Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 231
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ dữ dội đến triền miên, Phó Thập Đông cắn vành tai cô thì thầm cảm xúc bị kìm nén đã lâu: “Dao Dao, anh yêu em.”Người thời đại này không giỏi biểu đạt, không phải anh không giỏi, mà là anh không dám.Nhưng hôm nay, khi biết Diệp Ngưng Dao gặp nguy hiểm, anh rất hận bản thân mình đã nhát gan.Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bây giờ anh cũng không muốn hèn nhát nữa.Đôi môi mỏng của người đàn ông nán lại bên tai cô, nghe thấy lời thú nhận này, trái tim của Diệp Ngưng Dao ngoài hoảng loạn ra thì còn có một tia mừng rỡ.Hai mươi phút sau, Trang Tú Chi và một bác sĩ trở lại phòng bệnh.Bởi vì vừa rồi mất khống chế, môi Diệp Ngưng Dao hơi sưng đỏ, trên cổ còn có hai vết dâu tây nhàn nhạt.Lúc này đến bác sĩ khám bệnh, cô chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ ngủ.Dưới chăn, cô không quên lén lút vặn eo người đàn ông một cái.Nếu bị người khác nhìn ra sẽ rất xấu hổ!May mắn thay, bác sĩ chỉ làm một cuộc kiểm tra đơn giản rồi đi ra ngoài.“Dao Dao làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lòng lo lắng vừa mới buông xuống lại lần nữa nhấc lên, Trang Tú Chi muốn đi tới nhìn kỹ một chút, lại bị Phó Thập Đông dùng thân thể ngăn lại.“Chị dâu, cô ấy không sao, có lẽ ban ngày cô ấy chịu quá nhiều kí.ch t.hích, chị có thể đưa bọn nhỏ về trước, chỉ cần có em ở đây là được.” Phó Thập Đông chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, sắc mặt vẫn không thay đổi.Trang Tú Chi sợ hai đứa trẻ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Bên ngoài bệnh viện có một nhà hàng quốc doanh, Dao Dao đói bụng thì mua cho cô ấy một bát cháo, bác sĩ nói không được cho em ấy ăn đồ quá nhiều thịt.”“Được rồi, em hiểu rồi, đừng lo lắng.”Cuối cùng cũng đợi được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao buồn bực, lập tức mở mắt ra: “Đều tại anh, em còn muốn nói chuyện với chị dâu.”Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào những dấu vết mơ hồ và cười nhẹ: “Được rồi, đều trách anh, ngoan nào, em đừng tức giận nữa.”Nuông chiều hết mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì.Nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao khó chịu ho khan một tiếng, liền chuyển đề tài sang chuyện khác nói: “Hôm nay ở trên núi xảy ra hỏa hoạn, em cũng không biết Giang Hoài đi ra từ đâu.”Cô không muốn anh có những hiểu lầm không đáng có, giữa vợ chồng với nhau thì lòng tin là quan trọng nhất.“Ừ, anh hiểu rồi.” Dù Phó Thập Đông có ghen tuông cỡ nào, nhưng sắc mặt cũng chỉ hơi ngưng trọng chứ không có tiếp tục hỏi.Khi Diệp Ngưng Dao hôn mê, anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù giữa bọn họ có phát sinh tình cảm, đó cũng là do Giang Hoài đơn phương mà thôi.Anh tin vợ anh có tình cảm với anh.Thấy anh chỉ nói một câu nhẹ nhàng rồi bỏ qua đề tài này, Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, trong lòng khen ngợi người đàn ông này một phen.Vào ban đêm, sợ cô có thể trở nên bất thường một lần nữa, Phó Thập Đông đã chen ra một không gian nhỏ sau lưng cô ấy, ôm cô trong vòng tay của mình cho đến khi trời sáng.Đêm hôm đó, ngửi được mùi hương trong trẻo quen thuộc của người đàn ông từ bên cạnh, Diệp Ngưng Dao ngủ rất say, mặc dù cô phát hiện linh lực của cô đã cạn kiệt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.Một đầu khác ở làng Đại Oa.Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh âm trầm đang đối mặt giằng co với Giang Hoài. Gần đây ở bên cạnh Bùi Tùng Quốc dễ chịu, cô ta đã làm mối quan hệ giữa bản thân và Giang Hoài phai nhạt đi rất nhiều.Cô ta rõ ràng biết hắn ta không yêu bản thân, nhưng hôm nay nghe nói hắn ta và Diệp Ngưng Dao cùng nhau cứu cháy rừng, sự ghen ghét trong lòng cô ta nhanh chóng sinh trưởng, làm cô ta mất đi lí trí.“Tại sao em lại không thể tin tưởng anh?
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ dữ dội đến triền miên, Phó Thập Đông cắn vành tai cô thì thầm cảm xúc bị kìm nén đã lâu: “Dao Dao, anh yêu em.”Người thời đại này không giỏi biểu đạt, không phải anh không giỏi, mà là anh không dám.Nhưng hôm nay, khi biết Diệp Ngưng Dao gặp nguy hiểm, anh rất hận bản thân mình đã nhát gan.Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bây giờ anh cũng không muốn hèn nhát nữa.Đôi môi mỏng của người đàn ông nán lại bên tai cô, nghe thấy lời thú nhận này, trái tim của Diệp Ngưng Dao ngoài hoảng loạn ra thì còn có một tia mừng rỡ.Hai mươi phút sau, Trang Tú Chi và một bác sĩ trở lại phòng bệnh.Bởi vì vừa rồi mất khống chế, môi Diệp Ngưng Dao hơi sưng đỏ, trên cổ còn có hai vết dâu tây nhàn nhạt.Lúc này đến bác sĩ khám bệnh, cô chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ ngủ.Dưới chăn, cô không quên lén lút vặn eo người đàn ông một cái.Nếu bị người khác nhìn ra sẽ rất xấu hổ!May mắn thay, bác sĩ chỉ làm một cuộc kiểm tra đơn giản rồi đi ra ngoài.“Dao Dao làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lòng lo lắng vừa mới buông xuống lại lần nữa nhấc lên, Trang Tú Chi muốn đi tới nhìn kỹ một chút, lại bị Phó Thập Đông dùng thân thể ngăn lại.“Chị dâu, cô ấy không sao, có lẽ ban ngày cô ấy chịu quá nhiều kí.ch t.hích, chị có thể đưa bọn nhỏ về trước, chỉ cần có em ở đây là được.” Phó Thập Đông chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, sắc mặt vẫn không thay đổi.Trang Tú Chi sợ hai đứa trẻ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Bên ngoài bệnh viện có một nhà hàng quốc doanh, Dao Dao đói bụng thì mua cho cô ấy một bát cháo, bác sĩ nói không được cho em ấy ăn đồ quá nhiều thịt.”“Được rồi, em hiểu rồi, đừng lo lắng.”Cuối cùng cũng đợi được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao buồn bực, lập tức mở mắt ra: “Đều tại anh, em còn muốn nói chuyện với chị dâu.”Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào những dấu vết mơ hồ và cười nhẹ: “Được rồi, đều trách anh, ngoan nào, em đừng tức giận nữa.”Nuông chiều hết mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì.Nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao khó chịu ho khan một tiếng, liền chuyển đề tài sang chuyện khác nói: “Hôm nay ở trên núi xảy ra hỏa hoạn, em cũng không biết Giang Hoài đi ra từ đâu.”Cô không muốn anh có những hiểu lầm không đáng có, giữa vợ chồng với nhau thì lòng tin là quan trọng nhất.“Ừ, anh hiểu rồi.” Dù Phó Thập Đông có ghen tuông cỡ nào, nhưng sắc mặt cũng chỉ hơi ngưng trọng chứ không có tiếp tục hỏi.Khi Diệp Ngưng Dao hôn mê, anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù giữa bọn họ có phát sinh tình cảm, đó cũng là do Giang Hoài đơn phương mà thôi.Anh tin vợ anh có tình cảm với anh.Thấy anh chỉ nói một câu nhẹ nhàng rồi bỏ qua đề tài này, Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, trong lòng khen ngợi người đàn ông này một phen.Vào ban đêm, sợ cô có thể trở nên bất thường một lần nữa, Phó Thập Đông đã chen ra một không gian nhỏ sau lưng cô ấy, ôm cô trong vòng tay của mình cho đến khi trời sáng.Đêm hôm đó, ngửi được mùi hương trong trẻo quen thuộc của người đàn ông từ bên cạnh, Diệp Ngưng Dao ngủ rất say, mặc dù cô phát hiện linh lực của cô đã cạn kiệt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.Một đầu khác ở làng Đại Oa.Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh âm trầm đang đối mặt giằng co với Giang Hoài. Gần đây ở bên cạnh Bùi Tùng Quốc dễ chịu, cô ta đã làm mối quan hệ giữa bản thân và Giang Hoài phai nhạt đi rất nhiều.Cô ta rõ ràng biết hắn ta không yêu bản thân, nhưng hôm nay nghe nói hắn ta và Diệp Ngưng Dao cùng nhau cứu cháy rừng, sự ghen ghét trong lòng cô ta nhanh chóng sinh trưởng, làm cô ta mất đi lí trí.“Tại sao em lại không thể tin tưởng anh?
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ dữ dội đến triền miên, Phó Thập Đông cắn vành tai cô thì thầm cảm xúc bị kìm nén đã lâu: “Dao Dao, anh yêu em.”Người thời đại này không giỏi biểu đạt, không phải anh không giỏi, mà là anh không dám.Nhưng hôm nay, khi biết Diệp Ngưng Dao gặp nguy hiểm, anh rất hận bản thân mình đã nhát gan.Trên đời này không có thuốc chữa hối hận, bây giờ anh cũng không muốn hèn nhát nữa.Đôi môi mỏng của người đàn ông nán lại bên tai cô, nghe thấy lời thú nhận này, trái tim của Diệp Ngưng Dao ngoài hoảng loạn ra thì còn có một tia mừng rỡ.Hai mươi phút sau, Trang Tú Chi và một bác sĩ trở lại phòng bệnh.Bởi vì vừa rồi mất khống chế, môi Diệp Ngưng Dao hơi sưng đỏ, trên cổ còn có hai vết dâu tây nhàn nhạt.Lúc này đến bác sĩ khám bệnh, cô chỉ có thể vùi đầu vào trong chăn tiếp tục giả bộ ngủ.Dưới chăn, cô không quên lén lút vặn eo người đàn ông một cái.Nếu bị người khác nhìn ra sẽ rất xấu hổ!May mắn thay, bác sĩ chỉ làm một cuộc kiểm tra đơn giản rồi đi ra ngoài.“Dao Dao làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Lòng lo lắng vừa mới buông xuống lại lần nữa nhấc lên, Trang Tú Chi muốn đi tới nhìn kỹ một chút, lại bị Phó Thập Đông dùng thân thể ngăn lại.“Chị dâu, cô ấy không sao, có lẽ ban ngày cô ấy chịu quá nhiều kí.ch t.hích, chị có thể đưa bọn nhỏ về trước, chỉ cần có em ở đây là được.” Phó Thập Đông chịu đựng cơn đau ở thắt lưng, sắc mặt vẫn không thay đổi.Trang Tú Chi sợ hai đứa trẻ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn dò: “Bên ngoài bệnh viện có một nhà hàng quốc doanh, Dao Dao đói bụng thì mua cho cô ấy một bát cháo, bác sĩ nói không được cho em ấy ăn đồ quá nhiều thịt.”“Được rồi, em hiểu rồi, đừng lo lắng.”Cuối cùng cũng đợi được tiếng đóng cửa, vẻ mặt Diệp Ngưng Dao buồn bực, lập tức mở mắt ra: “Đều tại anh, em còn muốn nói chuyện với chị dâu.”Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào những dấu vết mơ hồ và cười nhẹ: “Được rồi, đều trách anh, ngoan nào, em đừng tức giận nữa.”Nuông chiều hết mức khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao ửng hồng, nhất thời không biết nên nói cái gì.Nghĩ đến trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Diệp Ngưng Dao khó chịu ho khan một tiếng, liền chuyển đề tài sang chuyện khác nói: “Hôm nay ở trên núi xảy ra hỏa hoạn, em cũng không biết Giang Hoài đi ra từ đâu.”Cô không muốn anh có những hiểu lầm không đáng có, giữa vợ chồng với nhau thì lòng tin là quan trọng nhất.“Ừ, anh hiểu rồi.” Dù Phó Thập Đông có ghen tuông cỡ nào, nhưng sắc mặt cũng chỉ hơi ngưng trọng chứ không có tiếp tục hỏi.Khi Diệp Ngưng Dao hôn mê, anh đã nghĩ rất rõ ràng, cho dù giữa bọn họ có phát sinh tình cảm, đó cũng là do Giang Hoài đơn phương mà thôi.Anh tin vợ anh có tình cảm với anh.Thấy anh chỉ nói một câu nhẹ nhàng rồi bỏ qua đề tài này, Diệp Ngưng Dao hơi nhướng mày, trong lòng khen ngợi người đàn ông này một phen.Vào ban đêm, sợ cô có thể trở nên bất thường một lần nữa, Phó Thập Đông đã chen ra một không gian nhỏ sau lưng cô ấy, ôm cô trong vòng tay của mình cho đến khi trời sáng.Đêm hôm đó, ngửi được mùi hương trong trẻo quen thuộc của người đàn ông từ bên cạnh, Diệp Ngưng Dao ngủ rất say, mặc dù cô phát hiện linh lực của cô đã cạn kiệt nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cô.Một đầu khác ở làng Đại Oa.Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh âm trầm đang đối mặt giằng co với Giang Hoài. Gần đây ở bên cạnh Bùi Tùng Quốc dễ chịu, cô ta đã làm mối quan hệ giữa bản thân và Giang Hoài phai nhạt đi rất nhiều.Cô ta rõ ràng biết hắn ta không yêu bản thân, nhưng hôm nay nghe nói hắn ta và Diệp Ngưng Dao cùng nhau cứu cháy rừng, sự ghen ghét trong lòng cô ta nhanh chóng sinh trưởng, làm cô ta mất đi lí trí.“Tại sao em lại không thể tin tưởng anh?