Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 165
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bây giờ đang là mùa làm ruộng bận rộn, lực lượng lao động chính trong gia đình không có thời gian tham dự tiệc cưới kiểu này, vì vậy những người đến nhà họ Mạnh dùng bữa đều là nhóm người già yếu và những đứa trẻ không thể kiếm được vài xu mỗi ngày.Phan Quế Phân nhìn những người trong sân này, không nhịn được mà phàn nàn một chút với Mạnh Nghênh Võ: “Nhìn xem những người ở đây là ai? Mẹ đã nói là tổ chức kết hôn sau vụ thu hoạch, nhưng mọi người lại không nghe!”“…” Bận trước bận sau cuối cùng lại còn bị trách mắng, Mạnh Nghênh Võ bất đắc dĩ đỡ trán: “Với dáng vẻ của con gái mẹ bây giờ, mẹ không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?”“Đó là em gái của con, con đang nói cái gì vậy?” Phan Quế Phân tức giận đến mức vỗ vào lưng hắn ta bụp một cái, nhưng bà ấy phải thừa nhận con trai mình đang nói sự thật.Giang Hoài bây giờ cưới con gái của bà ấy bởi vì hắn ta vẫn còn chút tình cảm, nhưng nếu để vài tháng sau thì sao?Mấy loại giả thiết đó bà ấy không dám nghĩ đến.Đàn ông trong làng đều đi làm ruộng, phụ nữ hầu hết đã đi dự tiệc cưới.Trong khoảng thời gian ngắn, mọi con đường trong làng đều vắng lặng.Một chiếc xe jeep nhãn hiệu quân đội dừng ở đầu thôn, Diệp Ngưng Viễn mặc quân phục màu xanh lá thẳng tắp nhanh chóng bước xuống xe, trên tay xách một túi hành lý căng phồng.Nhìn về phía cửa thôn đầy đất cát phía trước, anh ấy nhíu đôi mày rậm rạp lại, sải bước đi về hướng thôn.Trên đường đi, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng chim kêu, anh ấy không gặp bất kì một người dân làng nào, vẻ mặt khó hiểu của anh ấy dần dần tăng lên cho đến khi nhìn thấy một người đi ra từ một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, anh ấy nhanh chóng đi qua hỏi thăm: “Chào thím, làm phiền thím cho tôi hỏi một chút là nơi ở của các thanh niên trí thức ở đâu?”Ở làng Đại Oa có rất ít người từ bên ngoài đến, thím Chu nghe thấy tiếng động liền sửng sốt nhìn về phía người lính đẹp trai chính trực trước mặt, ngay sau đó hỏi: “Cậu đến thôn chúng tôi tìm ai?”“Tôi muốn đi tìm Giang Hoài.” Diệp Ngưng Viễn không có nhắc tới tên em gái mình, anh ấy muốn hỏi Giang Hoài trước khi gặp Diệp Ngưng Dao xem trước đó đã xảy ra chuyện gì.“Thanh niên trí thức Diệp? A! Cậu đến đây để tham gia đám cưới à? Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn đến nhà họ Mạnh! Tôi sẽ đưa cậu đến đó!”Thấy đối phương là một quân nhân, thím Chu không nghĩ nhiều nữa, đi trước Diệp Ngưng Viễn để dẫn đường: “Cậu cũng đến từ Bắc Kinh à? Nước ở thủ đô của mấy cậu cũng thật biết nuôi người! Một hai người đều rất đẹp trai!”Diệp Ngưng Viễn sải bước lớn bên cạnh bà ấy, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động hỏi: “Thật sao? Hôm nay thanh niên trí thức Giang kết hôn? Kết hôn với cô gái nhà nào vậy ạ?”“Cậu không biết cậu ấy đã kết hôn sao?” Thím Chu mím môi, tự hỏi xem bản thân có nói sai cái gì không?“Mấy ngày trước tôi đi làm nhiệm vụ, chắc anh ấy không liên lạc được với tôi.” Thấy trên mặt thím Chu lộ ra vẻ do dự, Diệp Ngưng Viễn bình tĩnh giải thích.“Thì ra là như vậy.” Thím Chu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu trở lại bình thường: “Người cậu ấy cưới chính là hoa khôi ở thôn chúng tôi, ngày xưa cũng đẹp, nhưng so với thanh niên trí thức Diệp thì kém xa.”Câu nói này hàm chứa rất nhiều thông tin, trong lòng Diệp Ngưng Viễn như đông cứng lại, đồng thời trong đầu lóe lên một cái suy đoán không tốt: “Thím à, thanh niên trí thức Diệp mà thím nhắc tới chính là Diệp Ngưng Dao sao?”“Cậu biết thanh niên trí thức Diệp sao?” Thím Chu đột nhiên ý thức được, thật muốn tự vả vào miệng mình, cái mồm của bà ấy thật là nói quá nhiều!“Cậu có quen biết thanh niên trí thức Diệp không?” Bà ấy thận trọng hỏi, Diệp Ngưng Viễn khẽ cau mày, không nói ra sự thật: “Tôi và bọn họ là bạn bè.”
Bây giờ đang là mùa làm ruộng bận rộn, lực lượng lao động chính trong gia đình không có thời gian tham dự tiệc cưới kiểu này, vì vậy những người đến nhà họ Mạnh dùng bữa đều là nhóm người già yếu và những đứa trẻ không thể kiếm được vài xu mỗi ngày.
Phan Quế Phân nhìn những người trong sân này, không nhịn được mà phàn nàn một chút với Mạnh Nghênh Võ: “Nhìn xem những người ở đây là ai? Mẹ đã nói là tổ chức kết hôn sau vụ thu hoạch, nhưng mọi người lại không nghe!”
“…” Bận trước bận sau cuối cùng lại còn bị trách mắng, Mạnh Nghênh Võ bất đắc dĩ đỡ trán: “Với dáng vẻ của con gái mẹ bây giờ, mẹ không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?”
“Đó là em gái của con, con đang nói cái gì vậy?” Phan Quế Phân tức giận đến mức vỗ vào lưng hắn ta bụp một cái, nhưng bà ấy phải thừa nhận con trai mình đang nói sự thật.
Giang Hoài bây giờ cưới con gái của bà ấy bởi vì hắn ta vẫn còn chút tình cảm, nhưng nếu để vài tháng sau thì sao?
Mấy loại giả thiết đó bà ấy không dám nghĩ đến.
Đàn ông trong làng đều đi làm ruộng, phụ nữ hầu hết đã đi dự tiệc cưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi con đường trong làng đều vắng lặng.
Một chiếc xe jeep nhãn hiệu quân đội dừng ở đầu thôn, Diệp Ngưng Viễn mặc quân phục màu xanh lá thẳng tắp nhanh chóng bước xuống xe, trên tay xách một túi hành lý căng phồng.
Nhìn về phía cửa thôn đầy đất cát phía trước, anh ấy nhíu đôi mày rậm rạp lại, sải bước đi về hướng thôn.
Trên đường đi, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng chim kêu, anh ấy không gặp bất kì một người dân làng nào, vẻ mặt khó hiểu của anh ấy dần dần tăng lên cho đến khi nhìn thấy một người đi ra từ một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, anh ấy nhanh chóng đi qua hỏi thăm: “Chào thím, làm phiền thím cho tôi hỏi một chút là nơi ở của các thanh niên trí thức ở đâu?”
Ở làng Đại Oa có rất ít người từ bên ngoài đến, thím Chu nghe thấy tiếng động liền sửng sốt nhìn về phía người lính đẹp trai chính trực trước mặt, ngay sau đó hỏi: “Cậu đến thôn chúng tôi tìm ai?”
“Tôi muốn đi tìm Giang Hoài.” Diệp Ngưng Viễn không có nhắc tới tên em gái mình, anh ấy muốn hỏi Giang Hoài trước khi gặp Diệp Ngưng Dao xem trước đó đã xảy ra chuyện gì.
“Thanh niên trí thức Diệp? A! Cậu đến đây để tham gia đám cưới à? Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn đến nhà họ Mạnh! Tôi sẽ đưa cậu đến đó!”
Thấy đối phương là một quân nhân, thím Chu không nghĩ nhiều nữa, đi trước Diệp Ngưng Viễn để dẫn đường: “Cậu cũng đến từ Bắc Kinh à? Nước ở thủ đô của mấy cậu cũng thật biết nuôi người! Một hai người đều rất đẹp trai!”
Diệp Ngưng Viễn sải bước lớn bên cạnh bà ấy, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động hỏi: “Thật sao? Hôm nay thanh niên trí thức Giang kết hôn? Kết hôn với cô gái nhà nào vậy ạ?”
“Cậu không biết cậu ấy đã kết hôn sao?” Thím Chu mím môi, tự hỏi xem bản thân có nói sai cái gì không?
“Mấy ngày trước tôi đi làm nhiệm vụ, chắc anh ấy không liên lạc được với tôi.” Thấy trên mặt thím Chu lộ ra vẻ do dự, Diệp Ngưng Viễn bình tĩnh giải thích.
“Thì ra là như vậy.” Thím Chu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu trở lại bình thường: “Người cậu ấy cưới chính là hoa khôi ở thôn chúng tôi, ngày xưa cũng đẹp, nhưng so với thanh niên trí thức Diệp thì kém xa.”
Câu nói này hàm chứa rất nhiều thông tin, trong lòng Diệp Ngưng Viễn như đông cứng lại, đồng thời trong đầu lóe lên một cái suy đoán không tốt: “Thím à, thanh niên trí thức Diệp mà thím nhắc tới chính là Diệp Ngưng Dao sao?”
“Cậu biết thanh niên trí thức Diệp sao?” Thím Chu đột nhiên ý thức được, thật muốn tự vả vào miệng mình, cái mồm của bà ấy thật là nói quá nhiều!
“Cậu có quen biết thanh niên trí thức Diệp không?” Bà ấy thận trọng hỏi, Diệp Ngưng Viễn khẽ cau mày, không nói ra sự thật: “Tôi và bọn họ là bạn bè.”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bây giờ đang là mùa làm ruộng bận rộn, lực lượng lao động chính trong gia đình không có thời gian tham dự tiệc cưới kiểu này, vì vậy những người đến nhà họ Mạnh dùng bữa đều là nhóm người già yếu và những đứa trẻ không thể kiếm được vài xu mỗi ngày.Phan Quế Phân nhìn những người trong sân này, không nhịn được mà phàn nàn một chút với Mạnh Nghênh Võ: “Nhìn xem những người ở đây là ai? Mẹ đã nói là tổ chức kết hôn sau vụ thu hoạch, nhưng mọi người lại không nghe!”“…” Bận trước bận sau cuối cùng lại còn bị trách mắng, Mạnh Nghênh Võ bất đắc dĩ đỡ trán: “Với dáng vẻ của con gái mẹ bây giờ, mẹ không sợ đêm dài lắm mộng hay sao?”“Đó là em gái của con, con đang nói cái gì vậy?” Phan Quế Phân tức giận đến mức vỗ vào lưng hắn ta bụp một cái, nhưng bà ấy phải thừa nhận con trai mình đang nói sự thật.Giang Hoài bây giờ cưới con gái của bà ấy bởi vì hắn ta vẫn còn chút tình cảm, nhưng nếu để vài tháng sau thì sao?Mấy loại giả thiết đó bà ấy không dám nghĩ đến.Đàn ông trong làng đều đi làm ruộng, phụ nữ hầu hết đã đi dự tiệc cưới.Trong khoảng thời gian ngắn, mọi con đường trong làng đều vắng lặng.Một chiếc xe jeep nhãn hiệu quân đội dừng ở đầu thôn, Diệp Ngưng Viễn mặc quân phục màu xanh lá thẳng tắp nhanh chóng bước xuống xe, trên tay xách một túi hành lý căng phồng.Nhìn về phía cửa thôn đầy đất cát phía trước, anh ấy nhíu đôi mày rậm rạp lại, sải bước đi về hướng thôn.Trên đường đi, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng chim kêu, anh ấy không gặp bất kì một người dân làng nào, vẻ mặt khó hiểu của anh ấy dần dần tăng lên cho đến khi nhìn thấy một người đi ra từ một ngôi nhà nhỏ cách đó không xa, anh ấy nhanh chóng đi qua hỏi thăm: “Chào thím, làm phiền thím cho tôi hỏi một chút là nơi ở của các thanh niên trí thức ở đâu?”Ở làng Đại Oa có rất ít người từ bên ngoài đến, thím Chu nghe thấy tiếng động liền sửng sốt nhìn về phía người lính đẹp trai chính trực trước mặt, ngay sau đó hỏi: “Cậu đến thôn chúng tôi tìm ai?”“Tôi muốn đi tìm Giang Hoài.” Diệp Ngưng Viễn không có nhắc tới tên em gái mình, anh ấy muốn hỏi Giang Hoài trước khi gặp Diệp Ngưng Dao xem trước đó đã xảy ra chuyện gì.“Thanh niên trí thức Diệp? A! Cậu đến đây để tham gia đám cưới à? Thật trùng hợp, tôi cũng đang muốn đến nhà họ Mạnh! Tôi sẽ đưa cậu đến đó!”Thấy đối phương là một quân nhân, thím Chu không nghĩ nhiều nữa, đi trước Diệp Ngưng Viễn để dẫn đường: “Cậu cũng đến từ Bắc Kinh à? Nước ở thủ đô của mấy cậu cũng thật biết nuôi người! Một hai người đều rất đẹp trai!”Diệp Ngưng Viễn sải bước lớn bên cạnh bà ấy, khuôn mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động hỏi: “Thật sao? Hôm nay thanh niên trí thức Giang kết hôn? Kết hôn với cô gái nhà nào vậy ạ?”“Cậu không biết cậu ấy đã kết hôn sao?” Thím Chu mím môi, tự hỏi xem bản thân có nói sai cái gì không?“Mấy ngày trước tôi đi làm nhiệm vụ, chắc anh ấy không liên lạc được với tôi.” Thấy trên mặt thím Chu lộ ra vẻ do dự, Diệp Ngưng Viễn bình tĩnh giải thích.“Thì ra là như vậy.” Thím Chu thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu trở lại bình thường: “Người cậu ấy cưới chính là hoa khôi ở thôn chúng tôi, ngày xưa cũng đẹp, nhưng so với thanh niên trí thức Diệp thì kém xa.”Câu nói này hàm chứa rất nhiều thông tin, trong lòng Diệp Ngưng Viễn như đông cứng lại, đồng thời trong đầu lóe lên một cái suy đoán không tốt: “Thím à, thanh niên trí thức Diệp mà thím nhắc tới chính là Diệp Ngưng Dao sao?”“Cậu biết thanh niên trí thức Diệp sao?” Thím Chu đột nhiên ý thức được, thật muốn tự vả vào miệng mình, cái mồm của bà ấy thật là nói quá nhiều!“Cậu có quen biết thanh niên trí thức Diệp không?” Bà ấy thận trọng hỏi, Diệp Ngưng Viễn khẽ cau mày, không nói ra sự thật: “Tôi và bọn họ là bạn bè.”