình rời khỏi khu rừng cây này.
Thấy bọn họ đi xa, Uông Đại Thuận xách củi lên vai, thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, bà Uông đã mệt mỏi đến mức liền trở về phòng nằm xuống. Nghĩ đến ngày tân hôn đầu tiên phải biểu hện thật tốt trước mặt vợ, không chừng Triệu Tiểu Liên vừa cao hứng liền tốt với hắn ta hơn.
Uông Đại Thuận khom lưng dùng gậy gỗ để vào bếp chuẩn bị đốt lửa, tưởng tượng ở trong phòng ấm áp, sau đó ôm vợ mình, hắn ném củi vào trong lò không chút nương tay, thiếu chút nữa ném hết cành cây thông vào trong.
Cành thông trong lò bị lửa thiêu cháy “bùm bùm”, ngọn lửa càng cháy càng lớn, đang lúc hắn chổng mông xem có muốn thêm củi vào hay không, đột nhiên một ngọn lửa từ bên trong lao ra trực tiếp cháy đến lông mày của hắn ra.
Uông Đại Thuận sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không quan tâm bản thân mình có bị cháy hay không, hắn trơ mắt nhìn lửa của cành cây thông cùng cỏ khô bên ngoài bếp lò càng lớn, vội vàng lên tiếng kêu cứu: “Mẹ! Mẹ ơi! Nó đang bốc cháy kìa!”
Bình thường công việc trong nhà hắn chưa bao giờ làm, nên lúc này càng sợ tới mức không biết làm sao, đợi đến lúc mẹ Uông cùng Triệu Tiểu Liên chạy ra, hắn còn ngây ngốc ngồi trên mặt đất mặc cho ngọn lửa càng lúc càng cao.
“Anh có phải là một kẻ ngốc không hả? Còn không mau dập lửa đi!”
Triệu Tiểu Liên chính là một người đàn bà đanh đá, chỉ là ở trước mặt mọi người rất biết giả vờ mà thôi, cô ta đi lên đánh hắn ta, đánh cho Uông Đại Thuận hai mắt nổ đom đóm.
Bà Uông vừa thấy con trai bảo bối bị đánh, đau lòng lấy chổi bên cạnh lên muốn đánh vào người con dâu.
Quay lại thì thấy trong phòng bếp đã khói đen cuồn cuộn.
“Khụ khụ… Hai mẹ con các người bị bệnh đúng không? Mau chữa cháy đi chứ! Tôi không muốn chết cùng với các người đâu!” Triệu Tiểu Liên che miệng mũi, né tránh công kích đi vào bể nước lấy nước xối lên, lúc này, đám người Uông Đại Thuận mới phản ứng lại, cũng vội vàng đến hỗ trợ.
Mười phút sau, ba người ngồi trên mặt đất nhìn bức tường đất đen kịt, tâm tình trở nên khác nhau.
Con dâu vừa mới vào cửa, nhà đã biến thành như vậy, bà Uông nhịn không được mà gào khóc: “Triệu Tiểu Liên cô là đồ sao chổi! Cô khắc chết chồng trước của cô, bây giờ cô còn muốn khắc chết con trai tôi nữa đúng không, sao cô không chết luôn đi hả!?”
Tục ngữ có câu người cần có thể diện, cây cần có vỏ, mấy câu này chọc vào nỗi đau trong lòng Triệu Tiểu Liên, cô ta mạnh mẽ đứng lên chống thắt lưng quát: “Bà cho rằng tôi vui vẻ gả đến nhà họ Uông các người à? Cho dù tôi chết cũng sẽ kéo theo đứa con ăn hại của bà rồi chôn cùng!”
Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, đã không ít người tụ tập bên ngoài tường nhà họ Uông, tất cả mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt, ai cũng không nghĩ sẽ đi vào can ngăn.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Ra ngoài gặp ôn thần, Uông Đại Thuận bất giác nuốt nước miếng, hai chân run rẩy: “Không, không có ai cả.”Diệp Ngưng Dao nhìn củi trên vai hắn ta, mặt mày hớn hở đi tới: “Đây không phải là đồng chí Uông sao? Ra ngoài chặt củi à?”Nói xong cô giơ tay lên sờ lên cành cây thông vừa bị người chém xuống, hai giây sau buông tay xuống.Uông Đại Thuận như bị đóng băng, hoảng sợ nhìn cô, không dám nhúc nhích.Có lẽ lần trước chịu kí.ch thích quá lớn, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau trứng, bất giác kẹp chặt đũng quần, thái độ cúi thấp đầu khúm núm với cô.“Cô Diệp…thanh niên tri thức Diệp, cô hỏi tôi có chuyện gì không?”“Chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy vợ cười với tên đàn ông khác, nét ghen tuông của Phó Thập Đông dâng lên trào trào, cho dù biết đó chỉ là nụ cười giả, nhưng cũng rất chướng mắt. Anh kéo tay Diệp Ngưng Dao lên, dùng thân thể ngăn cách hai người.Mục đích đã đạt được, Diệp Ngưng Dao không nói thêm gì nữa, theo người đàn ông nhà mình rời khỏi khu rừng cây này.Thấy bọn họ đi xa, Uông Đại Thuận xách củi lên vai, thở phào nhẹ nhõm.Về đến nhà, bà Uông đã mệt mỏi đến mức liền trở về phòng nằm xuống. Nghĩ đến ngày tân hôn đầu tiên phải biểu hện thật tốt trước mặt vợ, không chừng Triệu Tiểu Liên vừa cao hứng liền tốt với hắn ta hơn.Uông Đại Thuận khom lưng dùng gậy gỗ để vào bếp chuẩn bị đốt lửa, tưởng tượng ở trong phòng ấm áp, sau đó ôm vợ mình, hắn ném củi vào trong lò không chút nương tay, thiếu chút nữa ném hết cành cây thông vào trong.Cành thông trong lò bị lửa thiêu cháy “bùm bùm”, ngọn lửa càng cháy càng lớn, đang lúc hắn chổng mông xem có muốn thêm củi vào hay không, đột nhiên một ngọn lửa từ bên trong lao ra trực tiếp cháy đến lông mày của hắn ra.Uông Đại Thuận sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, căn bản không quan tâm bản thân mình có bị cháy hay không, hắn trơ mắt nhìn lửa của cành cây thông cùng cỏ khô bên ngoài bếp lò càng lớn, vội vàng lên tiếng kêu cứu: “Mẹ! Mẹ ơi! Nó đang bốc cháy kìa!”Bình thường công việc trong nhà hắn chưa bao giờ làm, nên lúc này càng sợ tới mức không biết làm sao, đợi đến lúc mẹ Uông cùng Triệu Tiểu Liên chạy ra, hắn còn ngây ngốc ngồi trên mặt đất mặc cho ngọn lửa càng lúc càng cao.“Anh có phải là một kẻ ngốc không hả? Còn không mau dập lửa đi!”Triệu Tiểu Liên chính là một người đàn bà đanh đá, chỉ là ở trước mặt mọi người rất biết giả vờ mà thôi, cô ta đi lên đánh hắn ta, đánh cho Uông Đại Thuận hai mắt nổ đom đóm.Bà Uông vừa thấy con trai bảo bối bị đánh, đau lòng lấy chổi bên cạnh lên muốn đánh vào người con dâu.Quay lại thì thấy trong phòng bếp đã khói đen cuồn cuộn.“Khụ khụ… Hai mẹ con các người bị bệnh đúng không? Mau chữa cháy đi chứ! Tôi không muốn chết cùng với các người đâu!” Triệu Tiểu Liên che miệng mũi, né tránh công kích đi vào bể nước lấy nước xối lên, lúc này, đám người Uông Đại Thuận mới phản ứng lại, cũng vội vàng đến hỗ trợ.Mười phút sau, ba người ngồi trên mặt đất nhìn bức tường đất đen kịt, tâm tình trở nên khác nhau.Con dâu vừa mới vào cửa, nhà đã biến thành như vậy, bà Uông nhịn không được mà gào khóc: “Triệu Tiểu Liên cô là đồ sao chổi! Cô khắc chết chồng trước của cô, bây giờ cô còn muốn khắc chết con trai tôi nữa đúng không, sao cô không chết luôn đi hả!?”Tục ngữ có câu người cần có thể diện, cây cần có vỏ, mấy câu này chọc vào nỗi đau trong lòng Triệu Tiểu Liên, cô ta mạnh mẽ đứng lên chống thắt lưng quát: “Bà cho rằng tôi vui vẻ gả đến nhà họ Uông các người à? Cho dù tôi chết cũng sẽ kéo theo đứa con ăn hại của bà rồi chôn cùng!”Náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, đã không ít người tụ tập bên ngoài tường nhà họ Uông, tất cả mọi người chỉ là đến xem náo nhiệt, ai cũng không nghĩ sẽ đi vào can ngăn.