Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 127

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Có ký ức của nguyên chủ, Diệp Ngưng Dao vẫn biết chúng là cái gì, món quà này có chút quý giá, cô cũng không có ý định nhận lấy.Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn líu lưỡi, so với đến tay không, sao cô lại cảm thấy Lâm Tử An lại khoe khoang như vậy chứ?“Ý anh là gì vậy hả? Mang theo quà tặng cũng không nói trước cho tôi biết, là muốn tôi phải xấu mặt sao?”Một trận chỉ trích khiến Lâm Tử An không hiểu tại sao, anh không để ý đến việc Diệp Ngưng Dao cự tuyệt mà trực tiếp nhét đồ vào tay cô, ngay sau đó xoay người hỏi Mạc Tiểu Thanh, ngữ khí ác liệt: “Tôi mang theo lễ vật có quan hệ gì tới cô chứ? Cô chạy đến nhà người khác ăn không uống, cô còn ở đây vô lý mà mắng tôi sao?”Thấy hai người càng cãi nhau càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải một tay xách giỏ trúc một tay cầm lễ vật, dùng khuỷu tay đẩy bọn họ vào sân.“Các cô có thấy khát hay không hả? Tốt hơn là vào nhà và uống một ly nước đi.”Thanh âm dịu dàng như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trong nháy mắt hòa hoãn bầu không khí đang giương cung bạt kiếm của bọn họ.Mạc Tiểu Thanh thở phì phì quay đầu không nhìn về phía anh ta nữa, mà Lâm Tử An không chút khách sáo đi vào phòng nhìn xung quanh: “Phó Thập Đông đâu? Sao anh ta không có ở nhà à?”“Anh ấy đi lên huyện còn chưa trở về.” Kỳ thật Phó Thập Đông là lên núi thăm nom ong mật, Diệp Ngưng Dao cũng không có ý định nói cho bọn họ biết sự thật.Về phần sau này có thể nói hay không, còn phải xem lại.Trong thôn vẫn luôn truyền lời nhau rằng Phó Thập Đông không làm việc đàng hoàng mà chuyên đi lên huyện uống rượu đánh bài, vì thế Lâm Tử An rất tự nhiên liên tưởng đến nơi khác.“Đàn ông tốt đều dựa vào việc vợ quản lý mà ra, chủ tịch đã nói qua phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, tính cách quá ôn nhu của cô cũng không được.”Giọng điệu của anh có chút nghiêm túc, Diệp Ngưng Dao nghe xong thì rất bối rối, không hiểu được ý nghĩa của những lời nói này của anh là có ý gì.Ngược lại Mạc Tiểu Thanh nghe xong liền hiểu, ánh mắt cô trừng mắt phản bác nói: “Anh có thời gian rảnh rỗi kia không bằng đi quản người anh em của anh đi, Ngưng Dao có quản được hay không cũng không cần đến lượt anh phải quan tâm!”“Tôi nghĩ chúng ta là bạn tốt của nhau nên tôi mới nói như vậy, sao tự nhiên cô lại tức giận như vậy chứ?”Thấy hai người này lại cãi nhau, Diệp Ngưng Dao dần dần mất kiên nhẫn, mi tâm cô khẽ nhíu lại, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu hai người còn cãi nhau nữa thì mau đi về đi, muốn ở lại ăn cơm thì mau câm miệng lại.”Mục đích Lâm Tử An tới hôm nay, ngoại trừ muốn cảm ơn vợ chồng bọn họ ra, cũng là muốn cùng Phó Thập Đông kết giao bạn bè, tạm thời còn chưa nhìn thấy anh ấy, anh đành phải an phận ngậm miệng lại không nói nữa.Mà Mạc Tiểu Thanh còn có việc muốn nói với Diệp Ngưng Dao, lại càng không muốn đi.Vì thế ba người thật vất vả mới duy trì một bầu không khí yên bình, đợi đến khi Phó Thập Đông trở về.Thấy trong nhà có khách tới, Phó Thập Đông cho rằng là Diệp Ngưng Dao mời tới, anh liền buông nông cụ trong tay xuống, vẻ mặt thản nhiên chào hỏi bọn họ.Sợ có mình ở đây, bọn họ sẽ lại không thoải mái nên anh cầm lấy bình ấm trong phòng đi vào phòng bếp.“Ngưng Dao, người đàn ông của cậu có phải là không chào đón chúng tôi không?” Mỗi lần nhìn thấy Phó Thập Đông, Mạc Tiểu Thanh đều sẽ không tự giác mà sợ, cô cũng biết người này không giống như lời đồn đãi, nhưng chính là nhịn không được mà sợ hãi.“Không có, chỉ là anh ấy không giỏi ăn nói, nếu ở chung lâu sẽ thấy anh ấy là một người rất tốt.” Ở trước mặt người ngoài, Diệp Ngưng Dao chính là gà mái bảo vệ con, chỉ cần ai dám nói người nhà họ Phó không tốt, cô sẽ liền phản bác lại.

Có ký ức của nguyên chủ, Diệp Ngưng Dao vẫn biết chúng là cái gì, món quà này có chút quý giá, cô cũng không có ý định nhận lấy.

Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn líu lưỡi, so với đến tay không, sao cô lại cảm thấy Lâm Tử An lại khoe khoang như vậy chứ?

“Ý anh là gì vậy hả? Mang theo quà tặng cũng không nói trước cho tôi biết, là muốn tôi phải xấu mặt sao?”

Một trận chỉ trích khiến Lâm Tử An không hiểu tại sao, anh không để ý đến việc Diệp Ngưng Dao cự tuyệt mà trực tiếp nhét đồ vào tay cô, ngay sau đó xoay người hỏi Mạc Tiểu Thanh, ngữ khí ác liệt: “Tôi mang theo lễ vật có quan hệ gì tới cô chứ? Cô chạy đến nhà người khác ăn không uống, cô còn ở đây vô lý mà mắng tôi sao?”

Thấy hai người càng cãi nhau càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải một tay xách giỏ trúc một tay cầm lễ vật, dùng khuỷu tay đẩy bọn họ vào sân.

“Các cô có thấy khát hay không hả? Tốt hơn là vào nhà và uống một ly nước đi.”

Thanh âm dịu dàng như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trong nháy mắt hòa hoãn bầu không khí đang giương cung bạt kiếm của bọn họ.

Mạc Tiểu Thanh thở phì phì quay đầu không nhìn về phía anh ta nữa, mà Lâm Tử An không chút khách sáo đi vào phòng nhìn xung quanh: “Phó Thập Đông đâu? Sao anh ta không có ở nhà à?”

“Anh ấy đi lên huyện còn chưa trở về.” Kỳ thật Phó Thập Đông là lên núi thăm nom ong mật, Diệp Ngưng Dao cũng không có ý định nói cho bọn họ biết sự thật.

Về phần sau này có thể nói hay không, còn phải xem lại.

Trong thôn vẫn luôn truyền lời nhau rằng Phó Thập Đông không làm việc đàng hoàng mà chuyên đi lên huyện uống rượu đánh bài, vì thế Lâm Tử An rất tự nhiên liên tưởng đến nơi khác.

“Đàn ông tốt đều dựa vào việc vợ quản lý mà ra, chủ tịch đã nói qua phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, tính cách quá ôn nhu của cô cũng không được.”

Giọng điệu của anh có chút nghiêm túc, Diệp Ngưng Dao nghe xong thì rất bối rối, không hiểu được ý nghĩa của những lời nói này của anh là có ý gì.

Ngược lại Mạc Tiểu Thanh nghe xong liền hiểu, ánh mắt cô trừng mắt phản bác nói: “Anh có thời gian rảnh rỗi kia không bằng đi quản người anh em của anh đi, Ngưng Dao có quản được hay không cũng không cần đến lượt anh phải quan tâm!”

“Tôi nghĩ chúng ta là bạn tốt của nhau nên tôi mới nói như vậy, sao tự nhiên cô lại tức giận như vậy chứ?”

Thấy hai người này lại cãi nhau, Diệp Ngưng Dao dần dần mất kiên nhẫn, mi tâm cô khẽ nhíu lại, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu hai người còn cãi nhau nữa thì mau đi về đi, muốn ở lại ăn cơm thì mau câm miệng lại.”

Mục đích Lâm Tử An tới hôm nay, ngoại trừ muốn cảm ơn vợ chồng bọn họ ra, cũng là muốn cùng Phó Thập Đông kết giao bạn bè, tạm thời còn chưa nhìn thấy anh ấy, anh đành phải an phận ngậm miệng lại không nói nữa.

Mà Mạc Tiểu Thanh còn có việc muốn nói với Diệp Ngưng Dao, lại càng không muốn đi.

Vì thế ba người thật vất vả mới duy trì một bầu không khí yên bình, đợi đến khi Phó Thập Đông trở về.

Thấy trong nhà có khách tới, Phó Thập Đông cho rằng là Diệp Ngưng Dao mời tới, anh liền buông nông cụ trong tay xuống, vẻ mặt thản nhiên chào hỏi bọn họ.

Sợ có mình ở đây, bọn họ sẽ lại không thoải mái nên anh cầm lấy bình ấm trong phòng đi vào phòng bếp.

“Ngưng Dao, người đàn ông của cậu có phải là không chào đón chúng tôi không?” Mỗi lần nhìn thấy Phó Thập Đông, Mạc Tiểu Thanh đều sẽ không tự giác mà sợ, cô cũng biết người này không giống như lời đồn đãi, nhưng chính là nhịn không được mà sợ hãi.

“Không có, chỉ là anh ấy không giỏi ăn nói, nếu ở chung lâu sẽ thấy anh ấy là một người rất tốt.” Ở trước mặt người ngoài, Diệp Ngưng Dao chính là gà mái bảo vệ con, chỉ cần ai dám nói người nhà họ Phó không tốt, cô sẽ liền phản bác lại.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Có ký ức của nguyên chủ, Diệp Ngưng Dao vẫn biết chúng là cái gì, món quà này có chút quý giá, cô cũng không có ý định nhận lấy.Mạc Tiểu Thanh ở một bên nhìn líu lưỡi, so với đến tay không, sao cô lại cảm thấy Lâm Tử An lại khoe khoang như vậy chứ?“Ý anh là gì vậy hả? Mang theo quà tặng cũng không nói trước cho tôi biết, là muốn tôi phải xấu mặt sao?”Một trận chỉ trích khiến Lâm Tử An không hiểu tại sao, anh không để ý đến việc Diệp Ngưng Dao cự tuyệt mà trực tiếp nhét đồ vào tay cô, ngay sau đó xoay người hỏi Mạc Tiểu Thanh, ngữ khí ác liệt: “Tôi mang theo lễ vật có quan hệ gì tới cô chứ? Cô chạy đến nhà người khác ăn không uống, cô còn ở đây vô lý mà mắng tôi sao?”Thấy hai người càng cãi nhau càng hăng hái, Diệp Ngưng Dao đành phải một tay xách giỏ trúc một tay cầm lễ vật, dùng khuỷu tay đẩy bọn họ vào sân.“Các cô có thấy khát hay không hả? Tốt hơn là vào nhà và uống một ly nước đi.”Thanh âm dịu dàng như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, trong nháy mắt hòa hoãn bầu không khí đang giương cung bạt kiếm của bọn họ.Mạc Tiểu Thanh thở phì phì quay đầu không nhìn về phía anh ta nữa, mà Lâm Tử An không chút khách sáo đi vào phòng nhìn xung quanh: “Phó Thập Đông đâu? Sao anh ta không có ở nhà à?”“Anh ấy đi lên huyện còn chưa trở về.” Kỳ thật Phó Thập Đông là lên núi thăm nom ong mật, Diệp Ngưng Dao cũng không có ý định nói cho bọn họ biết sự thật.Về phần sau này có thể nói hay không, còn phải xem lại.Trong thôn vẫn luôn truyền lời nhau rằng Phó Thập Đông không làm việc đàng hoàng mà chuyên đi lên huyện uống rượu đánh bài, vì thế Lâm Tử An rất tự nhiên liên tưởng đến nơi khác.“Đàn ông tốt đều dựa vào việc vợ quản lý mà ra, chủ tịch đã nói qua phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, tính cách quá ôn nhu của cô cũng không được.”Giọng điệu của anh có chút nghiêm túc, Diệp Ngưng Dao nghe xong thì rất bối rối, không hiểu được ý nghĩa của những lời nói này của anh là có ý gì.Ngược lại Mạc Tiểu Thanh nghe xong liền hiểu, ánh mắt cô trừng mắt phản bác nói: “Anh có thời gian rảnh rỗi kia không bằng đi quản người anh em của anh đi, Ngưng Dao có quản được hay không cũng không cần đến lượt anh phải quan tâm!”“Tôi nghĩ chúng ta là bạn tốt của nhau nên tôi mới nói như vậy, sao tự nhiên cô lại tức giận như vậy chứ?”Thấy hai người này lại cãi nhau, Diệp Ngưng Dao dần dần mất kiên nhẫn, mi tâm cô khẽ nhíu lại, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu hai người còn cãi nhau nữa thì mau đi về đi, muốn ở lại ăn cơm thì mau câm miệng lại.”Mục đích Lâm Tử An tới hôm nay, ngoại trừ muốn cảm ơn vợ chồng bọn họ ra, cũng là muốn cùng Phó Thập Đông kết giao bạn bè, tạm thời còn chưa nhìn thấy anh ấy, anh đành phải an phận ngậm miệng lại không nói nữa.Mà Mạc Tiểu Thanh còn có việc muốn nói với Diệp Ngưng Dao, lại càng không muốn đi.Vì thế ba người thật vất vả mới duy trì một bầu không khí yên bình, đợi đến khi Phó Thập Đông trở về.Thấy trong nhà có khách tới, Phó Thập Đông cho rằng là Diệp Ngưng Dao mời tới, anh liền buông nông cụ trong tay xuống, vẻ mặt thản nhiên chào hỏi bọn họ.Sợ có mình ở đây, bọn họ sẽ lại không thoải mái nên anh cầm lấy bình ấm trong phòng đi vào phòng bếp.“Ngưng Dao, người đàn ông của cậu có phải là không chào đón chúng tôi không?” Mỗi lần nhìn thấy Phó Thập Đông, Mạc Tiểu Thanh đều sẽ không tự giác mà sợ, cô cũng biết người này không giống như lời đồn đãi, nhưng chính là nhịn không được mà sợ hãi.“Không có, chỉ là anh ấy không giỏi ăn nói, nếu ở chung lâu sẽ thấy anh ấy là một người rất tốt.” Ở trước mặt người ngoài, Diệp Ngưng Dao chính là gà mái bảo vệ con, chỉ cần ai dám nói người nhà họ Phó không tốt, cô sẽ liền phản bác lại.

Chương 127