Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 189
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Làng họ Dư cách làng Đại Oa bốn mươi lăm km, phải mất bảy giờ để đi và về. Tuy cùng ở một thành phố nhưng về vị trí địa lý và nguồn sản phẩm thì chúng rất khác nhau.Nếu đất đai ở làng Đại Oa có thể lấp đầy dạ dày của mọi người, thì làng họ Dư là một ngôi làng nghèo, không đủ cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường.Mạnh Nghênh Oánh là người đầu tiên không thể chấp nhận sự thật bị chuyển đi một cách không rõ lí do hay đến nơi chim không thèm ỉa.Tân hôn mới cưới đã sắp phải chia xa hai nơi nên cô ta chỉ có thể trút giận lên Mạnh Nghênh Võ.“Tại sao Giang Hoài lại bị thuyên chuyển? Anh làm đội trưởng kiểu gì vậy?”“Chuyện này thì liên quan gì đến anh? Dù anh có tài giỏi đến đâu thì làm sao quản trên thành phố được?” Mạnh Nghênh Võ liếc mắt nhìn cô ta một cái, gần đây tâm trạng phiền muộn, tính tình cũng đủ nóng nảy rồi.“Anh ấy là em rể của anh, anh muốn nhìn chúng ta sống xa nhau hay sao?” Trong lòng Giang Hoài không ở nơi này, nếu hai người lại sống xa cách, Mạnh Nghênh Oánh không có lòng tin vào tương lai sẽ không thay đổi.Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó lại yêu một người khác?“Em sẽ không chuyển đến nơi đó đúng không? Lấy gà theo gà lấy chó theo chó không phải là rất bình thường hay sao?”Đàn bà trong làng coi chồng như thần, con gái lấy chồng thì là bát nước hắt đi.Nếu cô ta không đi cùng người đàn ông của mình, không lẽ cô ta còn muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn vạ hay sao?“Em không đi!” Mạnh Nghênh Oánh đã từng đi qua làng họ Dư, nơi đó nghèo nàn không bằng thôn Đại Oa, nếu để cô ta sống ở hoàn cảnh đó mấy năm, không bằng giết chết cô ta đi.“Đừng quên anh là dựa vào em nên mới có được vị trí đội trưởng, dù sao thì em cũng mặc kệ, Giang Hoài không thể thuyên chuyển đi!” Mỗi lần Mạnh Nghênh Oánh tranh chấp đều sẽ nói những lời này, Mạnh Nghênh Võ không nói lí được với cô ta nên cũng tùy ý để cô ta sai sử.Nhưng lần này quả thực vượt quá khả năng của hắn ta, hắn ta vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng bộc phát một cơn tức giận bị đè nén: “Lần nào cũng là câu này, em có mệt không? Nếu không thì em làm đội trưởng, anh không có bản lĩnh giúp em!”Trong ngôi làng này, người duy nhất mà Mạnh Nghênh Oánh có thể dựa vào là người anh tiện nghi này. Thấy hắn ta thật sự tức giận, cô ta chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, vội vàng dỗ dành hắn ta: “Em không phải là sốt ruột hay sao. Anh xem tính tình của anh, sao vậy? Vừa rồi là ai chọc anh?”Gần đây, Mạnh Nghênh Võ ăn không ngon ngủ không yên, có câu nói không được thì luôn náo loạn, bây giờ tất cả những gì hắn ta nghĩ đến là Trang Tú Chi.Ngay cả khi căn nguyên của hắn ta gần như bị người phụ nữ đó làm cho tê liệt, hắn ta vẫn muốn cô ấy.Nhưng có người đồng ý trò chuyện thân mật với hắn ta, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Em nói… Như thế nào thì mới có thể làm một người phụ nữ động lòng?”Trước đây, Mạnh Nghênh Võ dựa vào việc cướp phụ nữ, sau vài lần ngủ, trái tim sẽ đi theo hắn ta.Hắn ta cũng muốn ngủ với Trang Tú Chi, nhưng không may là hắn ta gặp phải trở ngại.Với con sói con Phó Thập Đông đó ở xung quanh, rõ ràng là việc cướp là không khả thi.“Anh lại nhìn trúng cô gái nhà nào?” Lần trước Mạnh Nghênh Võ bị thương, quai hàm nghiến chặt không lấy được tin tức gì, nhưng Mạnh Nghênh Oánh lại rất tò mò người phụ nữ kia là ai?“Anh không nói cho em biết, khi nào xong việc sẽ nói cho em biết.” Biết cô ta đối với người nhà họ Phó có nhiều thành kiến, hắn ta sẽ không nói ra để cô ta đến làm loạn.Đối với việc hắn ta phải thuyên chuyển, có thể nói là Giang Hoài không có phản ứng gì, giống như tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn ta.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Làng họ Dư cách làng Đại Oa bốn mươi lăm km, phải mất bảy giờ để đi và về. Tuy cùng ở một thành phố nhưng về vị trí địa lý và nguồn sản phẩm thì chúng rất khác nhau.Nếu đất đai ở làng Đại Oa có thể lấp đầy dạ dày của mọi người, thì làng họ Dư là một ngôi làng nghèo, không đủ cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường.Mạnh Nghênh Oánh là người đầu tiên không thể chấp nhận sự thật bị chuyển đi một cách không rõ lí do hay đến nơi chim không thèm ỉa.Tân hôn mới cưới đã sắp phải chia xa hai nơi nên cô ta chỉ có thể trút giận lên Mạnh Nghênh Võ.“Tại sao Giang Hoài lại bị thuyên chuyển? Anh làm đội trưởng kiểu gì vậy?”“Chuyện này thì liên quan gì đến anh? Dù anh có tài giỏi đến đâu thì làm sao quản trên thành phố được?” Mạnh Nghênh Võ liếc mắt nhìn cô ta một cái, gần đây tâm trạng phiền muộn, tính tình cũng đủ nóng nảy rồi.“Anh ấy là em rể của anh, anh muốn nhìn chúng ta sống xa nhau hay sao?” Trong lòng Giang Hoài không ở nơi này, nếu hai người lại sống xa cách, Mạnh Nghênh Oánh không có lòng tin vào tương lai sẽ không thay đổi.Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó lại yêu một người khác?“Em sẽ không chuyển đến nơi đó đúng không? Lấy gà theo gà lấy chó theo chó không phải là rất bình thường hay sao?”Đàn bà trong làng coi chồng như thần, con gái lấy chồng thì là bát nước hắt đi.Nếu cô ta không đi cùng người đàn ông của mình, không lẽ cô ta còn muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn vạ hay sao?“Em không đi!” Mạnh Nghênh Oánh đã từng đi qua làng họ Dư, nơi đó nghèo nàn không bằng thôn Đại Oa, nếu để cô ta sống ở hoàn cảnh đó mấy năm, không bằng giết chết cô ta đi.“Đừng quên anh là dựa vào em nên mới có được vị trí đội trưởng, dù sao thì em cũng mặc kệ, Giang Hoài không thể thuyên chuyển đi!” Mỗi lần Mạnh Nghênh Oánh tranh chấp đều sẽ nói những lời này, Mạnh Nghênh Võ không nói lí được với cô ta nên cũng tùy ý để cô ta sai sử.Nhưng lần này quả thực vượt quá khả năng của hắn ta, hắn ta vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng bộc phát một cơn tức giận bị đè nén: “Lần nào cũng là câu này, em có mệt không? Nếu không thì em làm đội trưởng, anh không có bản lĩnh giúp em!”Trong ngôi làng này, người duy nhất mà Mạnh Nghênh Oánh có thể dựa vào là người anh tiện nghi này. Thấy hắn ta thật sự tức giận, cô ta chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, vội vàng dỗ dành hắn ta: “Em không phải là sốt ruột hay sao. Anh xem tính tình của anh, sao vậy? Vừa rồi là ai chọc anh?”Gần đây, Mạnh Nghênh Võ ăn không ngon ngủ không yên, có câu nói không được thì luôn náo loạn, bây giờ tất cả những gì hắn ta nghĩ đến là Trang Tú Chi.Ngay cả khi căn nguyên của hắn ta gần như bị người phụ nữ đó làm cho tê liệt, hắn ta vẫn muốn cô ấy.Nhưng có người đồng ý trò chuyện thân mật với hắn ta, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Em nói… Như thế nào thì mới có thể làm một người phụ nữ động lòng?”Trước đây, Mạnh Nghênh Võ dựa vào việc cướp phụ nữ, sau vài lần ngủ, trái tim sẽ đi theo hắn ta.Hắn ta cũng muốn ngủ với Trang Tú Chi, nhưng không may là hắn ta gặp phải trở ngại.Với con sói con Phó Thập Đông đó ở xung quanh, rõ ràng là việc cướp là không khả thi.“Anh lại nhìn trúng cô gái nhà nào?” Lần trước Mạnh Nghênh Võ bị thương, quai hàm nghiến chặt không lấy được tin tức gì, nhưng Mạnh Nghênh Oánh lại rất tò mò người phụ nữ kia là ai?“Anh không nói cho em biết, khi nào xong việc sẽ nói cho em biết.” Biết cô ta đối với người nhà họ Phó có nhiều thành kiến, hắn ta sẽ không nói ra để cô ta đến làm loạn.Đối với việc hắn ta phải thuyên chuyển, có thể nói là Giang Hoài không có phản ứng gì, giống như tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn ta.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Làng họ Dư cách làng Đại Oa bốn mươi lăm km, phải mất bảy giờ để đi và về. Tuy cùng ở một thành phố nhưng về vị trí địa lý và nguồn sản phẩm thì chúng rất khác nhau.Nếu đất đai ở làng Đại Oa có thể lấp đầy dạ dày của mọi người, thì làng họ Dư là một ngôi làng nghèo, không đủ cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường.Mạnh Nghênh Oánh là người đầu tiên không thể chấp nhận sự thật bị chuyển đi một cách không rõ lí do hay đến nơi chim không thèm ỉa.Tân hôn mới cưới đã sắp phải chia xa hai nơi nên cô ta chỉ có thể trút giận lên Mạnh Nghênh Võ.“Tại sao Giang Hoài lại bị thuyên chuyển? Anh làm đội trưởng kiểu gì vậy?”“Chuyện này thì liên quan gì đến anh? Dù anh có tài giỏi đến đâu thì làm sao quản trên thành phố được?” Mạnh Nghênh Võ liếc mắt nhìn cô ta một cái, gần đây tâm trạng phiền muộn, tính tình cũng đủ nóng nảy rồi.“Anh ấy là em rể của anh, anh muốn nhìn chúng ta sống xa nhau hay sao?” Trong lòng Giang Hoài không ở nơi này, nếu hai người lại sống xa cách, Mạnh Nghênh Oánh không có lòng tin vào tương lai sẽ không thay đổi.Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó lại yêu một người khác?“Em sẽ không chuyển đến nơi đó đúng không? Lấy gà theo gà lấy chó theo chó không phải là rất bình thường hay sao?”Đàn bà trong làng coi chồng như thần, con gái lấy chồng thì là bát nước hắt đi.Nếu cô ta không đi cùng người đàn ông của mình, không lẽ cô ta còn muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn vạ hay sao?“Em không đi!” Mạnh Nghênh Oánh đã từng đi qua làng họ Dư, nơi đó nghèo nàn không bằng thôn Đại Oa, nếu để cô ta sống ở hoàn cảnh đó mấy năm, không bằng giết chết cô ta đi.“Đừng quên anh là dựa vào em nên mới có được vị trí đội trưởng, dù sao thì em cũng mặc kệ, Giang Hoài không thể thuyên chuyển đi!” Mỗi lần Mạnh Nghênh Oánh tranh chấp đều sẽ nói những lời này, Mạnh Nghênh Võ không nói lí được với cô ta nên cũng tùy ý để cô ta sai sử.Nhưng lần này quả thực vượt quá khả năng của hắn ta, hắn ta vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng bộc phát một cơn tức giận bị đè nén: “Lần nào cũng là câu này, em có mệt không? Nếu không thì em làm đội trưởng, anh không có bản lĩnh giúp em!”Trong ngôi làng này, người duy nhất mà Mạnh Nghênh Oánh có thể dựa vào là người anh tiện nghi này. Thấy hắn ta thật sự tức giận, cô ta chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, vội vàng dỗ dành hắn ta: “Em không phải là sốt ruột hay sao. Anh xem tính tình của anh, sao vậy? Vừa rồi là ai chọc anh?”Gần đây, Mạnh Nghênh Võ ăn không ngon ngủ không yên, có câu nói không được thì luôn náo loạn, bây giờ tất cả những gì hắn ta nghĩ đến là Trang Tú Chi.Ngay cả khi căn nguyên của hắn ta gần như bị người phụ nữ đó làm cho tê liệt, hắn ta vẫn muốn cô ấy.Nhưng có người đồng ý trò chuyện thân mật với hắn ta, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Em nói… Như thế nào thì mới có thể làm một người phụ nữ động lòng?”Trước đây, Mạnh Nghênh Võ dựa vào việc cướp phụ nữ, sau vài lần ngủ, trái tim sẽ đi theo hắn ta.Hắn ta cũng muốn ngủ với Trang Tú Chi, nhưng không may là hắn ta gặp phải trở ngại.Với con sói con Phó Thập Đông đó ở xung quanh, rõ ràng là việc cướp là không khả thi.“Anh lại nhìn trúng cô gái nhà nào?” Lần trước Mạnh Nghênh Võ bị thương, quai hàm nghiến chặt không lấy được tin tức gì, nhưng Mạnh Nghênh Oánh lại rất tò mò người phụ nữ kia là ai?“Anh không nói cho em biết, khi nào xong việc sẽ nói cho em biết.” Biết cô ta đối với người nhà họ Phó có nhiều thành kiến, hắn ta sẽ không nói ra để cô ta đến làm loạn.Đối với việc hắn ta phải thuyên chuyển, có thể nói là Giang Hoài không có phản ứng gì, giống như tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn ta.