Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 211
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên thay đổi, trong lời trêu chọc của hắn ta còn tăng thêm một tia châm chọc: “Vậy cô nhanh đi đi, nếu không một ngày nào đó người đàn ông của cô sẽ bị người khác cướp đi, cô sẽ là người phải khóc đấy.”“Anh nói vậy là có ý gì?” Tim Mạnh Nghênh Oánh đập thình thịch, cô ta nhạy bén nhận ra điều gì đó.“Có ý gì, đến chỗ thanh niên trí thức sẽ biết, nhưng cũng đừng trách anh trai không nhắc nhở cô, cô xấu như vậy thì nên giữ chặt người của mình, những người thành thị kia không có ai là người tốt cả!”Lười nghe người đàn ông này lải nhải, Mạnh Nghênh Oánh cố nén cơn giận trong lòng chỉ muốn lao đến chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư nằm ở phía tây của ngôi làng, so với khu phức hợp ở làng Đại Oa, ở đây chỉ có một dãy nhà đất đổ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ sụp đổ trong giây lát.Khi Mạnh Nghênh Oánh đến gần chỗ ở của thanh niên trí thức, cánh cửa gỗ bị mất một nửa đang mở một nửa.Từ bên trong truyền ra một trận cười to, giọng nam từ tính rất quen thuộc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy Giang Hoài cười thoải mái như vậy.Nghĩ đến những gì Dư Đại Dũng vừa nói, cô ta “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, nắm chặt tay bước vào. Ngoài Giang Hoài ra, còn có một nam một nữ lọt vào mắt xanh của cô ta.Ba người ngồi trong sân, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó một nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh Giang Hoài, trong mắt lộ ra ôn nhu vô cùng chói mắt.Ở cửa động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy bọn họ, ba người nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Giang Hoài lập tức trầm xuống.“Tại sao em lại ở đây?”Ánh mắt của hai người còn lại đảo qua đảo lại giữa Giang Hoài và Mạnh Nghênh Oánh, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.“Anh là người đàn ông của em, em tới gặp anh không phải là chuyện bình thường hay sao?” Tuy rằng đang nói chuyện với Giang Hoài, nhưng ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lại dán lên người cô gái thanh niên trí thức kia.Cô ấy nhân mô cẩu dạng, quyến rũ và trông giống như một hồ ly tinh không biết xấu hổ!“Đây là…?” Phùng Tuyết có thể cảm giác được địch ý của đối phương, lại cảm thấy có chút khó hiểu.Hình như bọn họ không quen biết nhau? Tại sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào chính mình?“Khụ khụ… Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi Mạnh Nghênh Oánh.” Giang Hoài giơ tay phải lên nắm chặt để ở bên môi, thực sự rất không muốn giới thiệu với bọn họ.Vì lý do gì thì hắn ta cũng không biết.“Chào chị dâu, tôi là Triệu Bằng, một thanh niên trí thức ở đây.” Nam thanh niên trí thức là người đầu tiên phản ứng.Anh ta và Phùng Tuyết đều là những thanh niên trí thức vừa mới đến nông thôn, trước đây chỉ nghe nói Giang Hoài đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết vợ hắn ta lại là một người như vậy.Hai người bọn họ đứng cùng nhau thực sự không phải là một cặp đôi phù hợp.Bởi vì quá kinh ngạc, Phùng Tuyết hơi mở miệng, đầu óc cô ấy có chút bế tắc.Về phần vợ của Giang Hoài, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể bỏ qua, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy.“Xin chào, tôi là Phùng Tuyết.”Mạnh Nghênh Oánh lạnh lùng nhìn bọn họ, không đáp lại, cô ta đi thẳng tới chỗ Giang Hoài nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”Tục ngữ có câu, không duỗi tay đánh người đang cười, cô ta không cho bọn họ chút mặt mũi nào, khiến tình cảnh trong nháy mắt có chút khó xử.Triệu Bằng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Ừm, hai người nói chuyện đi, tôi có việc phải đi ra ngoài.”Nói xong còn không quên lén chọc Phụng Tuyết bên cạnh.Sau khi bọn họ rời đi, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng này, Giang Hoài đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô ở bên ngoài không thể giữ chút thể diện cho tôi hay sao?
Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên thay đổi, trong lời trêu chọc của hắn ta còn tăng thêm một tia châm chọc: “Vậy cô nhanh đi đi, nếu không một ngày nào đó người đàn ông của cô sẽ bị người khác cướp đi, cô sẽ là người phải khóc đấy.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Tim Mạnh Nghênh Oánh đập thình thịch, cô ta nhạy bén nhận ra điều gì đó.
“Có ý gì, đến chỗ thanh niên trí thức sẽ biết, nhưng cũng đừng trách anh trai không nhắc nhở cô, cô xấu như vậy thì nên giữ chặt người của mình, những người thành thị kia không có ai là người tốt cả!”
Lười nghe người đàn ông này lải nhải, Mạnh Nghênh Oánh cố nén cơn giận trong lòng chỉ muốn lao đến chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư nằm ở phía tây của ngôi làng, so với khu phức hợp ở làng Đại Oa, ở đây chỉ có một dãy nhà đất đổ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ sụp đổ trong giây lát.
Khi Mạnh Nghênh Oánh đến gần chỗ ở của thanh niên trí thức, cánh cửa gỗ bị mất một nửa đang mở một nửa.
Từ bên trong truyền ra một trận cười to, giọng nam từ tính rất quen thuộc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy Giang Hoài cười thoải mái như vậy.
Nghĩ đến những gì Dư Đại Dũng vừa nói, cô ta “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, nắm chặt tay bước vào. Ngoài Giang Hoài ra, còn có một nam một nữ lọt vào mắt xanh của cô ta.
Ba người ngồi trong sân, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó một nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh Giang Hoài, trong mắt lộ ra ôn nhu vô cùng chói mắt.
Ở cửa động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy bọn họ, ba người nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Giang Hoài lập tức trầm xuống.
“Tại sao em lại ở đây?”
Ánh mắt của hai người còn lại đảo qua đảo lại giữa Giang Hoài và Mạnh Nghênh Oánh, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.
“Anh là người đàn ông của em, em tới gặp anh không phải là chuyện bình thường hay sao?” Tuy rằng đang nói chuyện với Giang Hoài, nhưng ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lại dán lên người cô gái thanh niên trí thức kia.
Cô ấy nhân mô cẩu dạng, quyến rũ và trông giống như một hồ ly tinh không biết xấu hổ!
“Đây là…?” Phùng Tuyết có thể cảm giác được địch ý của đối phương, lại cảm thấy có chút khó hiểu.
Hình như bọn họ không quen biết nhau? Tại sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào chính mình?
“Khụ khụ… Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi Mạnh Nghênh Oánh.” Giang Hoài giơ tay phải lên nắm chặt để ở bên môi, thực sự rất không muốn giới thiệu với bọn họ.
Vì lý do gì thì hắn ta cũng không biết.
“Chào chị dâu, tôi là Triệu Bằng, một thanh niên trí thức ở đây.” Nam thanh niên trí thức là người đầu tiên phản ứng.
Anh ta và Phùng Tuyết đều là những thanh niên trí thức vừa mới đến nông thôn, trước đây chỉ nghe nói Giang Hoài đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết vợ hắn ta lại là một người như vậy.
Hai người bọn họ đứng cùng nhau thực sự không phải là một cặp đôi phù hợp.
Bởi vì quá kinh ngạc, Phùng Tuyết hơi mở miệng, đầu óc cô ấy có chút bế tắc.
Về phần vợ của Giang Hoài, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể bỏ qua, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy.
“Xin chào, tôi là Phùng Tuyết.”
Mạnh Nghênh Oánh lạnh lùng nhìn bọn họ, không đáp lại, cô ta đi thẳng tới chỗ Giang Hoài nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Tục ngữ có câu, không duỗi tay đánh người đang cười, cô ta không cho bọn họ chút mặt mũi nào, khiến tình cảnh trong nháy mắt có chút khó xử.
Triệu Bằng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Ừm, hai người nói chuyện đi, tôi có việc phải đi ra ngoài.”
Nói xong còn không quên lén chọc Phụng Tuyết bên cạnh.
Sau khi bọn họ rời đi, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng này, Giang Hoài đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô ở bên ngoài không thể giữ chút thể diện cho tôi hay sao?
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên thay đổi, trong lời trêu chọc của hắn ta còn tăng thêm một tia châm chọc: “Vậy cô nhanh đi đi, nếu không một ngày nào đó người đàn ông của cô sẽ bị người khác cướp đi, cô sẽ là người phải khóc đấy.”“Anh nói vậy là có ý gì?” Tim Mạnh Nghênh Oánh đập thình thịch, cô ta nhạy bén nhận ra điều gì đó.“Có ý gì, đến chỗ thanh niên trí thức sẽ biết, nhưng cũng đừng trách anh trai không nhắc nhở cô, cô xấu như vậy thì nên giữ chặt người của mình, những người thành thị kia không có ai là người tốt cả!”Lười nghe người đàn ông này lải nhải, Mạnh Nghênh Oánh cố nén cơn giận trong lòng chỉ muốn lao đến chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư nằm ở phía tây của ngôi làng, so với khu phức hợp ở làng Đại Oa, ở đây chỉ có một dãy nhà đất đổ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ sụp đổ trong giây lát.Khi Mạnh Nghênh Oánh đến gần chỗ ở của thanh niên trí thức, cánh cửa gỗ bị mất một nửa đang mở một nửa.Từ bên trong truyền ra một trận cười to, giọng nam từ tính rất quen thuộc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy Giang Hoài cười thoải mái như vậy.Nghĩ đến những gì Dư Đại Dũng vừa nói, cô ta “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, nắm chặt tay bước vào. Ngoài Giang Hoài ra, còn có một nam một nữ lọt vào mắt xanh của cô ta.Ba người ngồi trong sân, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó một nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh Giang Hoài, trong mắt lộ ra ôn nhu vô cùng chói mắt.Ở cửa động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy bọn họ, ba người nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Giang Hoài lập tức trầm xuống.“Tại sao em lại ở đây?”Ánh mắt của hai người còn lại đảo qua đảo lại giữa Giang Hoài và Mạnh Nghênh Oánh, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.“Anh là người đàn ông của em, em tới gặp anh không phải là chuyện bình thường hay sao?” Tuy rằng đang nói chuyện với Giang Hoài, nhưng ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lại dán lên người cô gái thanh niên trí thức kia.Cô ấy nhân mô cẩu dạng, quyến rũ và trông giống như một hồ ly tinh không biết xấu hổ!“Đây là…?” Phùng Tuyết có thể cảm giác được địch ý của đối phương, lại cảm thấy có chút khó hiểu.Hình như bọn họ không quen biết nhau? Tại sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào chính mình?“Khụ khụ… Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi Mạnh Nghênh Oánh.” Giang Hoài giơ tay phải lên nắm chặt để ở bên môi, thực sự rất không muốn giới thiệu với bọn họ.Vì lý do gì thì hắn ta cũng không biết.“Chào chị dâu, tôi là Triệu Bằng, một thanh niên trí thức ở đây.” Nam thanh niên trí thức là người đầu tiên phản ứng.Anh ta và Phùng Tuyết đều là những thanh niên trí thức vừa mới đến nông thôn, trước đây chỉ nghe nói Giang Hoài đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết vợ hắn ta lại là một người như vậy.Hai người bọn họ đứng cùng nhau thực sự không phải là một cặp đôi phù hợp.Bởi vì quá kinh ngạc, Phùng Tuyết hơi mở miệng, đầu óc cô ấy có chút bế tắc.Về phần vợ của Giang Hoài, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể bỏ qua, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy.“Xin chào, tôi là Phùng Tuyết.”Mạnh Nghênh Oánh lạnh lùng nhìn bọn họ, không đáp lại, cô ta đi thẳng tới chỗ Giang Hoài nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”Tục ngữ có câu, không duỗi tay đánh người đang cười, cô ta không cho bọn họ chút mặt mũi nào, khiến tình cảnh trong nháy mắt có chút khó xử.Triệu Bằng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Ừm, hai người nói chuyện đi, tôi có việc phải đi ra ngoài.”Nói xong còn không quên lén chọc Phụng Tuyết bên cạnh.Sau khi bọn họ rời đi, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng này, Giang Hoài đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô ở bên ngoài không thể giữ chút thể diện cho tôi hay sao?