Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 135
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… So với chiều cao của Diệp Ngưng Dao, Phó Viện phải kiễng mũi chân nhìn xung quanh: “Thím nhỏ, là chú Giang và Mạnh Nghênh Oánh.”Chuyện trong thôn con bé đều biết, tự nhiên cũng biết Diệp Ngưng Dao từng có quen biết với Giang Hoài. So với chú út nhà mình, cô bé cảm thấy Giang Hoài kia không hề đẹp trai dù chỉ một chút, căn bản không xứng với thím nhỏ!Nam nữ chính trong sách?Diệp Ngưng Dao nhìn theo hướng ngón tay cô bé, vừa vặn Giang Hoài cũng nhìn thấy bọn họ.“Dao Dao.” Hắn ta theo bản năng né tránh cánh tay Mạnh Nghênh Oánh đi tới, si ngốc nhìn người cách đó không xa với vẻ thất thần.Hôm nay Mạnh Nghênh Oánh chải hai bím tóc hoa gai xinh đẹp, bên tai còn có một tiểu hoa màu đỏ, bộ dạng kiều diễm kia một khi đã là đàn ông thì đều sẽ nhìn thêm hai lần.Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười vui vẻ nhưng lại nghe được tiếng gọi của Giang Hoài đầy thân thiết, trong nháy mắt biểu tình của cô ta liền cứng đờ, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, đáy mắt lộ ra địch ý.Diệp Ngưng Dao bị hai người này nhìn đến sửng sốt, cô đi trên đường cũng không đi đến trêu chọc gì bọn họ cả, nữ chính này thật sự rất thiếu đòn.Đường làng vốn là một con đường nhỏ thẳng từ rừng, cho nên đi trên đường này không hẹn mà gặp là điều không thể tránh khỏi, Diệp Ngưng Dao thẳng lưng thoải mái đi qua, xem như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Giang Hoài.“Diệp Tri Thanh, cô đi lúc nào mà về sớm thế?” Để thể hiện sự hào phóng, Mạnh Nghênh Oánh bật cười giả chủ động chào hỏi.“Có quan hệ gì với cô không?” Ngay cả phải bày ra khuôn mặt thân thiện thì Diệp Ngưng Dao cũng lười giả vờ, ánh mắt của cô đảo qua đóa hoa đỏ nhỏ bên tai cô gái này, đáy mắt hiện ra một tia giảo hoạt.Bị nói đến ngượng ngùng, Mạnh Nghênh Oánh mở to hai mắt nhìn về phía Giang Hoài, ý tứ là đang mách lẻo Diệp Ngưng Dao sao lại đối xử với cô ta như vậy.Đáng tiếc, tâm tư của Giang Hoài cũng không đặt ở trên người cô ta, hắn đứng ở một bên miệng gợi lên một nụ cười khổ trầm mặc không nói.Thấy hắn giống như một khúc gỗ ở đó, Mạnh Nghênh Oánh sắp tức chết đến nơi, nhưng vừa nghĩ đến tương lai hắn ta sẽ là đại lão trong giới kinh doanh, cô ta nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể chịu đựng hết những ủy khuất này.“Diệp Tri Thanh! Giữa chúng ta thì những chuyện trước đó đều là do hiểu lầm cả, thật ra với tính cách của cô và tôi, hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt.”Trở thành bạn tốt? Diệp Ngưng Dao tinh tế ngẫm lại bốn chữ này, những người kết giao bằng hữu với cô gái này, hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.Nếu như cô ta quang minh chính đại làm chuyện xấu, thì Diệp Ngưng Dao còn có thể kính nể cô ta còn xem cô ta như một nữ hán tử, nhưng mỗi ngày cô ta đều lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, loại này chính là loại tiểu nhân.“Làm người mà cô có thể đừng quá dối trá như vậy được không? Tôi và cô sẽ không bao giờ có thể là bạn bè, và tại sao thì tôi nghĩ rằng cô biết rõ hơn bất cứ ai.”Cho dù da mặt có dày đến đâu, Mạnh Nghênh Oánh vẫn bị làm cho ngượng đến đỏ bừng, cô ta phẫn hận liếc mắt nhìn Giang Hoài vẫn thờ ơ, cô ta tức giận rời đi mà không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa.“Vợ của anh chạy mất rồi kìa, anh còn không mau đuổi theo an ủi cô ta à?” Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, tựa cười như không cười.Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô ấy nói chuyện với hắn ta, và bây giờ giọng nói càng chói tai hơn. Giang Hoài giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, sau đó xoay người đuổi theo Mạnh Nghênh Oánh.“Thím nhỏ, sau này thím cách xa cô gái Mạnh Nghênh Oánh này một chút, nhà họ Mạnh bọn họ không có ai là người tốt cả.” Phó Viện ngẩng đầu, giống như người lớn hiểu chuyện nói ra lời khuyên.
So với chiều cao của Diệp Ngưng Dao, Phó Viện phải kiễng mũi chân nhìn xung quanh: “Thím nhỏ, là chú Giang và Mạnh Nghênh Oánh.”
Chuyện trong thôn con bé đều biết, tự nhiên cũng biết Diệp Ngưng Dao từng có quen biết với Giang Hoài. So với chú út nhà mình, cô bé cảm thấy Giang Hoài kia không hề đẹp trai dù chỉ một chút, căn bản không xứng với thím nhỏ!
Nam nữ chính trong sách?
Diệp Ngưng Dao nhìn theo hướng ngón tay cô bé, vừa vặn Giang Hoài cũng nhìn thấy bọn họ.
“Dao Dao.” Hắn ta theo bản năng né tránh cánh tay Mạnh Nghênh Oánh đi tới, si ngốc nhìn người cách đó không xa với vẻ thất thần.
Hôm nay Mạnh Nghênh Oánh chải hai bím tóc hoa gai xinh đẹp, bên tai còn có một tiểu hoa màu đỏ, bộ dạng kiều diễm kia một khi đã là đàn ông thì đều sẽ nhìn thêm hai lần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười vui vẻ nhưng lại nghe được tiếng gọi của Giang Hoài đầy thân thiết, trong nháy mắt biểu tình của cô ta liền cứng đờ, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, đáy mắt lộ ra địch ý.
Diệp Ngưng Dao bị hai người này nhìn đến sửng sốt, cô đi trên đường cũng không đi đến trêu chọc gì bọn họ cả, nữ chính này thật sự rất thiếu đòn.
Đường làng vốn là một con đường nhỏ thẳng từ rừng, cho nên đi trên đường này không hẹn mà gặp là điều không thể tránh khỏi, Diệp Ngưng Dao thẳng lưng thoải mái đi qua, xem như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Giang Hoài.
“Diệp Tri Thanh, cô đi lúc nào mà về sớm thế?” Để thể hiện sự hào phóng, Mạnh Nghênh Oánh bật cười giả chủ động chào hỏi.
“Có quan hệ gì với cô không?” Ngay cả phải bày ra khuôn mặt thân thiện thì Diệp Ngưng Dao cũng lười giả vờ, ánh mắt của cô đảo qua đóa hoa đỏ nhỏ bên tai cô gái này, đáy mắt hiện ra một tia giảo hoạt.
Bị nói đến ngượng ngùng, Mạnh Nghênh Oánh mở to hai mắt nhìn về phía Giang Hoài, ý tứ là đang mách lẻo Diệp Ngưng Dao sao lại đối xử với cô ta như vậy.
Đáng tiếc, tâm tư của Giang Hoài cũng không đặt ở trên người cô ta, hắn đứng ở một bên miệng gợi lên một nụ cười khổ trầm mặc không nói.
Thấy hắn giống như một khúc gỗ ở đó, Mạnh Nghênh Oánh sắp tức chết đến nơi, nhưng vừa nghĩ đến tương lai hắn ta sẽ là đại lão trong giới kinh doanh, cô ta nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể chịu đựng hết những ủy khuất này.
“Diệp Tri Thanh! Giữa chúng ta thì những chuyện trước đó đều là do hiểu lầm cả, thật ra với tính cách của cô và tôi, hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt.”
Trở thành bạn tốt? Diệp Ngưng Dao tinh tế ngẫm lại bốn chữ này, những người kết giao bằng hữu với cô gái này, hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.
Nếu như cô ta quang minh chính đại làm chuyện xấu, thì Diệp Ngưng Dao còn có thể kính nể cô ta còn xem cô ta như một nữ hán tử, nhưng mỗi ngày cô ta đều lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, loại này chính là loại tiểu nhân.
“Làm người mà cô có thể đừng quá dối trá như vậy được không? Tôi và cô sẽ không bao giờ có thể là bạn bè, và tại sao thì tôi nghĩ rằng cô biết rõ hơn bất cứ ai.”
Cho dù da mặt có dày đến đâu, Mạnh Nghênh Oánh vẫn bị làm cho ngượng đến đỏ bừng, cô ta phẫn hận liếc mắt nhìn Giang Hoài vẫn thờ ơ, cô ta tức giận rời đi mà không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa.
“Vợ của anh chạy mất rồi kìa, anh còn không mau đuổi theo an ủi cô ta à?” Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, tựa cười như không cười.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô ấy nói chuyện với hắn ta, và bây giờ giọng nói càng chói tai hơn. Giang Hoài giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, sau đó xoay người đuổi theo Mạnh Nghênh Oánh.
“Thím nhỏ, sau này thím cách xa cô gái Mạnh Nghênh Oánh này một chút, nhà họ Mạnh bọn họ không có ai là người tốt cả.” Phó Viện ngẩng đầu, giống như người lớn hiểu chuyện nói ra lời khuyên.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… So với chiều cao của Diệp Ngưng Dao, Phó Viện phải kiễng mũi chân nhìn xung quanh: “Thím nhỏ, là chú Giang và Mạnh Nghênh Oánh.”Chuyện trong thôn con bé đều biết, tự nhiên cũng biết Diệp Ngưng Dao từng có quen biết với Giang Hoài. So với chú út nhà mình, cô bé cảm thấy Giang Hoài kia không hề đẹp trai dù chỉ một chút, căn bản không xứng với thím nhỏ!Nam nữ chính trong sách?Diệp Ngưng Dao nhìn theo hướng ngón tay cô bé, vừa vặn Giang Hoài cũng nhìn thấy bọn họ.“Dao Dao.” Hắn ta theo bản năng né tránh cánh tay Mạnh Nghênh Oánh đi tới, si ngốc nhìn người cách đó không xa với vẻ thất thần.Hôm nay Mạnh Nghênh Oánh chải hai bím tóc hoa gai xinh đẹp, bên tai còn có một tiểu hoa màu đỏ, bộ dạng kiều diễm kia một khi đã là đàn ông thì đều sẽ nhìn thêm hai lần.Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười vui vẻ nhưng lại nghe được tiếng gọi của Giang Hoài đầy thân thiết, trong nháy mắt biểu tình của cô ta liền cứng đờ, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, đáy mắt lộ ra địch ý.Diệp Ngưng Dao bị hai người này nhìn đến sửng sốt, cô đi trên đường cũng không đi đến trêu chọc gì bọn họ cả, nữ chính này thật sự rất thiếu đòn.Đường làng vốn là một con đường nhỏ thẳng từ rừng, cho nên đi trên đường này không hẹn mà gặp là điều không thể tránh khỏi, Diệp Ngưng Dao thẳng lưng thoải mái đi qua, xem như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Giang Hoài.“Diệp Tri Thanh, cô đi lúc nào mà về sớm thế?” Để thể hiện sự hào phóng, Mạnh Nghênh Oánh bật cười giả chủ động chào hỏi.“Có quan hệ gì với cô không?” Ngay cả phải bày ra khuôn mặt thân thiện thì Diệp Ngưng Dao cũng lười giả vờ, ánh mắt của cô đảo qua đóa hoa đỏ nhỏ bên tai cô gái này, đáy mắt hiện ra một tia giảo hoạt.Bị nói đến ngượng ngùng, Mạnh Nghênh Oánh mở to hai mắt nhìn về phía Giang Hoài, ý tứ là đang mách lẻo Diệp Ngưng Dao sao lại đối xử với cô ta như vậy.Đáng tiếc, tâm tư của Giang Hoài cũng không đặt ở trên người cô ta, hắn đứng ở một bên miệng gợi lên một nụ cười khổ trầm mặc không nói.Thấy hắn giống như một khúc gỗ ở đó, Mạnh Nghênh Oánh sắp tức chết đến nơi, nhưng vừa nghĩ đến tương lai hắn ta sẽ là đại lão trong giới kinh doanh, cô ta nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể chịu đựng hết những ủy khuất này.“Diệp Tri Thanh! Giữa chúng ta thì những chuyện trước đó đều là do hiểu lầm cả, thật ra với tính cách của cô và tôi, hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt.”Trở thành bạn tốt? Diệp Ngưng Dao tinh tế ngẫm lại bốn chữ này, những người kết giao bằng hữu với cô gái này, hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.Nếu như cô ta quang minh chính đại làm chuyện xấu, thì Diệp Ngưng Dao còn có thể kính nể cô ta còn xem cô ta như một nữ hán tử, nhưng mỗi ngày cô ta đều lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, loại này chính là loại tiểu nhân.“Làm người mà cô có thể đừng quá dối trá như vậy được không? Tôi và cô sẽ không bao giờ có thể là bạn bè, và tại sao thì tôi nghĩ rằng cô biết rõ hơn bất cứ ai.”Cho dù da mặt có dày đến đâu, Mạnh Nghênh Oánh vẫn bị làm cho ngượng đến đỏ bừng, cô ta phẫn hận liếc mắt nhìn Giang Hoài vẫn thờ ơ, cô ta tức giận rời đi mà không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa.“Vợ của anh chạy mất rồi kìa, anh còn không mau đuổi theo an ủi cô ta à?” Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, tựa cười như không cười.Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô ấy nói chuyện với hắn ta, và bây giờ giọng nói càng chói tai hơn. Giang Hoài giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, sau đó xoay người đuổi theo Mạnh Nghênh Oánh.“Thím nhỏ, sau này thím cách xa cô gái Mạnh Nghênh Oánh này một chút, nhà họ Mạnh bọn họ không có ai là người tốt cả.” Phó Viện ngẩng đầu, giống như người lớn hiểu chuyện nói ra lời khuyên.