Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…

Chương 216

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, chỉ cười nhàn nhạt nói: “Khi nó nở hoa, nhất định sẽ càng đẹp hơn bây giờ.”Cô trở về từ thành phố chưa đầy một tuần, cô không ngờ chậu hoa sen Tố Quan Đài này lại có sức sống bền bỉ như vậy.Trang Tú Chi cười cười, còn muốn hỏi làm thế nào để trồng được loại hoa này, nhưng lời vừa nói đến miệng, bụng cô ấy đột nhiên kêu đau “lộc cộc” một tiếng: “Dao Dao, chị muốn đi nhà xí, em nghỉ ngơi một lát chờ chút nữa chị quay lại thì tiếp tục.”Nói xong, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và chạy về phía nhà xí.Mấy ngày nay, Trang Tú Chi mỗi ngày ít nhất phải đi ba lần, bởi vì thuốc giải độc đã được bào chế, cô ấy và Diệp Ngưng Dao đều đang trong giai đoạn thử nghiệm thuốc.Vì Diệp Ngưng Dao có một pháp bảo để bảo vệ cơ thể của cô, nên những chất có hại trong cơ thể này đã được bài tiết kể từ khi cô xuyên qua, vì vậy đối với cô thuốc giải độc giống như viên đường.Nhưng mà Trang Tú Chi thì khác. Điên điên khùng khùng nhiều năm đã tích lũy rất nhiều độc tố trong cơ thể cô ấy, đó là lý do tại sao cô ấy phản ứng rất tệ sau khi uống viên giải độc.Tuy nhiên, viên thuốc giải độc này thực sự không phải là vô ích, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Trang Tú Chi ngày càng trở nên xinh đẹp và thon gọn hơn.Đây là lý do tại sao cô ấy thà đi vệ sinh thêm vài lần, ai cũng có tình yêu với cái đẹp.Lúc Trang Tú Chi trở lại, Diệp Ngưng Dao đã đem viên thuốc xoa xong nhét vào túi thuốc nhỏ.Cũng để thành hai cái giá, cái đã được bồi dưỡng linh lực giá cao hơn một chút so với bình thường.“Em cho rằng chúng ta có thể bán những thứ thuốc này ra ngoài sao?” Không phải Trang Tú Chi không tin hiệu quả của nó, mà là người thời đại này ngay cả thịt cũng không mua nổi, mua thuốc bổ dưỡng cơ thể đắt như vậy về làm gì?“Người trước kia mua thuốc hoa đào của em hai ngày trước đã viết thư nói thuốc của em ở bên đó bán rất chạy, hắn muốn mua một ít thuốc khác.” Diệp Ngưng Dao đang nói về người đàn ông mà Mạc Vãn Hề mang đến lần trước, dường như được gọi là Cao Thiên Vũ.Kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, Mạc Tiểu Thanh đã phụ trách tất cả các vấn đề kinh doanh, chính Mạc Tiểu Thanh đã nói với cô.Trang Tú Chi không biết nhiều về việc này, nhưng biết thuốc có thị trường tiêu thụ, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.Khi mùa thu trở nên mát mẻ hơn, đó là mùa mà những bông hoa héo úa.Mấy ngày gần đây, Mạnh Nghênh Oánh kinh ngạc phát hiện những vết mẩn ngứa trên mặt mình đã ít hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn còn một số vết mẩn ngứa nhưng cũng không còn đáng sợ nữa.Do lúc đầu ngứa quá nên cô ta đã gãi vài chỗ. Vẫn còn những vết sẹo ở một vài chỗ, các vết có độ sâu nông khác nhau, nhìn thấy muốn người ta phát điên.Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phủ phấn lên để có thể ra ngoài mà không cần quàng khăn.Thời đại này mỹ phẩm hạn chế, ngoại hình cũng không còn như trước, cho dù từng là beauty blogger thì bây giờ cũng chỉ được coi như một người bình thường giữa đám đông.Chênh lệch như vậy khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó có thể chịu được, hôm đó cô ta ngồi xe bò đến huyện thành, mục đích chính của cô ta là tìm một nơi bán mỹ phẩm cao cấp, chỉ cần hàng tốt là cô ta sẵn sàng mua, quan trọng là nó có tốt hay không.Ở một huyện nhỏ như thế này, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thì không cần trông cậy vào, bây giờ thứ duy nhất có thể cho cô ta hy vọng chính là thị trường chợ đen.Ở chợ đen, một số người bán rong sẽ lén lút bán lại các sản phẩm của miền Nam, nếu không có ở chợ đen, cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.Đi bộ qua khu chợ đen đông đúc, Mạnh Nghênh Oánh bị người ta vỗ vào vai khi cô ta định đi tiếp.“Cô gái, cô bị mất ví.”

Diệp Ngưng Dao theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, chỉ cười nhàn nhạt nói: “Khi nó nở hoa, nhất định sẽ càng đẹp hơn bây giờ.”

Cô trở về từ thành phố chưa đầy một tuần, cô không ngờ chậu hoa sen Tố Quan Đài này lại có sức sống bền bỉ như vậy.

Trang Tú Chi cười cười, còn muốn hỏi làm thế nào để trồng được loại hoa này, nhưng lời vừa nói đến miệng, bụng cô ấy đột nhiên kêu đau “lộc cộc” một tiếng: “Dao Dao, chị muốn đi nhà xí, em nghỉ ngơi một lát chờ chút nữa chị quay lại thì tiếp tục.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và chạy về phía nhà xí.

Mấy ngày nay, Trang Tú Chi mỗi ngày ít nhất phải đi ba lần, bởi vì thuốc giải độc đã được bào chế, cô ấy và Diệp Ngưng Dao đều đang trong giai đoạn thử nghiệm thuốc.

Vì Diệp Ngưng Dao có một pháp bảo để bảo vệ cơ thể của cô, nên những chất có hại trong cơ thể này đã được bài tiết kể từ khi cô xuyên qua, vì vậy đối với cô thuốc giải độc giống như viên đường.

Nhưng mà Trang Tú Chi thì khác. Điên điên khùng khùng nhiều năm đã tích lũy rất nhiều độc tố trong cơ thể cô ấy, đó là lý do tại sao cô ấy phản ứng rất tệ sau khi uống viên giải độc.

Tuy nhiên, viên thuốc giải độc này thực sự không phải là vô ích, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Trang Tú Chi ngày càng trở nên xinh đẹp và thon gọn hơn.

Đây là lý do tại sao cô ấy thà đi vệ sinh thêm vài lần, ai cũng có tình yêu với cái đẹp.

Lúc Trang Tú Chi trở lại, Diệp Ngưng Dao đã đem viên thuốc xoa xong nhét vào túi thuốc nhỏ.

Cũng để thành hai cái giá, cái đã được bồi dưỡng linh lực giá cao hơn một chút so với bình thường.

“Em cho rằng chúng ta có thể bán những thứ thuốc này ra ngoài sao?” Không phải Trang Tú Chi không tin hiệu quả của nó, mà là người thời đại này ngay cả thịt cũng không mua nổi, mua thuốc bổ dưỡng cơ thể đắt như vậy về làm gì?

“Người trước kia mua thuốc hoa đào của em hai ngày trước đã viết thư nói thuốc của em ở bên đó bán rất chạy, hắn muốn mua một ít thuốc khác.” Diệp Ngưng Dao đang nói về người đàn ông mà Mạc Vãn Hề mang đến lần trước, dường như được gọi là Cao Thiên Vũ.

Kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, Mạc Tiểu Thanh đã phụ trách tất cả các vấn đề kinh doanh, chính Mạc Tiểu Thanh đã nói với cô.

Trang Tú Chi không biết nhiều về việc này, nhưng biết thuốc có thị trường tiêu thụ, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.

Khi mùa thu trở nên mát mẻ hơn, đó là mùa mà những bông hoa héo úa.

Mấy ngày gần đây, Mạnh Nghênh Oánh kinh ngạc phát hiện những vết mẩn ngứa trên mặt mình đã ít hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn còn một số vết mẩn ngứa nhưng cũng không còn đáng sợ nữa.

Do lúc đầu ngứa quá nên cô ta đã gãi vài chỗ. Vẫn còn những vết sẹo ở một vài chỗ, các vết có độ sâu nông khác nhau, nhìn thấy muốn người ta phát điên.

Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phủ phấn lên để có thể ra ngoài mà không cần quàng khăn.

Thời đại này mỹ phẩm hạn chế, ngoại hình cũng không còn như trước, cho dù từng là beauty blogger thì bây giờ cũng chỉ được coi như một người bình thường giữa đám đông.

Chênh lệch như vậy khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó có thể chịu được, hôm đó cô ta ngồi xe bò đến huyện thành, mục đích chính của cô ta là tìm một nơi bán mỹ phẩm cao cấp, chỉ cần hàng tốt là cô ta sẵn sàng mua, quan trọng là nó có tốt hay không.

Ở một huyện nhỏ như thế này, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thì không cần trông cậy vào, bây giờ thứ duy nhất có thể cho cô ta hy vọng chính là thị trường chợ đen.

Ở chợ đen, một số người bán rong sẽ lén lút bán lại các sản phẩm của miền Nam, nếu không có ở chợ đen, cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Đi bộ qua khu chợ đen đông đúc, Mạnh Nghênh Oánh bị người ta vỗ vào vai khi cô ta định đi tiếp.

“Cô gái, cô bị mất ví.”

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Diệp Ngưng Dao theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, chỉ cười nhàn nhạt nói: “Khi nó nở hoa, nhất định sẽ càng đẹp hơn bây giờ.”Cô trở về từ thành phố chưa đầy một tuần, cô không ngờ chậu hoa sen Tố Quan Đài này lại có sức sống bền bỉ như vậy.Trang Tú Chi cười cười, còn muốn hỏi làm thế nào để trồng được loại hoa này, nhưng lời vừa nói đến miệng, bụng cô ấy đột nhiên kêu đau “lộc cộc” một tiếng: “Dao Dao, chị muốn đi nhà xí, em nghỉ ngơi một lát chờ chút nữa chị quay lại thì tiếp tục.”Nói xong, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và chạy về phía nhà xí.Mấy ngày nay, Trang Tú Chi mỗi ngày ít nhất phải đi ba lần, bởi vì thuốc giải độc đã được bào chế, cô ấy và Diệp Ngưng Dao đều đang trong giai đoạn thử nghiệm thuốc.Vì Diệp Ngưng Dao có một pháp bảo để bảo vệ cơ thể của cô, nên những chất có hại trong cơ thể này đã được bài tiết kể từ khi cô xuyên qua, vì vậy đối với cô thuốc giải độc giống như viên đường.Nhưng mà Trang Tú Chi thì khác. Điên điên khùng khùng nhiều năm đã tích lũy rất nhiều độc tố trong cơ thể cô ấy, đó là lý do tại sao cô ấy phản ứng rất tệ sau khi uống viên giải độc.Tuy nhiên, viên thuốc giải độc này thực sự không phải là vô ích, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Trang Tú Chi ngày càng trở nên xinh đẹp và thon gọn hơn.Đây là lý do tại sao cô ấy thà đi vệ sinh thêm vài lần, ai cũng có tình yêu với cái đẹp.Lúc Trang Tú Chi trở lại, Diệp Ngưng Dao đã đem viên thuốc xoa xong nhét vào túi thuốc nhỏ.Cũng để thành hai cái giá, cái đã được bồi dưỡng linh lực giá cao hơn một chút so với bình thường.“Em cho rằng chúng ta có thể bán những thứ thuốc này ra ngoài sao?” Không phải Trang Tú Chi không tin hiệu quả của nó, mà là người thời đại này ngay cả thịt cũng không mua nổi, mua thuốc bổ dưỡng cơ thể đắt như vậy về làm gì?“Người trước kia mua thuốc hoa đào của em hai ngày trước đã viết thư nói thuốc của em ở bên đó bán rất chạy, hắn muốn mua một ít thuốc khác.” Diệp Ngưng Dao đang nói về người đàn ông mà Mạc Vãn Hề mang đến lần trước, dường như được gọi là Cao Thiên Vũ.Kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, Mạc Tiểu Thanh đã phụ trách tất cả các vấn đề kinh doanh, chính Mạc Tiểu Thanh đã nói với cô.Trang Tú Chi không biết nhiều về việc này, nhưng biết thuốc có thị trường tiêu thụ, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.Khi mùa thu trở nên mát mẻ hơn, đó là mùa mà những bông hoa héo úa.Mấy ngày gần đây, Mạnh Nghênh Oánh kinh ngạc phát hiện những vết mẩn ngứa trên mặt mình đã ít hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn còn một số vết mẩn ngứa nhưng cũng không còn đáng sợ nữa.Do lúc đầu ngứa quá nên cô ta đã gãi vài chỗ. Vẫn còn những vết sẹo ở một vài chỗ, các vết có độ sâu nông khác nhau, nhìn thấy muốn người ta phát điên.Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phủ phấn lên để có thể ra ngoài mà không cần quàng khăn.Thời đại này mỹ phẩm hạn chế, ngoại hình cũng không còn như trước, cho dù từng là beauty blogger thì bây giờ cũng chỉ được coi như một người bình thường giữa đám đông.Chênh lệch như vậy khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó có thể chịu được, hôm đó cô ta ngồi xe bò đến huyện thành, mục đích chính của cô ta là tìm một nơi bán mỹ phẩm cao cấp, chỉ cần hàng tốt là cô ta sẵn sàng mua, quan trọng là nó có tốt hay không.Ở một huyện nhỏ như thế này, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thì không cần trông cậy vào, bây giờ thứ duy nhất có thể cho cô ta hy vọng chính là thị trường chợ đen.Ở chợ đen, một số người bán rong sẽ lén lút bán lại các sản phẩm của miền Nam, nếu không có ở chợ đen, cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.Đi bộ qua khu chợ đen đông đúc, Mạnh Nghênh Oánh bị người ta vỗ vào vai khi cô ta định đi tiếp.“Cô gái, cô bị mất ví.”

Chương 216