Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 148

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mạc Tiểu Thanh nhịn xuống xúc động giúp đỡ Diệp Ngưng Dao, vì cô biết sức chiến đấu của Diệp Ngưng Dao để đối phó với Mạnh Nghênh Oánh thì dễ như trở bàn tay, nếu như cô cũng tham gia vào thì cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi.Dù sao bọn họ nhiều người, cô ta lại tỏ ra vẻ đáng thương.Bao đại thẩm ở một bên nhìn vở kịch hay của hai người đối chọi gay gắt, thật muốn lấy hạt dưa trong túi ra vừa ăn vừa xem.Thấy Mạnh Nghênh Oánh chỉ nói được một chữ “cô” nửa ngày cũng không ra được một chữ nào, cô đều cảm giác sốt ruột thay!“Khuyên cô vẫn nên ở nhà dưỡng sức để chữa khỏi mặt cô đi, không khéo đến ngày kết hôn lại dọa cho khách khứa đều bỏ chạy hết đấy, vậy thì không hay đâu.” Diệp Ngưng Dao nháy mắt với cô ta, nói những lời tức chết người không đền mạng, vẻ mặt lạnh lùng.Dám nói xấu người đàn ông của cô? Thật là không nể mặt cô mà!Mỗi một câu đều giống như dao đâm vào trong lòng, Mạnh Nghênh Oánh bị làm cho tức đến phát run, cô ta hít sâu nửa ngày mới mở miệng: “Diệp Ngưng Dao, lúc cô cười nhạo người khác, cuối cùng có một ngày cô cũng sẽ biến thành một chuyện cười cho người khác cho mà xem!”Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: “Tôi chỉ tin tưởng nhân quả báo ứng, thiện ác cuối cùng cũng có báo, có vài người sớm muộn gì cũng sẽ tự ăn quả báo do chính mình gây ra.”Thái độ chắc chắn của cô khiến ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên.Không xác định được là Diệp Ngưng Dao đã biết điều gì hay chưa.Lâm Tử An ngồi ở một bên hóng chuyện đến nghiện, anh ta không hiểu có vị hôn thê tốt như vậy, sao lúc trước Giang Hoài lại có thể bỏ vị hôn thê mà về quê cơ chứ, hiện tại bị một cô gái hung dữ đanh đá như Mạnh Nghênh Oánh bám chặt không dứt ra được, thật sự là ném dưa hấu để nhặt hạt vừng.Xe bò vẫn đang chậm rãi đi về phía trước, nhưng bầu không khí trên xe lại vô cùng áp lực.Điền lão hán lấy từ trong túi ra một điếu thuốc khô vừa định châm lửa, thấy trên xe đều là con gái, ông do dự trong nháy mắt liền đem điếu thuốc kẹp vào lỗ tai.Cho đến khi xe bò dừng lại ở cổng làng mới dám vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.Xe bò vừa dừng lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức nhảy từ trên cao xuống, cũng không quay đầu mà rời đi một mạch.Sau khi tạm biệt Mạc Tiểu Thanh ở cổng thôn, Diệp Ngưng Dao lại lặng lẽ lên núi.Vào thời gian này chắc người đàn ông nhà cô vẫn còn ở trên núi.Họ nuôi ong đất ở vùng núi sâu, thu thập mật hoa của bách hoa.Bởi vì có linh lực tẩm bổ, những con ong này có thân thể cường tráng, nhất là ong chúa, vẫn là định hải thần châm của cả đàn ong, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện điềm báo gì nữa.Phó Thập Đông mỗi ngày đều lên núi một đến hai lần, nếu muốn cắt mật còn phải đợi đến giữa mùa hạ.Xuyên qua rừng cây rậm rạp đi tới một phương thiên địa kia, chỉ thấy người đàn ông kia đang ngồi trên băng ghế nhỏ đội mũ rơm, ngón tay thon dài nhanh chóng vòng qua vòng lui, động tác vô cùng lão luyện.Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng bước chân chậm rãi đi qua, vốn định dọa anh, nhưng lại bị anh nhận ra.Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hoà: “Sao lại lên núi? Có khát nước không?”Nói xong, cầm ghế của mình nhường cho cô ngồi, lại đem mũ rơm chưa làm xong đặt sang một bên, đi vào trong nhà gỗ rót nước.Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng Diệp Ngưng Dao lại cảm thấy ấm áp, ngồi trên băng ghế đùa nghịch cái mũ rơm kia.“Cho em này, uống đi.” Phó Thập Đông cầm bình trà từ trong nhà gỗ đi ra đưa cho cô.Nước là nước được lấy từ con suối ở trong núi sâu, ngọt thanh giải nhiệt.Diệp Ngưng Dao rất thích uống nước ở đây, nếu như không phải đường xá xa xôi, cô thật muốn lấy nước ở đây đem xuống chân núi uống mỗi ngày.Nâng bình trà lên từ từ uống một ngụm, cảm giác mát mẻ thấm vào tim.

Mạc Tiểu Thanh nhịn xuống xúc động giúp đỡ Diệp Ngưng Dao, vì cô biết sức chiến đấu của Diệp Ngưng Dao để đối phó với Mạnh Nghênh Oánh thì dễ như trở bàn tay, nếu như cô cũng tham gia vào thì cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi.

Dù sao bọn họ nhiều người, cô ta lại tỏ ra vẻ đáng thương.

Bao đại thẩm ở một bên nhìn vở kịch hay của hai người đối chọi gay gắt, thật muốn lấy hạt dưa trong túi ra vừa ăn vừa xem.

Thấy Mạnh Nghênh Oánh chỉ nói được một chữ “cô” nửa ngày cũng không ra được một chữ nào, cô đều cảm giác sốt ruột thay!

“Khuyên cô vẫn nên ở nhà dưỡng sức để chữa khỏi mặt cô đi, không khéo đến ngày kết hôn lại dọa cho khách khứa đều bỏ chạy hết đấy, vậy thì không hay đâu.” Diệp Ngưng Dao nháy mắt với cô ta, nói những lời tức chết người không đền mạng, vẻ mặt lạnh lùng.

Dám nói xấu người đàn ông của cô? Thật là không nể mặt cô mà!

Mỗi một câu đều giống như dao đâm vào trong lòng, Mạnh Nghênh Oánh bị làm cho tức đến phát run, cô ta hít sâu nửa ngày mới mở miệng: “Diệp Ngưng Dao, lúc cô cười nhạo người khác, cuối cùng có một ngày cô cũng sẽ biến thành một chuyện cười cho người khác cho mà xem!”

Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: “Tôi chỉ tin tưởng nhân quả báo ứng, thiện ác cuối cùng cũng có báo, có vài người sớm muộn gì cũng sẽ tự ăn quả báo do chính mình gây ra.”

Thái độ chắc chắn của cô khiến ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên.

Không xác định được là Diệp Ngưng Dao đã biết điều gì hay chưa.

Lâm Tử An ngồi ở một bên hóng chuyện đến nghiện, anh ta không hiểu có vị hôn thê tốt như vậy, sao lúc trước Giang Hoài lại có thể bỏ vị hôn thê mà về quê cơ chứ, hiện tại bị một cô gái hung dữ đanh đá như Mạnh Nghênh Oánh bám chặt không dứt ra được, thật sự là ném dưa hấu để nhặt hạt vừng.

Xe bò vẫn đang chậm rãi đi về phía trước, nhưng bầu không khí trên xe lại vô cùng áp lực.

Điền lão hán lấy từ trong túi ra một điếu thuốc khô vừa định châm lửa, thấy trên xe đều là con gái, ông do dự trong nháy mắt liền đem điếu thuốc kẹp vào lỗ tai.

Cho đến khi xe bò dừng lại ở cổng làng mới dám vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Xe bò vừa dừng lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức nhảy từ trên cao xuống, cũng không quay đầu mà rời đi một mạch.

Sau khi tạm biệt Mạc Tiểu Thanh ở cổng thôn, Diệp Ngưng Dao lại lặng lẽ lên núi.

Vào thời gian này chắc người đàn ông nhà cô vẫn còn ở trên núi.

Họ nuôi ong đất ở vùng núi sâu, thu thập mật hoa của bách hoa.

Bởi vì có linh lực tẩm bổ, những con ong này có thân thể cường tráng, nhất là ong chúa, vẫn là định hải thần châm của cả đàn ong, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện điềm báo gì nữa.

Phó Thập Đông mỗi ngày đều lên núi một đến hai lần, nếu muốn cắt mật còn phải đợi đến giữa mùa hạ.

Xuyên qua rừng cây rậm rạp đi tới một phương thiên địa kia, chỉ thấy người đàn ông kia đang ngồi trên băng ghế nhỏ đội mũ rơm, ngón tay thon dài nhanh chóng vòng qua vòng lui, động tác vô cùng lão luyện.

Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng bước chân chậm rãi đi qua, vốn định dọa anh, nhưng lại bị anh nhận ra.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hoà: “Sao lại lên núi? Có khát nước không?”

Nói xong, cầm ghế của mình nhường cho cô ngồi, lại đem mũ rơm chưa làm xong đặt sang một bên, đi vào trong nhà gỗ rót nước.

Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng Diệp Ngưng Dao lại cảm thấy ấm áp, ngồi trên băng ghế đùa nghịch cái mũ rơm kia.

“Cho em này, uống đi.” Phó Thập Đông cầm bình trà từ trong nhà gỗ đi ra đưa cho cô.

Nước là nước được lấy từ con suối ở trong núi sâu, ngọt thanh giải nhiệt.

Diệp Ngưng Dao rất thích uống nước ở đây, nếu như không phải đường xá xa xôi, cô thật muốn lấy nước ở đây đem xuống chân núi uống mỗi ngày.

Nâng bình trà lên từ từ uống một ngụm, cảm giác mát mẻ thấm vào tim.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mạc Tiểu Thanh nhịn xuống xúc động giúp đỡ Diệp Ngưng Dao, vì cô biết sức chiến đấu của Diệp Ngưng Dao để đối phó với Mạnh Nghênh Oánh thì dễ như trở bàn tay, nếu như cô cũng tham gia vào thì cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi.Dù sao bọn họ nhiều người, cô ta lại tỏ ra vẻ đáng thương.Bao đại thẩm ở một bên nhìn vở kịch hay của hai người đối chọi gay gắt, thật muốn lấy hạt dưa trong túi ra vừa ăn vừa xem.Thấy Mạnh Nghênh Oánh chỉ nói được một chữ “cô” nửa ngày cũng không ra được một chữ nào, cô đều cảm giác sốt ruột thay!“Khuyên cô vẫn nên ở nhà dưỡng sức để chữa khỏi mặt cô đi, không khéo đến ngày kết hôn lại dọa cho khách khứa đều bỏ chạy hết đấy, vậy thì không hay đâu.” Diệp Ngưng Dao nháy mắt với cô ta, nói những lời tức chết người không đền mạng, vẻ mặt lạnh lùng.Dám nói xấu người đàn ông của cô? Thật là không nể mặt cô mà!Mỗi một câu đều giống như dao đâm vào trong lòng, Mạnh Nghênh Oánh bị làm cho tức đến phát run, cô ta hít sâu nửa ngày mới mở miệng: “Diệp Ngưng Dao, lúc cô cười nhạo người khác, cuối cùng có một ngày cô cũng sẽ biến thành một chuyện cười cho người khác cho mà xem!”Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: “Tôi chỉ tin tưởng nhân quả báo ứng, thiện ác cuối cùng cũng có báo, có vài người sớm muộn gì cũng sẽ tự ăn quả báo do chính mình gây ra.”Thái độ chắc chắn của cô khiến ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên.Không xác định được là Diệp Ngưng Dao đã biết điều gì hay chưa.Lâm Tử An ngồi ở một bên hóng chuyện đến nghiện, anh ta không hiểu có vị hôn thê tốt như vậy, sao lúc trước Giang Hoài lại có thể bỏ vị hôn thê mà về quê cơ chứ, hiện tại bị một cô gái hung dữ đanh đá như Mạnh Nghênh Oánh bám chặt không dứt ra được, thật sự là ném dưa hấu để nhặt hạt vừng.Xe bò vẫn đang chậm rãi đi về phía trước, nhưng bầu không khí trên xe lại vô cùng áp lực.Điền lão hán lấy từ trong túi ra một điếu thuốc khô vừa định châm lửa, thấy trên xe đều là con gái, ông do dự trong nháy mắt liền đem điếu thuốc kẹp vào lỗ tai.Cho đến khi xe bò dừng lại ở cổng làng mới dám vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.Xe bò vừa dừng lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức nhảy từ trên cao xuống, cũng không quay đầu mà rời đi một mạch.Sau khi tạm biệt Mạc Tiểu Thanh ở cổng thôn, Diệp Ngưng Dao lại lặng lẽ lên núi.Vào thời gian này chắc người đàn ông nhà cô vẫn còn ở trên núi.Họ nuôi ong đất ở vùng núi sâu, thu thập mật hoa của bách hoa.Bởi vì có linh lực tẩm bổ, những con ong này có thân thể cường tráng, nhất là ong chúa, vẫn là định hải thần châm của cả đàn ong, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện điềm báo gì nữa.Phó Thập Đông mỗi ngày đều lên núi một đến hai lần, nếu muốn cắt mật còn phải đợi đến giữa mùa hạ.Xuyên qua rừng cây rậm rạp đi tới một phương thiên địa kia, chỉ thấy người đàn ông kia đang ngồi trên băng ghế nhỏ đội mũ rơm, ngón tay thon dài nhanh chóng vòng qua vòng lui, động tác vô cùng lão luyện.Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng bước chân chậm rãi đi qua, vốn định dọa anh, nhưng lại bị anh nhận ra.Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hoà: “Sao lại lên núi? Có khát nước không?”Nói xong, cầm ghế của mình nhường cho cô ngồi, lại đem mũ rơm chưa làm xong đặt sang một bên, đi vào trong nhà gỗ rót nước.Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng Diệp Ngưng Dao lại cảm thấy ấm áp, ngồi trên băng ghế đùa nghịch cái mũ rơm kia.“Cho em này, uống đi.” Phó Thập Đông cầm bình trà từ trong nhà gỗ đi ra đưa cho cô.Nước là nước được lấy từ con suối ở trong núi sâu, ngọt thanh giải nhiệt.Diệp Ngưng Dao rất thích uống nước ở đây, nếu như không phải đường xá xa xôi, cô thật muốn lấy nước ở đây đem xuống chân núi uống mỗi ngày.Nâng bình trà lên từ từ uống một ngụm, cảm giác mát mẻ thấm vào tim.

Chương 148