Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 170
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Em gái nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, vừa mới xuống nông thôn mấy ngày đã cưới được một người đàn ông thô lỗ như vậy, lúc này không ai có thể bình tĩnh được.Đối mặt với sự chào hỏi của người đàn ông, Diệp Ngưng Viễn nắm chặt lòng bàn tay của Phó Thập Đông, sử dụng tất cả sức mạnh của mình.“Tôi là anh trai của Dao Dao, không có cha mẹ đồng ý, cậu gọi tiếng “anh trai” này hơi sớm.”Ngụ ý là: Cho dù hai người đã kết hôn, chỉ cần người nhà họ Diệp không đồng ý thì hôn sự này không cần tính.Lòng bàn tay bị nắm chặt, trên mặt Phó Thập Đông không lộ ra vẻ đau đớn, địch ý của đối phương quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra khách nhân của mình không có thiện ý.“Anh trai của Dao Dao chính là anh trai của tôi, chúng ta đi vào nhà ngồi đi.”Diệp Ngưng Viễn khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của anh, nhìn thấy Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, anh ấy chỉ có thể buông chúng ra, không dám đi quá xa.Sóng gió giữa hai người rất âm ỉ, Diệp Ngưng Dao cũng chú ý tới khi người đàn ông của mình bị gây khó dễ, cô lập tức xụ khuôn mặt xuống, cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải người đàn ông kia chính là anh trai của nguyên thân, nếu là người khác thì cô đã sớm tức giận rồi.“Đúng vậy, ngoài sân gió lớn, chúng ta mau vào đi.”Đối với Diệp Ngưng Dao, một người là anh trai tiện nghi mới gặp một lần, một người là người chồng ngày đêm chiều chuộng cô, cô đương nhiên không chút do dự mà nghiêng về phía Phó Thập Đông.Mấy người trở về phòng, không để ý đến Diệp Ngưng Viễn vẫn còn ở đây, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao đau lòng nắm lấy tay Phó Thập Đông: “Tay anh có đau lắm không? Đỏ hết rồi.”“Không sao, không đau.” Phó Thập Đông nhướng mày nhìn vợ mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong lớn, trong lòng vô cùng mềm mại.Trong mắt Diệp Ngưng Viễn, hình ảnh tình chàng ý thiếp này quá cay mắt.Nếu như trước đây anh ấy còn nghi ngờ em gái mình không thể buông tha Giang Hoài, thì bây giờ anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô.“Anh cũng không dùng sức dù chỉ một chút, em cần làm đến mức này sao?”“Dùng sức hay không thì chỉ có mình anh biết, nếu còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức quay về Bắc Kinh đi.”“…” Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, anh ấy không thể tin được em gái của mình sẽ trở nên hung hăng như vậy, lại còn dỗi người khác.Chẳng lẽ khi phụ nữ tuổi mười tám thay đổi, tính cách cũng thay đổi theo sao?“Anh nhìn em làm gì? Em không có dọa anh.” Diệp Ngưng Dao còn tưởng rằng anh ấy đã nhìn ra cái gì, mới muộn màng phát hiện tính tình nguyên thân rất ôn hòa, cô nói như vậy có chút không giống.Diệp Ngưng Viễn nhìn cô chằm chằm năm giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như mẹ của chúng ta biết em đã thay đổi, mẹ nhất định sẽ rất vui.”Điều lo lắng nhất trong cuộc đời của đồng chí Tiền Thục Hoa là tính cách con gái bà ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt, mỗi ngày đều mong ngóng cô cứng rắn hơn và quyết đoán hơn.Nhớ lại dáng vẻ của mẹ nguyên thân, Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ấy nói gì, cô dựa trên nguyên tắc nói ít sai ít mà không trả lời.Phó Thập Đông làm bữa tối, Trang Tú Chi với tư cách là người lớn tuổi nhất của gia đình nhà trai có phần lo lắng khi đối mặt với Diệp Ngưng Viễn.Cô ấy thầm dặn lòng không được làm mất mặt trước nhà thông gia nên lúc nào cô ấy cũng tươi cười.“Anh trai nhà thông gia, Đông Tử nhà tôi là người tốt, mấy năm nay nếu không có cậu ấy, ba mẹ con chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống tốt được. Cậu ấy đối với Ngưng Dao là thật lòng, tôi hy vọng gia đình thông gia có thể hiểu cho cậu ấy nhiều hơn.”Diệp Ngưng Viễn đã nghe em gái mình nói về việc của gia đình nhà họ Phó, đó là lý do tại sao anh ấy không phản đối một cách mạnh mẽ cuộc hôn nhân của Diệp Ngưng Dao.
Em gái nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, vừa mới xuống nông thôn mấy ngày đã cưới được một người đàn ông thô lỗ như vậy, lúc này không ai có thể bình tĩnh được.
Đối mặt với sự chào hỏi của người đàn ông, Diệp Ngưng Viễn nắm chặt lòng bàn tay của Phó Thập Đông, sử dụng tất cả sức mạnh của mình.
“Tôi là anh trai của Dao Dao, không có cha mẹ đồng ý, cậu gọi tiếng “anh trai” này hơi sớm.”
Ngụ ý là: Cho dù hai người đã kết hôn, chỉ cần người nhà họ Diệp không đồng ý thì hôn sự này không cần tính.
Lòng bàn tay bị nắm chặt, trên mặt Phó Thập Đông không lộ ra vẻ đau đớn, địch ý của đối phương quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra khách nhân của mình không có thiện ý.
“Anh trai của Dao Dao chính là anh trai của tôi, chúng ta đi vào nhà ngồi đi.”
Diệp Ngưng Viễn khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của anh, nhìn thấy Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, anh ấy chỉ có thể buông chúng ra, không dám đi quá xa.
Sóng gió giữa hai người rất âm ỉ, Diệp Ngưng Dao cũng chú ý tới khi người đàn ông của mình bị gây khó dễ, cô lập tức xụ khuôn mặt xuống, cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải người đàn ông kia chính là anh trai của nguyên thân, nếu là người khác thì cô đã sớm tức giận rồi.
“Đúng vậy, ngoài sân gió lớn, chúng ta mau vào đi.”
Đối với Diệp Ngưng Dao, một người là anh trai tiện nghi mới gặp một lần, một người là người chồng ngày đêm chiều chuộng cô, cô đương nhiên không chút do dự mà nghiêng về phía Phó Thập Đông.
Mấy người trở về phòng, không để ý đến Diệp Ngưng Viễn vẫn còn ở đây, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao đau lòng nắm lấy tay Phó Thập Đông: “Tay anh có đau lắm không? Đỏ hết rồi.”
“Không sao, không đau.” Phó Thập Đông nhướng mày nhìn vợ mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong lớn, trong lòng vô cùng mềm mại.
Trong mắt Diệp Ngưng Viễn, hình ảnh tình chàng ý thiếp này quá cay mắt.
Nếu như trước đây anh ấy còn nghi ngờ em gái mình không thể buông tha Giang Hoài, thì bây giờ anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô.
“Anh cũng không dùng sức dù chỉ một chút, em cần làm đến mức này sao?”
“Dùng sức hay không thì chỉ có mình anh biết, nếu còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức quay về Bắc Kinh đi.”
“…” Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, anh ấy không thể tin được em gái của mình sẽ trở nên hung hăng như vậy, lại còn dỗi người khác.
Chẳng lẽ khi phụ nữ tuổi mười tám thay đổi, tính cách cũng thay đổi theo sao?
“Anh nhìn em làm gì? Em không có dọa anh.” Diệp Ngưng Dao còn tưởng rằng anh ấy đã nhìn ra cái gì, mới muộn màng phát hiện tính tình nguyên thân rất ôn hòa, cô nói như vậy có chút không giống.
Diệp Ngưng Viễn nhìn cô chằm chằm năm giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như mẹ của chúng ta biết em đã thay đổi, mẹ nhất định sẽ rất vui.”
Điều lo lắng nhất trong cuộc đời của đồng chí Tiền Thục Hoa là tính cách con gái bà ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt, mỗi ngày đều mong ngóng cô cứng rắn hơn và quyết đoán hơn.
Nhớ lại dáng vẻ của mẹ nguyên thân, Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ấy nói gì, cô dựa trên nguyên tắc nói ít sai ít mà không trả lời.
Phó Thập Đông làm bữa tối, Trang Tú Chi với tư cách là người lớn tuổi nhất của gia đình nhà trai có phần lo lắng khi đối mặt với Diệp Ngưng Viễn.
Cô ấy thầm dặn lòng không được làm mất mặt trước nhà thông gia nên lúc nào cô ấy cũng tươi cười.
“Anh trai nhà thông gia, Đông Tử nhà tôi là người tốt, mấy năm nay nếu không có cậu ấy, ba mẹ con chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống tốt được. Cậu ấy đối với Ngưng Dao là thật lòng, tôi hy vọng gia đình thông gia có thể hiểu cho cậu ấy nhiều hơn.”
Diệp Ngưng Viễn đã nghe em gái mình nói về việc của gia đình nhà họ Phó, đó là lý do tại sao anh ấy không phản đối một cách mạnh mẽ cuộc hôn nhân của Diệp Ngưng Dao.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Em gái nhà mình từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên, vừa mới xuống nông thôn mấy ngày đã cưới được một người đàn ông thô lỗ như vậy, lúc này không ai có thể bình tĩnh được.Đối mặt với sự chào hỏi của người đàn ông, Diệp Ngưng Viễn nắm chặt lòng bàn tay của Phó Thập Đông, sử dụng tất cả sức mạnh của mình.“Tôi là anh trai của Dao Dao, không có cha mẹ đồng ý, cậu gọi tiếng “anh trai” này hơi sớm.”Ngụ ý là: Cho dù hai người đã kết hôn, chỉ cần người nhà họ Diệp không đồng ý thì hôn sự này không cần tính.Lòng bàn tay bị nắm chặt, trên mặt Phó Thập Đông không lộ ra vẻ đau đớn, địch ý của đối phương quá rõ ràng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra khách nhân của mình không có thiện ý.“Anh trai của Dao Dao chính là anh trai của tôi, chúng ta đi vào nhà ngồi đi.”Diệp Ngưng Viễn khá ngạc nhiên trước sự bình tĩnh gặp nguy không loạn của anh, nhìn thấy Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm vào tay bọn họ, anh ấy chỉ có thể buông chúng ra, không dám đi quá xa.Sóng gió giữa hai người rất âm ỉ, Diệp Ngưng Dao cũng chú ý tới khi người đàn ông của mình bị gây khó dễ, cô lập tức xụ khuôn mặt xuống, cảm thấy rất khó chịu, nếu không phải người đàn ông kia chính là anh trai của nguyên thân, nếu là người khác thì cô đã sớm tức giận rồi.“Đúng vậy, ngoài sân gió lớn, chúng ta mau vào đi.”Đối với Diệp Ngưng Dao, một người là anh trai tiện nghi mới gặp một lần, một người là người chồng ngày đêm chiều chuộng cô, cô đương nhiên không chút do dự mà nghiêng về phía Phó Thập Đông.Mấy người trở về phòng, không để ý đến Diệp Ngưng Viễn vẫn còn ở đây, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao đau lòng nắm lấy tay Phó Thập Đông: “Tay anh có đau lắm không? Đỏ hết rồi.”“Không sao, không đau.” Phó Thập Đông nhướng mày nhìn vợ mình, khóe miệng nhếch lên một đường cong lớn, trong lòng vô cùng mềm mại.Trong mắt Diệp Ngưng Viễn, hình ảnh tình chàng ý thiếp này quá cay mắt.Nếu như trước đây anh ấy còn nghi ngờ em gái mình không thể buông tha Giang Hoài, thì bây giờ anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của cô.“Anh cũng không dùng sức dù chỉ một chút, em cần làm đến mức này sao?”“Dùng sức hay không thì chỉ có mình anh biết, nếu còn tiếp tục làm loạn, anh lập tức quay về Bắc Kinh đi.”“…” Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, anh ấy không thể tin được em gái của mình sẽ trở nên hung hăng như vậy, lại còn dỗi người khác.Chẳng lẽ khi phụ nữ tuổi mười tám thay đổi, tính cách cũng thay đổi theo sao?“Anh nhìn em làm gì? Em không có dọa anh.” Diệp Ngưng Dao còn tưởng rằng anh ấy đã nhìn ra cái gì, mới muộn màng phát hiện tính tình nguyên thân rất ôn hòa, cô nói như vậy có chút không giống.Diệp Ngưng Viễn nhìn cô chằm chằm năm giây, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như mẹ của chúng ta biết em đã thay đổi, mẹ nhất định sẽ rất vui.”Điều lo lắng nhất trong cuộc đời của đồng chí Tiền Thục Hoa là tính cách con gái bà ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt, mỗi ngày đều mong ngóng cô cứng rắn hơn và quyết đoán hơn.Nhớ lại dáng vẻ của mẹ nguyên thân, Diệp Ngưng Dao không hiểu anh ấy nói gì, cô dựa trên nguyên tắc nói ít sai ít mà không trả lời.Phó Thập Đông làm bữa tối, Trang Tú Chi với tư cách là người lớn tuổi nhất của gia đình nhà trai có phần lo lắng khi đối mặt với Diệp Ngưng Viễn.Cô ấy thầm dặn lòng không được làm mất mặt trước nhà thông gia nên lúc nào cô ấy cũng tươi cười.“Anh trai nhà thông gia, Đông Tử nhà tôi là người tốt, mấy năm nay nếu không có cậu ấy, ba mẹ con chúng tôi cũng chưa chắc có thể sống tốt được. Cậu ấy đối với Ngưng Dao là thật lòng, tôi hy vọng gia đình thông gia có thể hiểu cho cậu ấy nhiều hơn.”Diệp Ngưng Viễn đã nghe em gái mình nói về việc của gia đình nhà họ Phó, đó là lý do tại sao anh ấy không phản đối một cách mạnh mẽ cuộc hôn nhân của Diệp Ngưng Dao.