Trong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá…

Chương 172: Chương 172

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Sau khi tốt nghiệp đại học, giao tình của bạn học cũ không bình thường nói không chừng ngày nào đó có thể giúp đỡ nhau.Hai mẹ nói chuyện của các con, luôn có đề tài không nói hết.Lý Vệ Hoa thành thật nói: “Đều là con nhà chúng tôi hiểu chuyện, bình thường tôi và ba nó bận công việc, chuyện đi học đều là các con tự cố gắng, chúng tôi không quản quá nhiều.”Mẹ Khương nói: “Tôi thật sự ngưỡng mộ chị, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đình Đình, sau này muốn sinh đứa thứ hai, lại ngay lúc kế hoạch hóa gia đình không cho sinh, bây giờ chỉ có một mình nó. Thực ra con gái một có gì tốt đâu, sau này trong nhà có việc, ngay cả anh chị em giúp đỡ cũng không có. May mà đứa nhỏ này học được, đỗ đại học…” Diệp Hoan thấy Khương Đình Đình tỏ vẻ không tán đồng, hiển nhiên là không đồng ý với cách nghĩ của mẹ cô ấy, hai mẹ con có khoảng cách thế hệ trong nhận thức.Mà ba Khương hiền lành trải giường giúp con gái, thu xếp đồ đạc, động tác cực kỳ thành thục, hiển nhiên là đã ở nhà làm quen rồi.Hai mẹ nói chuyện một lúc, Lâm Nghi Song dẫn con đẩy cửa vào: “Vệ Hoa, bên Hoan Hoan thu xếp xong chưa, còn thiếu thứ gì không? Nếu không có gì thì chúng ta nên về rồi.” Lý Vệ Hoa ngẩng đầu nhìn con gái: “Hoan Hoan, con xem còn thiếu thứ gì không? Nếu thiếu thì mau nói, bảo Nam Nam chạy đi mua về cho con.”Diệp Nam: “…”Diệp Hoan lắc đầu nói: “Chậu rửa mặt, bình giữ nhiệt, hộp cơm đều mua rồi, có lẽ không thiếu gì nữa. Nếu còn thiếu gì thì đợi con đi mua là được.”Kỷ Nguyên Trân nằm bò bên giường Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chị ở giường trên à, mỗi ngày leo lên leo xuống, phiền phức quá.”“Không sao, quen rồi thì đều như nhau. Bên em đã thu xếp xong chưa?”“Ừm, xong cả rồi.”Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song thương lượng, nếu giường chiếu của hai đứa đều đã đâu vào đó, ở trường tiếp cũng không có việc gì, họ liền trở về.Diệp Hoan xuống giường, mọi người đi ra ngoài.Diệp Hoan và Lý Vệ Hoa chào người nhà họ Khương vừa mới quen.Đợi họ đi khỏi, mẹ Khương cố tình ra đi nhìn, bạn học Diệp Hoan và người nhà đã mất tăm bóng dáng, lúc này bà ấy mới quay đầu nói với con gái: “Đình Đình, tuy Diệp Hoan là bạn học từ vùng ngoài tới, nhưng trông điều kiện gia đình của con bé không tồi, người giao du với nhà con bé cũng có hàm dưỡng nhất định, kiểu bạn học này có thể thử làm thân, giao lưu nhiều một chút.”Khương Đình Đình ỏng ẹo nói: “Mẹ, con đã mấy tuổi rồi, mẹ còn dặn con kết giao bạn bè cái gì. Con cũng không phải đồ ngốc, còn không nhìn ra ai có thể kết giao, ai không thể kết giao sao?”“Con là chê mẹ quản quá nhiều à, không phải mẹ sợ con bị thiệt sao? Sinh viên trong trường đại học có đứa cực kỳ hiểu nhân tình thế thái, mẹ sợ con bị gạt.”Người nhà họ Khương thu xếp xong giường đệm, nhanh chóng về nhà.Đợi sau khi họ đi, trong phòng lại có thêm hai cô gái. Một người tệ Trịnh Hạ, là một cô gái an tĩnh xinh đẹp, tới từ thành phố phương nam, cô ấy cũng được ba mẹ đưa tới. Người còn lại tên Lưu Yến, là người nông thôn, là một cô gái cao gầy, ngũ quan rất ưa nhìn. Chỉ là cô ấy nhìn thấy bạn học khác đều là chăn đệm mới toanh, lại nhìn chăn đệm cũ của mình, sợ bạn học sẽ coi thường cô ấy. Mà cô ấy tự tới một mình.Đợi tới chiều, Diệp Hoan và Khương Đình Đình mới quay lại trường, bốn người tự giới thiệu, làm quen lại. Bốn người họ khác khoa, Diệp Hoan thuộc khoa khảo cổ, Khương Đình Đình là khoa xã hội học, Trịnh Hạ là chuyên ngành tiếng anh, Lưu Yến là khoa toán học.Bốn người nói tới vấn đề chuyên ngành, hỏi qua lại, vì sao lại chọn chuyên ngành này.Diệp Hoan: “Tiếp xúc với đồ cổ nhiều, thích đồ cổ cho nên đăng ký khoa khảo cổ.”Khương Đình Đình kiêu ngạo nói: “Mẹ tớ muốn sau này cho tớ vào bộ phận chính phủ làm việc.”Trịnh Hạ nói: “Tớ thích học ngoại ngữ.”Lưu Yến nói: “Không phải nói học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ sao, tớ liền học khoa toán học.”Nói thật, Lưu Yến có thể thi vào đại học B đều dựa vào việc liều mạng cố gắng học tập. Đương nhiên, không thể phủ nhận cô ấy có thiên phú trong học tập, nhưng không thể coi thường sự cố gắng của cô ấy. Để thi vào một trường đại học tốt, cô ấy đã bỏ ra nhiều hơn so với Diệp Hoan bọn họ.Khương Đình Đình không khách sáo nói: “Đã là thời đại nào rồi, cậu vẫn còn tư tưởng cũ đó. Bây giờ không chỉ có học toán lý hóa mới thành công…”

Sau khi tốt nghiệp đại học, giao tình của bạn học cũ không bình thường nói không chừng ngày nào đó có thể giúp đỡ nhau.

Hai mẹ nói chuyện của các con, luôn có đề tài không nói hết.

Lý Vệ Hoa thành thật nói: “Đều là con nhà chúng tôi hiểu chuyện, bình thường tôi và ba nó bận công việc, chuyện đi học đều là các con tự cố gắng, chúng tôi không quản quá nhiều.”

Mẹ Khương nói: “Tôi thật sự ngưỡng mộ chị, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đình Đình, sau này muốn sinh đứa thứ hai, lại ngay lúc kế hoạch hóa gia đình không cho sinh, bây giờ chỉ có một mình nó. Thực ra con gái một có gì tốt đâu, sau này trong nhà có việc, ngay cả anh chị em giúp đỡ cũng không có. May mà đứa nhỏ này học được, đỗ đại học…”

 

Diệp Hoan thấy Khương Đình Đình tỏ vẻ không tán đồng, hiển nhiên là không đồng ý với cách nghĩ của mẹ cô ấy, hai mẹ con có khoảng cách thế hệ trong nhận thức.

Mà ba Khương hiền lành trải giường giúp con gái, thu xếp đồ đạc, động tác cực kỳ thành thục, hiển nhiên là đã ở nhà làm quen rồi.

Hai mẹ nói chuyện một lúc, Lâm Nghi Song dẫn con đẩy cửa vào: “Vệ Hoa, bên Hoan Hoan thu xếp xong chưa, còn thiếu thứ gì không? Nếu không có gì thì chúng ta nên về rồi.”

 

Lý Vệ Hoa ngẩng đầu nhìn con gái: “Hoan Hoan, con xem còn thiếu thứ gì không? Nếu thiếu thì mau nói, bảo Nam Nam chạy đi mua về cho con.”

Diệp Nam: “…”

Diệp Hoan lắc đầu nói: “Chậu rửa mặt, bình giữ nhiệt, hộp cơm đều mua rồi, có lẽ không thiếu gì nữa. Nếu còn thiếu gì thì đợi con đi mua là được.”

Kỷ Nguyên Trân nằm bò bên giường Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chị ở giường trên à, mỗi ngày leo lên leo xuống, phiền phức quá.”

“Không sao, quen rồi thì đều như nhau. Bên em đã thu xếp xong chưa?”

“Ừm, xong cả rồi.”

Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song thương lượng, nếu giường chiếu của hai đứa đều đã đâu vào đó, ở trường tiếp cũng không có việc gì, họ liền trở về.

Diệp Hoan xuống giường, mọi người đi ra ngoài.

Diệp Hoan và Lý Vệ Hoa chào người nhà họ Khương vừa mới quen.

Đợi họ đi khỏi, mẹ Khương cố tình ra đi nhìn, bạn học Diệp Hoan và người nhà đã mất tăm bóng dáng, lúc này bà ấy mới quay đầu nói với con gái: “Đình Đình, tuy Diệp Hoan là bạn học từ vùng ngoài tới, nhưng trông điều kiện gia đình của con bé không tồi, người giao du với nhà con bé cũng có hàm dưỡng nhất định, kiểu bạn học này có thể thử làm thân, giao lưu nhiều một chút.”

Khương Đình Đình ỏng ẹo nói: “Mẹ, con đã mấy tuổi rồi, mẹ còn dặn con kết giao bạn bè cái gì. Con cũng không phải đồ ngốc, còn không nhìn ra ai có thể kết giao, ai không thể kết giao sao?”

“Con là chê mẹ quản quá nhiều à, không phải mẹ sợ con bị thiệt sao? Sinh viên trong trường đại học có đứa cực kỳ hiểu nhân tình thế thái, mẹ sợ con bị gạt.”

Người nhà họ Khương thu xếp xong giường đệm, nhanh chóng về nhà.

Đợi sau khi họ đi, trong phòng lại có thêm hai cô gái. Một người tệ Trịnh Hạ, là một cô gái an tĩnh xinh đẹp, tới từ thành phố phương nam, cô ấy cũng được ba mẹ đưa tới. Người còn lại tên Lưu Yến, là người nông thôn, là một cô gái cao gầy, ngũ quan rất ưa nhìn. Chỉ là cô ấy nhìn thấy bạn học khác đều là chăn đệm mới toanh, lại nhìn chăn đệm cũ của mình, sợ bạn học sẽ coi thường cô ấy. Mà cô ấy tự tới một mình.

Đợi tới chiều, Diệp Hoan và Khương Đình Đình mới quay lại trường, bốn người tự giới thiệu, làm quen lại. Bốn người họ khác khoa, Diệp Hoan thuộc khoa khảo cổ, Khương Đình Đình là khoa xã hội học, Trịnh Hạ là chuyên ngành tiếng anh, Lưu Yến là khoa toán học.

Bốn người nói tới vấn đề chuyên ngành, hỏi qua lại, vì sao lại chọn chuyên ngành này.

Diệp Hoan: “Tiếp xúc với đồ cổ nhiều, thích đồ cổ cho nên đăng ký khoa khảo cổ.”

Khương Đình Đình kiêu ngạo nói: “Mẹ tớ muốn sau này cho tớ vào bộ phận chính phủ làm việc.”

Trịnh Hạ nói: “Tớ thích học ngoại ngữ.”

Lưu Yến nói: “Không phải nói học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ sao, tớ liền học khoa toán học.”

Nói thật, Lưu Yến có thể thi vào đại học B đều dựa vào việc liều mạng cố gắng học tập. Đương nhiên, không thể phủ nhận cô ấy có thiên phú trong học tập, nhưng không thể coi thường sự cố gắng của cô ấy. Để thi vào một trường đại học tốt, cô ấy đã bỏ ra nhiều hơn so với Diệp Hoan bọn họ.

Khương Đình Đình không khách sáo nói: “Đã là thời đại nào rồi, cậu vẫn còn tư tưởng cũ đó. Bây giờ không chỉ có học toán lý hóa mới thành công…”

Trọng Sinh 80: Nữ Thầy TướngTác giả: Ám Mặc Trầm HươngTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrong một huyện thuộc quyền quản lý của thành phố S, có một ngọn núi nhỏ vô cùng tầm thường tên là núi Phượng Hoàng. Quanh năm thôn dân ở dưới chân núi Phượng Hoàng rất quen thuộc với ngọn núi này. Nghe nói đời trước lúc gặp hoạ, thôn dân xung quanh nhờ hoa cỏ cây cối ở đây mới có thể sống sót. Núi Phượng Hoàng cũng không phải một ngọnn núi đơn lẻ, ở chung quanh nó còn có những ngọn núi khác lượn quanh, rất nhiều núi có nguồn suối, có thể nói là non xanh nước biếc. Mà bởi vì "núi Phượng Hoàng" nên đặt tên trấn là trấn Phượng Hoàng, là một nơi tốt đất lành chim đậu, hội tụ nhân tài.   Nếu nói ở trấn Phượng Hoàng gia đình khá có danh tiếng là nhà nào, trong đó ắt sẽ có nhà cảnh sát Diệp - Diệp Trường Vinh. Mà nói nhà ông vì sao nổi tiếng, chủ yếu là bởi vì nhà ông sinh ba khiến người ta ước ao, hai trai một gái. Sinh một thai trai gái đã đầy đủ hết, tập hợp thành chữ "tốt", khiến không ít người ngưỡng mộ.   Bởi vì năm ấy thai tam bào sinh ra, chính là lúc bắt đầu thực hành kế hoạch hoá… Sau khi tốt nghiệp đại học, giao tình của bạn học cũ không bình thường nói không chừng ngày nào đó có thể giúp đỡ nhau.Hai mẹ nói chuyện của các con, luôn có đề tài không nói hết.Lý Vệ Hoa thành thật nói: “Đều là con nhà chúng tôi hiểu chuyện, bình thường tôi và ba nó bận công việc, chuyện đi học đều là các con tự cố gắng, chúng tôi không quản quá nhiều.”Mẹ Khương nói: “Tôi thật sự ngưỡng mộ chị, nhà chúng tôi chỉ có một đứa con gái là Đình Đình, sau này muốn sinh đứa thứ hai, lại ngay lúc kế hoạch hóa gia đình không cho sinh, bây giờ chỉ có một mình nó. Thực ra con gái một có gì tốt đâu, sau này trong nhà có việc, ngay cả anh chị em giúp đỡ cũng không có. May mà đứa nhỏ này học được, đỗ đại học…” Diệp Hoan thấy Khương Đình Đình tỏ vẻ không tán đồng, hiển nhiên là không đồng ý với cách nghĩ của mẹ cô ấy, hai mẹ con có khoảng cách thế hệ trong nhận thức.Mà ba Khương hiền lành trải giường giúp con gái, thu xếp đồ đạc, động tác cực kỳ thành thục, hiển nhiên là đã ở nhà làm quen rồi.Hai mẹ nói chuyện một lúc, Lâm Nghi Song dẫn con đẩy cửa vào: “Vệ Hoa, bên Hoan Hoan thu xếp xong chưa, còn thiếu thứ gì không? Nếu không có gì thì chúng ta nên về rồi.” Lý Vệ Hoa ngẩng đầu nhìn con gái: “Hoan Hoan, con xem còn thiếu thứ gì không? Nếu thiếu thì mau nói, bảo Nam Nam chạy đi mua về cho con.”Diệp Nam: “…”Diệp Hoan lắc đầu nói: “Chậu rửa mặt, bình giữ nhiệt, hộp cơm đều mua rồi, có lẽ không thiếu gì nữa. Nếu còn thiếu gì thì đợi con đi mua là được.”Kỷ Nguyên Trân nằm bò bên giường Diệp Hoan nói: “Hoan Hoan, chị ở giường trên à, mỗi ngày leo lên leo xuống, phiền phức quá.”“Không sao, quen rồi thì đều như nhau. Bên em đã thu xếp xong chưa?”“Ừm, xong cả rồi.”Lý Vệ Hoa và Lâm Nghi Song thương lượng, nếu giường chiếu của hai đứa đều đã đâu vào đó, ở trường tiếp cũng không có việc gì, họ liền trở về.Diệp Hoan xuống giường, mọi người đi ra ngoài.Diệp Hoan và Lý Vệ Hoa chào người nhà họ Khương vừa mới quen.Đợi họ đi khỏi, mẹ Khương cố tình ra đi nhìn, bạn học Diệp Hoan và người nhà đã mất tăm bóng dáng, lúc này bà ấy mới quay đầu nói với con gái: “Đình Đình, tuy Diệp Hoan là bạn học từ vùng ngoài tới, nhưng trông điều kiện gia đình của con bé không tồi, người giao du với nhà con bé cũng có hàm dưỡng nhất định, kiểu bạn học này có thể thử làm thân, giao lưu nhiều một chút.”Khương Đình Đình ỏng ẹo nói: “Mẹ, con đã mấy tuổi rồi, mẹ còn dặn con kết giao bạn bè cái gì. Con cũng không phải đồ ngốc, còn không nhìn ra ai có thể kết giao, ai không thể kết giao sao?”“Con là chê mẹ quản quá nhiều à, không phải mẹ sợ con bị thiệt sao? Sinh viên trong trường đại học có đứa cực kỳ hiểu nhân tình thế thái, mẹ sợ con bị gạt.”Người nhà họ Khương thu xếp xong giường đệm, nhanh chóng về nhà.Đợi sau khi họ đi, trong phòng lại có thêm hai cô gái. Một người tệ Trịnh Hạ, là một cô gái an tĩnh xinh đẹp, tới từ thành phố phương nam, cô ấy cũng được ba mẹ đưa tới. Người còn lại tên Lưu Yến, là người nông thôn, là một cô gái cao gầy, ngũ quan rất ưa nhìn. Chỉ là cô ấy nhìn thấy bạn học khác đều là chăn đệm mới toanh, lại nhìn chăn đệm cũ của mình, sợ bạn học sẽ coi thường cô ấy. Mà cô ấy tự tới một mình.Đợi tới chiều, Diệp Hoan và Khương Đình Đình mới quay lại trường, bốn người tự giới thiệu, làm quen lại. Bốn người họ khác khoa, Diệp Hoan thuộc khoa khảo cổ, Khương Đình Đình là khoa xã hội học, Trịnh Hạ là chuyên ngành tiếng anh, Lưu Yến là khoa toán học.Bốn người nói tới vấn đề chuyên ngành, hỏi qua lại, vì sao lại chọn chuyên ngành này.Diệp Hoan: “Tiếp xúc với đồ cổ nhiều, thích đồ cổ cho nên đăng ký khoa khảo cổ.”Khương Đình Đình kiêu ngạo nói: “Mẹ tớ muốn sau này cho tớ vào bộ phận chính phủ làm việc.”Trịnh Hạ nói: “Tớ thích học ngoại ngữ.”Lưu Yến nói: “Không phải nói học giỏi toán lý hóa, đi khắp thiên hạ đều không sợ sao, tớ liền học khoa toán học.”Nói thật, Lưu Yến có thể thi vào đại học B đều dựa vào việc liều mạng cố gắng học tập. Đương nhiên, không thể phủ nhận cô ấy có thiên phú trong học tập, nhưng không thể coi thường sự cố gắng của cô ấy. Để thi vào một trường đại học tốt, cô ấy đã bỏ ra nhiều hơn so với Diệp Hoan bọn họ.Khương Đình Đình không khách sáo nói: “Đã là thời đại nào rồi, cậu vẫn còn tư tưởng cũ đó. Bây giờ không chỉ có học toán lý hóa mới thành công…”

Chương 172: Chương 172