Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 205
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bước tiếp theo là luyện thuốc, luyện thuốc chủ yếu là khống chế nhiệt, nhiệt không thích hợp thì không thể luyện thuốc.Cuối cùng, trộn đều các vị thuốc trong khi đổ mật ong vào, rồi tán nhỏ và nhào thành viên.Trong toàn bộ quá trình, ở bên cạnh Phó Viện nghiêm túc nghiên cứu.Diệp Ngưng Dao đã phát hiện ra đứa trẻ này rất quan tâm đến thảo dược, cô sẽ để Phó Viện nghiên cứu ở bên cạnh khi cô làm thuốc.Nếu sau này đứa trẻ còn muốn học y, cô sẽ truyền hết tuyệt kỹ luyện dược cho cô bé.“Thím à, hôm nay viên thuốc này trị bệnh gì vậy ạ?” Phó Viện ngồi trên ghế xoa xoa viên thuốc, động tác này cô bé đã rất thành thạo.“Cháu cảm thấy thím nghiền mấy loại thảo dược này có tác dụng sao?” Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp nói cho cô bé đáp án, mà muốn cô bé học cách suy nghĩ.“Dạ, nơi này có mỏ vịt và cam thảo, có thể bổ phổi… thông họng… Còn lại cháu không nhớ rõ.” Phó Viện nghiêng đầu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tới mấy thứ này.Ở tuổi này mà nhớ được những chuyện này cũng không tồi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu: “Ừm, không tệ! Cháu phải cố gắng lên nha…”Lúc này Trang Tú Chi đi về phía bọn họ, dáng vẻ hoạt bát đã sớm biến mất: “Viên Viên, con lại học từ thím nhỏ à? Con phải chăm chỉ học tập, đừng quậy nữa.”“Mẹ, con biết rồi!” Phó Viện cười toe toét, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.Bức ảnh từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ nay đã trở thành hiện thực khiến cô ấy càng thêm trân trọng.Trang Tú Chi ngồi xuống bên cạnh, thấy Diệp Ngưng Dao kiên nhẫn dạy y học cho con gái, liền giễu cợt nói: “Em và Đông Tử kết hôn lâu như vậy, khi nào thì muốn sinh con?”Muốn có một em bé sao?Diệp Ngưng Dao vô ý thức vu.ốt ve bụng dưới của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng em đang muốn, nhưng không biết khi nào sẽ đến.”Gần đây, Phó Thập Đông suốt ngày bám lấy cô, đứa con của bọn họ… chắc cũng sắp chào đời rồi nhỉ?Trong đầu tưởng tượng đến đứa bé của hai người bọn họ, khóe miệng cô càng cong lên.“Khi nào hai đưa có con, chị dâu sẽ giúp em chăm sóc chúng.” Chị dâu cả như một người mẹ, Trang Tú Chi luôn coi Phó Thập Đông như một đứa con trai, mà em dâu lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô ấy thực sự muốn đóng góp nhiều hơn cho gia đình này.Những ngày thu hoạch ấy, bận rộn đến mấy cô ấy cũng không thấy bận, khi đông về, cô ấy không muốn làm kẻ nhàn rỗi ở nhà.“Cảm ơn chị dâu.” Diệp Ngưng Dao hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chị dâu còn rất trẻ, chăm sóc con cái chỉ lãng phí thời gian, cô suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Gần đây em đang nghiên cứu một số thứ về làm đẹp, chị có hứng thú muốn làm việc với em không?”Có hai nhà đầu cơ mua bán trong gia đình, mỗi ngày Trang Tú Chi biết rất rõ bọn họ rất bận rộn.Nghe thấy em dâu cố ý lôi kéo mình, cô ấy kinh ngạc nhướng mắt lên: “Chị làm được không?”Bệnh của bản thân được em dâu chữa khỏi, Trang Tú Chi biết rất rõ, đồ em dâu làm đều là đồ tốt.Nếu cô ấy thành người kéo chân sau thì phải làm sao?“Được, đương nhiên, chỉ cần chị dám làm không sợ hãi là được.” Thời đại này bình thường rất ít người dám âm thầm làm ăn, Diệp Ngưng Dao nghĩ nếu như chị dâu không muốn tham gia, cô sẽ không ép buộc cô ấy.“Vậy… để chị thử xem?” Bởi vì kích động mà Trang Tú Chi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng.Thấy cô ấy nguyện ý bước ra khỏi vòng sinh hoạt đã định sẵn, Diệp Ngưng Dao cũng mừng thay cho cô ấy: “Được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau làm.”Còn nửa tháng nữa sẽ đến Tết Trung thu, người ta nói mùa thu gió mát, khí trời trong lành, hiện tại nhiệt độ giữa sáng và tối có sự chênh lệch.Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy ra mấy viên thuốc ban ngày đã làm cho Phó Niên, thấy vậy, Phó Niên lập tức mím môi nhăn nhó, sắc mặt cũng phong phú hơn trước rất nhiều.
Bước tiếp theo là luyện thuốc, luyện thuốc chủ yếu là khống chế nhiệt, nhiệt không thích hợp thì không thể luyện thuốc.
Cuối cùng, trộn đều các vị thuốc trong khi đổ mật ong vào, rồi tán nhỏ và nhào thành viên.
Trong toàn bộ quá trình, ở bên cạnh Phó Viện nghiêm túc nghiên cứu.
Diệp Ngưng Dao đã phát hiện ra đứa trẻ này rất quan tâm đến thảo dược, cô sẽ để Phó Viện nghiên cứu ở bên cạnh khi cô làm thuốc.
Nếu sau này đứa trẻ còn muốn học y, cô sẽ truyền hết tuyệt kỹ luyện dược cho cô bé.
“Thím à, hôm nay viên thuốc này trị bệnh gì vậy ạ?” Phó Viện ngồi trên ghế xoa xoa viên thuốc, động tác này cô bé đã rất thành thạo.
“Cháu cảm thấy thím nghiền mấy loại thảo dược này có tác dụng sao?” Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp nói cho cô bé đáp án, mà muốn cô bé học cách suy nghĩ.
“Dạ, nơi này có mỏ vịt và cam thảo, có thể bổ phổi… thông họng… Còn lại cháu không nhớ rõ.” Phó Viện nghiêng đầu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tới mấy thứ này.
Ở tuổi này mà nhớ được những chuyện này cũng không tồi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu: “Ừm, không tệ! Cháu phải cố gắng lên nha…”
Lúc này Trang Tú Chi đi về phía bọn họ, dáng vẻ hoạt bát đã sớm biến mất: “Viên Viên, con lại học từ thím nhỏ à? Con phải chăm chỉ học tập, đừng quậy nữa.”
“Mẹ, con biết rồi!” Phó Viện cười toe toét, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bức ảnh từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ nay đã trở thành hiện thực khiến cô ấy càng thêm trân trọng.
Trang Tú Chi ngồi xuống bên cạnh, thấy Diệp Ngưng Dao kiên nhẫn dạy y học cho con gái, liền giễu cợt nói: “Em và Đông Tử kết hôn lâu như vậy, khi nào thì muốn sinh con?”
Muốn có một em bé sao?
Diệp Ngưng Dao vô ý thức vu.ốt ve bụng dưới của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng em đang muốn, nhưng không biết khi nào sẽ đến.”
Gần đây, Phó Thập Đông suốt ngày bám lấy cô, đứa con của bọn họ… chắc cũng sắp chào đời rồi nhỉ?
Trong đầu tưởng tượng đến đứa bé của hai người bọn họ, khóe miệng cô càng cong lên.
“Khi nào hai đưa có con, chị dâu sẽ giúp em chăm sóc chúng.” Chị dâu cả như một người mẹ, Trang Tú Chi luôn coi Phó Thập Đông như một đứa con trai, mà em dâu lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô ấy thực sự muốn đóng góp nhiều hơn cho gia đình này.
Những ngày thu hoạch ấy, bận rộn đến mấy cô ấy cũng không thấy bận, khi đông về, cô ấy không muốn làm kẻ nhàn rỗi ở nhà.
“Cảm ơn chị dâu.” Diệp Ngưng Dao hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chị dâu còn rất trẻ, chăm sóc con cái chỉ lãng phí thời gian, cô suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Gần đây em đang nghiên cứu một số thứ về làm đẹp, chị có hứng thú muốn làm việc với em không?”
Có hai nhà đầu cơ mua bán trong gia đình, mỗi ngày Trang Tú Chi biết rất rõ bọn họ rất bận rộn.
Nghe thấy em dâu cố ý lôi kéo mình, cô ấy kinh ngạc nhướng mắt lên: “Chị làm được không?”
Bệnh của bản thân được em dâu chữa khỏi, Trang Tú Chi biết rất rõ, đồ em dâu làm đều là đồ tốt.
Nếu cô ấy thành người kéo chân sau thì phải làm sao?
“Được, đương nhiên, chỉ cần chị dám làm không sợ hãi là được.” Thời đại này bình thường rất ít người dám âm thầm làm ăn, Diệp Ngưng Dao nghĩ nếu như chị dâu không muốn tham gia, cô sẽ không ép buộc cô ấy.
“Vậy… để chị thử xem?” Bởi vì kích động mà Trang Tú Chi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng.
Thấy cô ấy nguyện ý bước ra khỏi vòng sinh hoạt đã định sẵn, Diệp Ngưng Dao cũng mừng thay cho cô ấy: “Được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau làm.”
Còn nửa tháng nữa sẽ đến Tết Trung thu, người ta nói mùa thu gió mát, khí trời trong lành, hiện tại nhiệt độ giữa sáng và tối có sự chênh lệch.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy ra mấy viên thuốc ban ngày đã làm cho Phó Niên, thấy vậy, Phó Niên lập tức mím môi nhăn nhó, sắc mặt cũng phong phú hơn trước rất nhiều.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Bước tiếp theo là luyện thuốc, luyện thuốc chủ yếu là khống chế nhiệt, nhiệt không thích hợp thì không thể luyện thuốc.Cuối cùng, trộn đều các vị thuốc trong khi đổ mật ong vào, rồi tán nhỏ và nhào thành viên.Trong toàn bộ quá trình, ở bên cạnh Phó Viện nghiêm túc nghiên cứu.Diệp Ngưng Dao đã phát hiện ra đứa trẻ này rất quan tâm đến thảo dược, cô sẽ để Phó Viện nghiên cứu ở bên cạnh khi cô làm thuốc.Nếu sau này đứa trẻ còn muốn học y, cô sẽ truyền hết tuyệt kỹ luyện dược cho cô bé.“Thím à, hôm nay viên thuốc này trị bệnh gì vậy ạ?” Phó Viện ngồi trên ghế xoa xoa viên thuốc, động tác này cô bé đã rất thành thạo.“Cháu cảm thấy thím nghiền mấy loại thảo dược này có tác dụng sao?” Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp nói cho cô bé đáp án, mà muốn cô bé học cách suy nghĩ.“Dạ, nơi này có mỏ vịt và cam thảo, có thể bổ phổi… thông họng… Còn lại cháu không nhớ rõ.” Phó Viện nghiêng đầu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tới mấy thứ này.Ở tuổi này mà nhớ được những chuyện này cũng không tồi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu: “Ừm, không tệ! Cháu phải cố gắng lên nha…”Lúc này Trang Tú Chi đi về phía bọn họ, dáng vẻ hoạt bát đã sớm biến mất: “Viên Viên, con lại học từ thím nhỏ à? Con phải chăm chỉ học tập, đừng quậy nữa.”“Mẹ, con biết rồi!” Phó Viện cười toe toét, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.Bức ảnh từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ nay đã trở thành hiện thực khiến cô ấy càng thêm trân trọng.Trang Tú Chi ngồi xuống bên cạnh, thấy Diệp Ngưng Dao kiên nhẫn dạy y học cho con gái, liền giễu cợt nói: “Em và Đông Tử kết hôn lâu như vậy, khi nào thì muốn sinh con?”Muốn có một em bé sao?Diệp Ngưng Dao vô ý thức vu.ốt ve bụng dưới của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng em đang muốn, nhưng không biết khi nào sẽ đến.”Gần đây, Phó Thập Đông suốt ngày bám lấy cô, đứa con của bọn họ… chắc cũng sắp chào đời rồi nhỉ?Trong đầu tưởng tượng đến đứa bé của hai người bọn họ, khóe miệng cô càng cong lên.“Khi nào hai đưa có con, chị dâu sẽ giúp em chăm sóc chúng.” Chị dâu cả như một người mẹ, Trang Tú Chi luôn coi Phó Thập Đông như một đứa con trai, mà em dâu lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô ấy thực sự muốn đóng góp nhiều hơn cho gia đình này.Những ngày thu hoạch ấy, bận rộn đến mấy cô ấy cũng không thấy bận, khi đông về, cô ấy không muốn làm kẻ nhàn rỗi ở nhà.“Cảm ơn chị dâu.” Diệp Ngưng Dao hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chị dâu còn rất trẻ, chăm sóc con cái chỉ lãng phí thời gian, cô suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Gần đây em đang nghiên cứu một số thứ về làm đẹp, chị có hứng thú muốn làm việc với em không?”Có hai nhà đầu cơ mua bán trong gia đình, mỗi ngày Trang Tú Chi biết rất rõ bọn họ rất bận rộn.Nghe thấy em dâu cố ý lôi kéo mình, cô ấy kinh ngạc nhướng mắt lên: “Chị làm được không?”Bệnh của bản thân được em dâu chữa khỏi, Trang Tú Chi biết rất rõ, đồ em dâu làm đều là đồ tốt.Nếu cô ấy thành người kéo chân sau thì phải làm sao?“Được, đương nhiên, chỉ cần chị dám làm không sợ hãi là được.” Thời đại này bình thường rất ít người dám âm thầm làm ăn, Diệp Ngưng Dao nghĩ nếu như chị dâu không muốn tham gia, cô sẽ không ép buộc cô ấy.“Vậy… để chị thử xem?” Bởi vì kích động mà Trang Tú Chi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng.Thấy cô ấy nguyện ý bước ra khỏi vòng sinh hoạt đã định sẵn, Diệp Ngưng Dao cũng mừng thay cho cô ấy: “Được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau làm.”Còn nửa tháng nữa sẽ đến Tết Trung thu, người ta nói mùa thu gió mát, khí trời trong lành, hiện tại nhiệt độ giữa sáng và tối có sự chênh lệch.Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy ra mấy viên thuốc ban ngày đã làm cho Phó Niên, thấy vậy, Phó Niên lập tức mím môi nhăn nhó, sắc mặt cũng phong phú hơn trước rất nhiều.