Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 157
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Có người vì thế mà phẫn nộ bất bình, tức giận mắng Triệu Tiểu Liên: “Người đàn bà này thật sự là quá thiếu đạo đức! Lão Uông làm gì có lỗi với cô hả? Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn chứ hả?!”Chỉ biết chửi đổng, Triệu Tiểu Liên liếc mắt một cái: “Việc nhà của chúng tôi không cần anh xen vào làm gì, hắn ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không thì cũng phải đợi đem hắn đi chữa đã rồi hẵng nói.”Lúc này, Mạnh Nghênh Võ nghe thấy người ta kể liền chạy về phía trạm y tế, vừa mới vào phòng đã bị hình ảnh trước mắt làm cho đồng tử co rụt lại.Trên đường đến đây, có người đã kể lại câu chuyện cho hắn ta nghe.Hắn ta không nghĩ tới tính cách của Triệu Tiểu Liên lại mạnh mẽ như vậy, may mắn là hắn ta đã sớm dứt tình với cô ta, bằng không người mà hôm nay nằm ở nơi này có khi lại chính là hắn ta.Triệu Tiểu Liên theo tiếng mà nhìn về phía người đàn ông chạy tới, hận ý nơi đáy mắt chợt lóe lên.“Đội trưởng Mạnh, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi!” Mẹ Uông nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, càng gào khóc lớn hơn nữa.Mạnh Nghênh Võ vẫn né tránh ánh mắt, Triệu Tiểu Liên cũng không để ý đến mẹ Uông mà hỏi Chu Thương Mãn: “Hiện tại cậu ta bị sao rồi? Sao anh lại không chữa trị cho cậu ta mà để cậu ta như vậy?”“Đội trưởng, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Tôi nói với bọn họ là tôi không chữa được.” Vẻ mặt Chu Thương Mãn đầy ủy khuất, ba người của nhà họ Uông này hai ngày trước vừa đánh nhau xong, sau khi bị thương đều chạy tới chỗ anh ta khám bệnh, oxy già của trạm y tế đều do bọn họ dùng hết!“Các người còn ở đây xem náo nhiệt làm cái gì? Còn không mau chóng giúp một tay đưa cậu ta đến bệnh viện đi!”Mấy người đàn ông nghe được tiếng gầm giận dữ này của Mạnh Nghênh Võ thì lập tức đưa người trên giường bệnh lên cáng.Trong quá trình này có người còn không quên dùng áo khoác của Uông Đại Thuận để che vết thương.“Đội trưởng Mạnh, cậu mau cứu Đại Thuận đi! Đến bệnh viện huyện phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, lỡ như giữa đường nó xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Đó cũng là lý do tại sao bà Uông không nhanh chóng đưa con trai đến bệnh viện.“Có thể có chuyện gì được chứ? Bà muốn cậu ta chết ở đây sao?” Mạnh Nghênh Võ trừng mắt, bà Uông lập tức im lặng.Là vợ của Uông Đại Thuận, Triệu Tiểu Liên vốn nên đi theo, nhưng hắn ta bị như vậy là do cô đánh, dù cho ai nói cái gì thì bà Uông cũng không cho cô ta tới gần con trai mình, Triệu Tiểu Liên chỉ lạnh nhạt một tiếng, đẩy đám người ra rồi xoay người trở về nhà.Một trò hề cứ như vậy mà kết thúc.Ngày hôm sau, chuyện Uông Đại Thuận bị đánh thành thái giám lan truyền khắp thôn Đại Oa.Mà Triệu Tiểu Liên cũng ở khắp nơi tìm người kể khổ, nói mẹ con nhà họ Uông bắt nạt cô ta như thế nào, cô ta chỉ là phòng vệ chính đáng, nhất thời ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi.Trong thôn cũng có người đồng tình với Uông Đại Thuận, cũng có người thương Triệu Tiểu Liên, mọi người đều đang đợi kết quả Uông Đại Thuận xuất viện, xem nhà họ Uông sẽ sống như thế nào?Chuyện của nhà họ Uông, Diệp Ngưng Dao cũng có nghe nói. Cô không ngờ Triệu Tiểu Liên lại biến Uông Đại Thuận thành thái giám.Mức độ điên rồ của cô ta thực sự đáng kinh ngạc…Có điều, cô cũng chỉ là kinh ngạc vài giây, lập tức đem việc này bỏ lại phía sau.Lúc này, cô đang ngồi ở trong sân nhà mình nhìn Phó Thập Đông rửa sạch cây Ngải Diệp.Mấy ngày trước người đàn ông nhìn thấy cô mua nhang muỗi về chỉ còn lại một nửa, liền cho rằng cô sợ muỗi đốt, hôm nay anh lặng lẽ đi lên núi cắt hai bó Ngải Diệp về, cụ thể là muốn làm gì cô còn đang đoán.Thời tiết đầu tháng sáu đã rất nóng, chỉ thấy nửa người trên của Phó Thập Đông mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay màu lúa mì mạch lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, rắn chắc hữu lực.
Có người vì thế mà phẫn nộ bất bình, tức giận mắng Triệu Tiểu Liên: “Người đàn bà này thật sự là quá thiếu đạo đức! Lão Uông làm gì có lỗi với cô hả? Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn chứ hả?!”
Chỉ biết chửi đổng, Triệu Tiểu Liên liếc mắt một cái: “Việc nhà của chúng tôi không cần anh xen vào làm gì, hắn ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không thì cũng phải đợi đem hắn đi chữa đã rồi hẵng nói.”
Lúc này, Mạnh Nghênh Võ nghe thấy người ta kể liền chạy về phía trạm y tế, vừa mới vào phòng đã bị hình ảnh trước mắt làm cho đồng tử co rụt lại.
Trên đường đến đây, có người đã kể lại câu chuyện cho hắn ta nghe.
Hắn ta không nghĩ tới tính cách của Triệu Tiểu Liên lại mạnh mẽ như vậy, may mắn là hắn ta đã sớm dứt tình với cô ta, bằng không người mà hôm nay nằm ở nơi này có khi lại chính là hắn ta.
Triệu Tiểu Liên theo tiếng mà nhìn về phía người đàn ông chạy tới, hận ý nơi đáy mắt chợt lóe lên.
“Đội trưởng Mạnh, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi!” Mẹ Uông nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, càng gào khóc lớn hơn nữa.
Mạnh Nghênh Võ vẫn né tránh ánh mắt, Triệu Tiểu Liên cũng không để ý đến mẹ Uông mà hỏi Chu Thương Mãn: “Hiện tại cậu ta bị sao rồi? Sao anh lại không chữa trị cho cậu ta mà để cậu ta như vậy?”
“Đội trưởng, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Tôi nói với bọn họ là tôi không chữa được.” Vẻ mặt Chu Thương Mãn đầy ủy khuất, ba người của nhà họ Uông này hai ngày trước vừa đánh nhau xong, sau khi bị thương đều chạy tới chỗ anh ta khám bệnh, oxy già của trạm y tế đều do bọn họ dùng hết!
“Các người còn ở đây xem náo nhiệt làm cái gì? Còn không mau chóng giúp một tay đưa cậu ta đến bệnh viện đi!”
Mấy người đàn ông nghe được tiếng gầm giận dữ này của Mạnh Nghênh Võ thì lập tức đưa người trên giường bệnh lên cáng.
Trong quá trình này có người còn không quên dùng áo khoác của Uông Đại Thuận để che vết thương.
“Đội trưởng Mạnh, cậu mau cứu Đại Thuận đi! Đến bệnh viện huyện phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, lỡ như giữa đường nó xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Đó cũng là lý do tại sao bà Uông không nhanh chóng đưa con trai đến bệnh viện.
“Có thể có chuyện gì được chứ? Bà muốn cậu ta chết ở đây sao?” Mạnh Nghênh Võ trừng mắt, bà Uông lập tức im lặng.
Là vợ của Uông Đại Thuận, Triệu Tiểu Liên vốn nên đi theo, nhưng hắn ta bị như vậy là do cô đánh, dù cho ai nói cái gì thì bà Uông cũng không cho cô ta tới gần con trai mình, Triệu Tiểu Liên chỉ lạnh nhạt một tiếng, đẩy đám người ra rồi xoay người trở về nhà.
Một trò hề cứ như vậy mà kết thúc.
Ngày hôm sau, chuyện Uông Đại Thuận bị đánh thành thái giám lan truyền khắp thôn Đại Oa.
Mà Triệu Tiểu Liên cũng ở khắp nơi tìm người kể khổ, nói mẹ con nhà họ Uông bắt nạt cô ta như thế nào, cô ta chỉ là phòng vệ chính đáng, nhất thời ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi.
Trong thôn cũng có người đồng tình với Uông Đại Thuận, cũng có người thương Triệu Tiểu Liên, mọi người đều đang đợi kết quả Uông Đại Thuận xuất viện, xem nhà họ Uông sẽ sống như thế nào?
Chuyện của nhà họ Uông, Diệp Ngưng Dao cũng có nghe nói. Cô không ngờ Triệu Tiểu Liên lại biến Uông Đại Thuận thành thái giám.
Mức độ điên rồ của cô ta thực sự đáng kinh ngạc…
Có điều, cô cũng chỉ là kinh ngạc vài giây, lập tức đem việc này bỏ lại phía sau.
Lúc này, cô đang ngồi ở trong sân nhà mình nhìn Phó Thập Đông rửa sạch cây Ngải Diệp.
Mấy ngày trước người đàn ông nhìn thấy cô mua nhang muỗi về chỉ còn lại một nửa, liền cho rằng cô sợ muỗi đốt, hôm nay anh lặng lẽ đi lên núi cắt hai bó Ngải Diệp về, cụ thể là muốn làm gì cô còn đang đoán.
Thời tiết đầu tháng sáu đã rất nóng, chỉ thấy nửa người trên của Phó Thập Đông mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay màu lúa mì mạch lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, rắn chắc hữu lực.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Có người vì thế mà phẫn nộ bất bình, tức giận mắng Triệu Tiểu Liên: “Người đàn bà này thật sự là quá thiếu đạo đức! Lão Uông làm gì có lỗi với cô hả? Dựa vào cái gì mà cô lại làm cho người ta đoạn tử tuyệt tôn chứ hả?!”Chỉ biết chửi đổng, Triệu Tiểu Liên liếc mắt một cái: “Việc nhà của chúng tôi không cần anh xen vào làm gì, hắn ta rốt cuộc có thể chữa khỏi hay không thì cũng phải đợi đem hắn đi chữa đã rồi hẵng nói.”Lúc này, Mạnh Nghênh Võ nghe thấy người ta kể liền chạy về phía trạm y tế, vừa mới vào phòng đã bị hình ảnh trước mắt làm cho đồng tử co rụt lại.Trên đường đến đây, có người đã kể lại câu chuyện cho hắn ta nghe.Hắn ta không nghĩ tới tính cách của Triệu Tiểu Liên lại mạnh mẽ như vậy, may mắn là hắn ta đã sớm dứt tình với cô ta, bằng không người mà hôm nay nằm ở nơi này có khi lại chính là hắn ta.Triệu Tiểu Liên theo tiếng mà nhìn về phía người đàn ông chạy tới, hận ý nơi đáy mắt chợt lóe lên.“Đội trưởng Mạnh, cậu phải làm chủ cho mẹ con chúng tôi!” Mẹ Uông nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, càng gào khóc lớn hơn nữa.Mạnh Nghênh Võ vẫn né tránh ánh mắt, Triệu Tiểu Liên cũng không để ý đến mẹ Uông mà hỏi Chu Thương Mãn: “Hiện tại cậu ta bị sao rồi? Sao anh lại không chữa trị cho cậu ta mà để cậu ta như vậy?”“Đội trưởng, chuyện này cũng không thể trách tôi được. Tôi nói với bọn họ là tôi không chữa được.” Vẻ mặt Chu Thương Mãn đầy ủy khuất, ba người của nhà họ Uông này hai ngày trước vừa đánh nhau xong, sau khi bị thương đều chạy tới chỗ anh ta khám bệnh, oxy già của trạm y tế đều do bọn họ dùng hết!“Các người còn ở đây xem náo nhiệt làm cái gì? Còn không mau chóng giúp một tay đưa cậu ta đến bệnh viện đi!”Mấy người đàn ông nghe được tiếng gầm giận dữ này của Mạnh Nghênh Võ thì lập tức đưa người trên giường bệnh lên cáng.Trong quá trình này có người còn không quên dùng áo khoác của Uông Đại Thuận để che vết thương.“Đội trưởng Mạnh, cậu mau cứu Đại Thuận đi! Đến bệnh viện huyện phải mất hơn ba tiếng đồng hồ, lỡ như giữa đường nó xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Đó cũng là lý do tại sao bà Uông không nhanh chóng đưa con trai đến bệnh viện.“Có thể có chuyện gì được chứ? Bà muốn cậu ta chết ở đây sao?” Mạnh Nghênh Võ trừng mắt, bà Uông lập tức im lặng.Là vợ của Uông Đại Thuận, Triệu Tiểu Liên vốn nên đi theo, nhưng hắn ta bị như vậy là do cô đánh, dù cho ai nói cái gì thì bà Uông cũng không cho cô ta tới gần con trai mình, Triệu Tiểu Liên chỉ lạnh nhạt một tiếng, đẩy đám người ra rồi xoay người trở về nhà.Một trò hề cứ như vậy mà kết thúc.Ngày hôm sau, chuyện Uông Đại Thuận bị đánh thành thái giám lan truyền khắp thôn Đại Oa.Mà Triệu Tiểu Liên cũng ở khắp nơi tìm người kể khổ, nói mẹ con nhà họ Uông bắt nạt cô ta như thế nào, cô ta chỉ là phòng vệ chính đáng, nhất thời ra tay không biết nặng nhẹ mà thôi.Trong thôn cũng có người đồng tình với Uông Đại Thuận, cũng có người thương Triệu Tiểu Liên, mọi người đều đang đợi kết quả Uông Đại Thuận xuất viện, xem nhà họ Uông sẽ sống như thế nào?Chuyện của nhà họ Uông, Diệp Ngưng Dao cũng có nghe nói. Cô không ngờ Triệu Tiểu Liên lại biến Uông Đại Thuận thành thái giám.Mức độ điên rồ của cô ta thực sự đáng kinh ngạc…Có điều, cô cũng chỉ là kinh ngạc vài giây, lập tức đem việc này bỏ lại phía sau.Lúc này, cô đang ngồi ở trong sân nhà mình nhìn Phó Thập Đông rửa sạch cây Ngải Diệp.Mấy ngày trước người đàn ông nhìn thấy cô mua nhang muỗi về chỉ còn lại một nửa, liền cho rằng cô sợ muỗi đốt, hôm nay anh lặng lẽ đi lên núi cắt hai bó Ngải Diệp về, cụ thể là muốn làm gì cô còn đang đoán.Thời tiết đầu tháng sáu đã rất nóng, chỉ thấy nửa người trên của Phó Thập Đông mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay màu lúa mì mạch lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, rắn chắc hữu lực.