Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 177

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nếu em thích quân nhân, anh sẽ đăng ký tòng quân ngay bây giờ!”Mạc Tiểu Thanh ngây người nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại điên lên.Thật là vừa tức vừa buồn cười!“Ai nói cho anh biết là tôi thích anh ấy? Thật là có bệnh!”“Phải! Anh có bệnh! Anh bị bệnh tương tư!” Lâm Tử An lại vòng tay qua vai cô, thú nhận: “Anh mới mắc bệnh này vì anh thích em!”Trước đây Mạc Tiểu Thanh chưa bao giờ đồng ý với anh ấy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ý thích của anh ấy rất tùy tiện, điều này khiến cô ấy không biết tình cảm của người đàn ông này dành cho cô ấy sâu bao nhiêu.Lúc này, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô ấy đột nhiên cười hỏi: “Anh không thể nhìn ra tôi thích ai hay sao? Đồ ngốc!”Vốn là người thông minh, Lâm Tử An lập tức phản ứng lại, vui mừng khôn xiết hỏi: “Em nguyện ý hẹn hò với anh sao?”“Hmm! Em đồng ý!”Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hai người ôm nhau, trong lòng đối phương chỉ có ngọt ngào.Trang Tú Chi đã không dám ra ngoài kể từ khi cô ấy bị quấy rối lần trước.Cô ấy không thể hiểu, điều gì đã khiến Mạnh Nguyên Võ nhớ đến một góa phụ ở tuổi ba mươi như cô ấy.Thật xấu hổ khi nói ra một việc như vậy, cô ấy không biết phải làm gì.Một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch lúa mì mùa thu, Trang Tú Chi là người trong nhà cũng muốn đóng góp chút sức lực, không thể chỉ dựa vào em trai và vợ cậu ấy để nuôi gia đình.Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm của Mạnh Nguyên Võ, cô ấy lại do dự.Đậu trong vườn rau đều đã chín, Trang Tú Chi ngơ ngác cầm chậu rau trong tay lên mà hái đậu.Sau khi hái rất lâu, thậm chí cô ấy còn không hái được mười hạt đậu.Vẻ mặt cau có của cô ấy vừa hay rơi vào trong mắt Diệp Ngưng Dao: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hay sao?”Trải qua khoảng thời gian quen biết này, cô ấy đã cho Diệp Ngưng Dao ấn tượng rằng cô ấy là người tốt bụng, sống nội tâm và quyết đoán.Nếu không có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này.Trang Tú Chi nghe thấy thanh âm này mới sực tỉnh, mấp máy môi, do dự không nói nên lời.Loay hoay một hồi, cô ấy gượng cười nói: “Chị ở nhà không có việc gì làm, chị chỉ đang nghĩ đến việc thu hoạch lúa mì.”“Bệnh của chị chỉ mới hồi phục nên không thể làm việc quá sức, nếu thu hoạch vào mùa thu… Ở nhà còn có người, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ngưng Dao biết tâm tư cô ấy cẩn trọng, không muốn thành gánh nặng cho gia đình nhưng khi bệnh vừa mới khỏi thì mọi việc phải làm dần dần.Trang Tú Chi thấy em dâu tin lời mình nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buộc bản thân không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức kia nữa, động tác nhặt đậu cũng gọn gàng hơn trước rất nhiều.Ở làng Đại Oa, cây trồng chính là lúa mì, lúa miến và ngô, công việc đồng áng đang diễn ra bận rộn trước vụ thu hoạch mùa thu. Có Diệp Ngưng Viễn ở bên, những ngày gần đây Phó Thập Đông không đi lang thang trong huyện mà ra đồng kiếm từng xu như mấy người trong làng.Trong mắt người ngoài, sự siêng năng đột ngột của anh chỉ là để cho anh vợ xem, vì vậy bọn họ đều ở sau lưng chế giễu anh.Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh chỉ im lặng chứ không giải thích.Trong quá khứ, Phó Viện sẽ làm công việc đưa nước vào ruộng. Nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng nên Diệp Ngưng Dao chủ động nhận công việc này, dù sao văn phòng ủy ban thôn của bọn họ cách nơi Phó Thập Đông làm việc cũng không xa, đi tới đi lui chỉ mất bảy tám phút.Cứ như vậy, trong những cánh đồng lúa mì dài bất tận, mỗi khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa, mọi người có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp.Lúc này, những người đàn ông trong cánh đồng này đều sẽ đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong lòng ghen tị với phúc khí của Phó Thập Đông.

Nếu em thích quân nhân, anh sẽ đăng ký tòng quân ngay bây giờ!”

Mạc Tiểu Thanh ngây người nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại điên lên.

Thật là vừa tức vừa buồn cười!

“Ai nói cho anh biết là tôi thích anh ấy? Thật là có bệnh!”

“Phải! Anh có bệnh! Anh bị bệnh tương tư!” Lâm Tử An lại vòng tay qua vai cô, thú nhận: “Anh mới mắc bệnh này vì anh thích em!”

Trước đây Mạc Tiểu Thanh chưa bao giờ đồng ý với anh ấy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ý thích của anh ấy rất tùy tiện, điều này khiến cô ấy không biết tình cảm của người đàn ông này dành cho cô ấy sâu bao nhiêu.

Lúc này, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô ấy đột nhiên cười hỏi: “Anh không thể nhìn ra tôi thích ai hay sao? Đồ ngốc!”

Vốn là người thông minh, Lâm Tử An lập tức phản ứng lại, vui mừng khôn xiết hỏi: “Em nguyện ý hẹn hò với anh sao?”

“Hmm! Em đồng ý!”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hai người ôm nhau, trong lòng đối phương chỉ có ngọt ngào.

Trang Tú Chi đã không dám ra ngoài kể từ khi cô ấy bị quấy rối lần trước.

Cô ấy không thể hiểu, điều gì đã khiến Mạnh Nguyên Võ nhớ đến một góa phụ ở tuổi ba mươi như cô ấy.

Thật xấu hổ khi nói ra một việc như vậy, cô ấy không biết phải làm gì.

Một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch lúa mì mùa thu, Trang Tú Chi là người trong nhà cũng muốn đóng góp chút sức lực, không thể chỉ dựa vào em trai và vợ cậu ấy để nuôi gia đình.

Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm của Mạnh Nguyên Võ, cô ấy lại do dự.

Đậu trong vườn rau đều đã chín, Trang Tú Chi ngơ ngác cầm chậu rau trong tay lên mà hái đậu.

Sau khi hái rất lâu, thậm chí cô ấy còn không hái được mười hạt đậu.

Vẻ mặt cau có của cô ấy vừa hay rơi vào trong mắt Diệp Ngưng Dao: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hay sao?”

Trải qua khoảng thời gian quen biết này, cô ấy đã cho Diệp Ngưng Dao ấn tượng rằng cô ấy là người tốt bụng, sống nội tâm và quyết đoán.

Nếu không có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này.

Trang Tú Chi nghe thấy thanh âm này mới sực tỉnh, mấp máy môi, do dự không nói nên lời.

Loay hoay một hồi, cô ấy gượng cười nói: “Chị ở nhà không có việc gì làm, chị chỉ đang nghĩ đến việc thu hoạch lúa mì.”

“Bệnh của chị chỉ mới hồi phục nên không thể làm việc quá sức, nếu thu hoạch vào mùa thu… Ở nhà còn có người, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ngưng Dao biết tâm tư cô ấy cẩn trọng, không muốn thành gánh nặng cho gia đình nhưng khi bệnh vừa mới khỏi thì mọi việc phải làm dần dần.

Trang Tú Chi thấy em dâu tin lời mình nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buộc bản thân không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức kia nữa, động tác nhặt đậu cũng gọn gàng hơn trước rất nhiều.

Ở làng Đại Oa, cây trồng chính là lúa mì, lúa miến và ngô, công việc đồng áng đang diễn ra bận rộn trước vụ thu hoạch mùa thu. Có Diệp Ngưng Viễn ở bên, những ngày gần đây Phó Thập Đông không đi lang thang trong huyện mà ra đồng kiếm từng xu như mấy người trong làng.

Trong mắt người ngoài, sự siêng năng đột ngột của anh chỉ là để cho anh vợ xem, vì vậy bọn họ đều ở sau lưng chế giễu anh.

Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh chỉ im lặng chứ không giải thích.

Trong quá khứ, Phó Viện sẽ làm công việc đưa nước vào ruộng. Nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng nên Diệp Ngưng Dao chủ động nhận công việc này, dù sao văn phòng ủy ban thôn của bọn họ cách nơi Phó Thập Đông làm việc cũng không xa, đi tới đi lui chỉ mất bảy tám phút.

Cứ như vậy, trong những cánh đồng lúa mì dài bất tận, mỗi khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa, mọi người có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp.

Lúc này, những người đàn ông trong cánh đồng này đều sẽ đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong lòng ghen tị với phúc khí của Phó Thập Đông.

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nếu em thích quân nhân, anh sẽ đăng ký tòng quân ngay bây giờ!”Mạc Tiểu Thanh ngây người nhìn anh ấy, cuối cùng cũng hiểu tại sao người đàn ông này lại điên lên.Thật là vừa tức vừa buồn cười!“Ai nói cho anh biết là tôi thích anh ấy? Thật là có bệnh!”“Phải! Anh có bệnh! Anh bị bệnh tương tư!” Lâm Tử An lại vòng tay qua vai cô, thú nhận: “Anh mới mắc bệnh này vì anh thích em!”Trước đây Mạc Tiểu Thanh chưa bao giờ đồng ý với anh ấy, bởi vì cô ấy cảm thấy rằng ý thích của anh ấy rất tùy tiện, điều này khiến cô ấy không biết tình cảm của người đàn ông này dành cho cô ấy sâu bao nhiêu.Lúc này, nhìn chằm chằm vẻ mặt lo lắng của người đàn ông, cô ấy đột nhiên cười hỏi: “Anh không thể nhìn ra tôi thích ai hay sao? Đồ ngốc!”Vốn là người thông minh, Lâm Tử An lập tức phản ứng lại, vui mừng khôn xiết hỏi: “Em nguyện ý hẹn hò với anh sao?”“Hmm! Em đồng ý!”Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hai người ôm nhau, trong lòng đối phương chỉ có ngọt ngào.Trang Tú Chi đã không dám ra ngoài kể từ khi cô ấy bị quấy rối lần trước.Cô ấy không thể hiểu, điều gì đã khiến Mạnh Nguyên Võ nhớ đến một góa phụ ở tuổi ba mươi như cô ấy.Thật xấu hổ khi nói ra một việc như vậy, cô ấy không biết phải làm gì.Một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch lúa mì mùa thu, Trang Tú Chi là người trong nhà cũng muốn đóng góp chút sức lực, không thể chỉ dựa vào em trai và vợ cậu ấy để nuôi gia đình.Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt kinh tởm của Mạnh Nguyên Võ, cô ấy lại do dự.Đậu trong vườn rau đều đã chín, Trang Tú Chi ngơ ngác cầm chậu rau trong tay lên mà hái đậu.Sau khi hái rất lâu, thậm chí cô ấy còn không hái được mười hạt đậu.Vẻ mặt cau có của cô ấy vừa hay rơi vào trong mắt Diệp Ngưng Dao: “Chị dâu, chị làm sao vậy? Trong nhà có chuyện gì hay sao?”Trải qua khoảng thời gian quen biết này, cô ấy đã cho Diệp Ngưng Dao ấn tượng rằng cô ấy là người tốt bụng, sống nội tâm và quyết đoán.Nếu không có chuyện xảy ra, cô ấy sẽ không rơi vào tình trạng này.Trang Tú Chi nghe thấy thanh âm này mới sực tỉnh, mấp máy môi, do dự không nói nên lời.Loay hoay một hồi, cô ấy gượng cười nói: “Chị ở nhà không có việc gì làm, chị chỉ đang nghĩ đến việc thu hoạch lúa mì.”“Bệnh của chị chỉ mới hồi phục nên không thể làm việc quá sức, nếu thu hoạch vào mùa thu… Ở nhà còn có người, chị cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ngưng Dao biết tâm tư cô ấy cẩn trọng, không muốn thành gánh nặng cho gia đình nhưng khi bệnh vừa mới khỏi thì mọi việc phải làm dần dần.Trang Tú Chi thấy em dâu tin lời mình nói, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buộc bản thân không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức kia nữa, động tác nhặt đậu cũng gọn gàng hơn trước rất nhiều.Ở làng Đại Oa, cây trồng chính là lúa mì, lúa miến và ngô, công việc đồng áng đang diễn ra bận rộn trước vụ thu hoạch mùa thu. Có Diệp Ngưng Viễn ở bên, những ngày gần đây Phó Thập Đông không đi lang thang trong huyện mà ra đồng kiếm từng xu như mấy người trong làng.Trong mắt người ngoài, sự siêng năng đột ngột của anh chỉ là để cho anh vợ xem, vì vậy bọn họ đều ở sau lưng chế giễu anh.Đối mặt với sự chế giễu như vậy, anh chỉ im lặng chứ không giải thích.Trong quá khứ, Phó Viện sẽ làm công việc đưa nước vào ruộng. Nhưng gần đây thời tiết càng ngày càng nóng nên Diệp Ngưng Dao chủ động nhận công việc này, dù sao văn phòng ủy ban thôn của bọn họ cách nơi Phó Thập Đông làm việc cũng không xa, đi tới đi lui chỉ mất bảy tám phút.Cứ như vậy, trong những cánh đồng lúa mì dài bất tận, mỗi khi mọi người nghỉ ngơi vào buổi trưa, mọi người có thể nhìn thấy một phong cảnh tuyệt đẹp.Lúc này, những người đàn ông trong cánh đồng này đều sẽ đồng loạt nhìn về phía Diệp Ngưng Dao, trong lòng ghen tị với phúc khí của Phó Thập Đông.

Chương 177