Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 234
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mùi hoa quen thuộc phảng phất ở chóp mũi, Phó Thập Đông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị được thay bằng dịu dàng, nhưng cũng chỉ kéo dài hai giây, mày lại nhíu lại, anh nắm tay cô, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Buổi tối ở bên ngoài không an toàn, sao em lại trở về vào giờ này? Không phải nói là ngày mai mới trở lại hay sao?”Liên tục đặt câu hỏi khiến Diệp Ngưng Dao sửng sốt, muốn rút tay lại không được, chỉ có thể chủ động nhích lại gần người đàn ông, trán áp vào trán anh, đặc biệt làm nũng: “Bởi vì em muốn gặp anh sớm hơn.”Khi những lời này được nói ra, cả hai đều đỏ mặt.Diệp Ngưng Dao là vì tự mình thấy xấu hổ. Phó Thập Đông lại vì quá phấn khích.“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh sẽ sợ.” Giọng nói của người đàn ông không nhịn được mà mềm xuống, nhân cơ hội này hôn nhẹ lên môi cô.Thấy anh không truy cứu nữa, Diệp Ngưng Dao nhướng mày, cô bí mật học được mẹo này từ Mạc Tiểu Thanh, nhưng cô không ngờ nó rất hiệu quả.Điều này làm cho cô dường như đã tìm ra mánh khóe để thuần phục người đàn ông…Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, ở bên nhau cảm thấy thật thoải mái và ấm áp.Trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa đi tới nơi khắc bia công đức.Không giống như khung cảnh hoang vắng trước đây, cô không ngờ lại phát hiện ra có một tia sự sống ở đây.Cỏ xanh điểm xuyết trên mảnh đất trơ trọi này, bức tranh trước mặt cuối cùng cũng có màu.Tại sao lại có sự thay đổi này?Chuyện gì phát sinh cũng nhất định phải có nguyên nhân, Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay gõ cằm suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận: sự thay đổi này hẳn là có quan hệ với chính bản thân cô, tấm bia công đức… Chẳng lẽ là bởi vì trước đây cô đã cứu những bông hoa, cây cỏ trên núi?Với loại suy đoán này, cô dự định ngày mai sẽ tìm một thứ gì đó để thử, nếu đúng như dự đoán, nơi này khi phồn hoa rực rỡ sẽ ra sao?Vào cuối tuần, Phó Thập Đông lên huyện thành.Gần đây, thị trường chợ đen đang bùng nổ và anh đã kiếm được một số tiền bằng cách tung ra các đài radio.Khi anh đến ngôi nhà gỗ hẻo lánh, anh vừa bước vào cửa sân đã bị ông già kích động kéo vào nhà.“Người anh em, gần đây lại có một vụ mua bán tốt, người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cậu, thế nào? Cậu muốn làm không?”“Mua bán cái gì?” Bây giờ Phó Thập Đông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, mặc dù anh biết tốc độ kiếm tiền của anh không thể so sánh với tốc độ kiếm tiền của vợ, nhưng nếu anh có thể thu hẹp khoảng cách, anh sẽ có đủ tự tin để đi gặp cha mẹ của Diệp Ngưng Dao.Khi đề cập đến công việc kinh doanh này, ông lão đưa tay bịt tai và nói một cách thần bí: “Gần đây, ở các thành phố lớn đang bán hai loại thuốc, gọi là thuốc Hoa Đào và… thuốc giải độc, người ta nói mấy loại thuốc này ở trong thành phố đều được bán hết sạch, mấy ngày nay có người tìm tới tôi hỏi thăm, nếu cậu có thể lấy được thuốc, chúng ta có thể phát tài!”“…” Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những viên thuốc do vợ mình làm sẽ trở thành thứ mà thị trường chợ đen muốn mà không được.Tình huống cụ thể còn cần bàn bạc cùng với Diệp Ngưng Dao, vì vậy Phó Thập Đông chỉ có thể gật đầu trước: “Ừm, tôi sẽ đi tìm xem có thể lấy được hay không.”Ông lão tin tưởng năng lực của anh, sợ anh không biết loại thuốc kia có hình dáng như thế nào liền cẩn thận móc từ trong hộp dưới giường đất ra hai gói thuốc, trải ở trên bàn.“Đây là người khác ủy thác tôi đi lấy cái này, không thể đưa cho cậu được, cậu nhìn kỹ một chút đi.”Thường thì khi không có việc gì làm Phó Thập Đông sẽ giúp xoa thuốc, anh biết chính xác viên thuốc này tròn hay dẹt ra sao, nhưng vẫn giả vờ nhìn nó cẩn thận vì sợ bị nghi ngờ.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mùi hoa quen thuộc phảng phất ở chóp mũi, Phó Thập Đông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị được thay bằng dịu dàng, nhưng cũng chỉ kéo dài hai giây, mày lại nhíu lại, anh nắm tay cô, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Buổi tối ở bên ngoài không an toàn, sao em lại trở về vào giờ này? Không phải nói là ngày mai mới trở lại hay sao?”Liên tục đặt câu hỏi khiến Diệp Ngưng Dao sửng sốt, muốn rút tay lại không được, chỉ có thể chủ động nhích lại gần người đàn ông, trán áp vào trán anh, đặc biệt làm nũng: “Bởi vì em muốn gặp anh sớm hơn.”Khi những lời này được nói ra, cả hai đều đỏ mặt.Diệp Ngưng Dao là vì tự mình thấy xấu hổ. Phó Thập Đông lại vì quá phấn khích.“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh sẽ sợ.” Giọng nói của người đàn ông không nhịn được mà mềm xuống, nhân cơ hội này hôn nhẹ lên môi cô.Thấy anh không truy cứu nữa, Diệp Ngưng Dao nhướng mày, cô bí mật học được mẹo này từ Mạc Tiểu Thanh, nhưng cô không ngờ nó rất hiệu quả.Điều này làm cho cô dường như đã tìm ra mánh khóe để thuần phục người đàn ông…Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, ở bên nhau cảm thấy thật thoải mái và ấm áp.Trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa đi tới nơi khắc bia công đức.Không giống như khung cảnh hoang vắng trước đây, cô không ngờ lại phát hiện ra có một tia sự sống ở đây.Cỏ xanh điểm xuyết trên mảnh đất trơ trọi này, bức tranh trước mặt cuối cùng cũng có màu.Tại sao lại có sự thay đổi này?Chuyện gì phát sinh cũng nhất định phải có nguyên nhân, Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay gõ cằm suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận: sự thay đổi này hẳn là có quan hệ với chính bản thân cô, tấm bia công đức… Chẳng lẽ là bởi vì trước đây cô đã cứu những bông hoa, cây cỏ trên núi?Với loại suy đoán này, cô dự định ngày mai sẽ tìm một thứ gì đó để thử, nếu đúng như dự đoán, nơi này khi phồn hoa rực rỡ sẽ ra sao?Vào cuối tuần, Phó Thập Đông lên huyện thành.Gần đây, thị trường chợ đen đang bùng nổ và anh đã kiếm được một số tiền bằng cách tung ra các đài radio.Khi anh đến ngôi nhà gỗ hẻo lánh, anh vừa bước vào cửa sân đã bị ông già kích động kéo vào nhà.“Người anh em, gần đây lại có một vụ mua bán tốt, người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cậu, thế nào? Cậu muốn làm không?”“Mua bán cái gì?” Bây giờ Phó Thập Đông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, mặc dù anh biết tốc độ kiếm tiền của anh không thể so sánh với tốc độ kiếm tiền của vợ, nhưng nếu anh có thể thu hẹp khoảng cách, anh sẽ có đủ tự tin để đi gặp cha mẹ của Diệp Ngưng Dao.Khi đề cập đến công việc kinh doanh này, ông lão đưa tay bịt tai và nói một cách thần bí: “Gần đây, ở các thành phố lớn đang bán hai loại thuốc, gọi là thuốc Hoa Đào và… thuốc giải độc, người ta nói mấy loại thuốc này ở trong thành phố đều được bán hết sạch, mấy ngày nay có người tìm tới tôi hỏi thăm, nếu cậu có thể lấy được thuốc, chúng ta có thể phát tài!”“…” Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những viên thuốc do vợ mình làm sẽ trở thành thứ mà thị trường chợ đen muốn mà không được.Tình huống cụ thể còn cần bàn bạc cùng với Diệp Ngưng Dao, vì vậy Phó Thập Đông chỉ có thể gật đầu trước: “Ừm, tôi sẽ đi tìm xem có thể lấy được hay không.”Ông lão tin tưởng năng lực của anh, sợ anh không biết loại thuốc kia có hình dáng như thế nào liền cẩn thận móc từ trong hộp dưới giường đất ra hai gói thuốc, trải ở trên bàn.“Đây là người khác ủy thác tôi đi lấy cái này, không thể đưa cho cậu được, cậu nhìn kỹ một chút đi.”Thường thì khi không có việc gì làm Phó Thập Đông sẽ giúp xoa thuốc, anh biết chính xác viên thuốc này tròn hay dẹt ra sao, nhưng vẫn giả vờ nhìn nó cẩn thận vì sợ bị nghi ngờ.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Mùi hoa quen thuộc phảng phất ở chóp mũi, Phó Thập Đông nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị được thay bằng dịu dàng, nhưng cũng chỉ kéo dài hai giây, mày lại nhíu lại, anh nắm tay cô, ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc: “Buổi tối ở bên ngoài không an toàn, sao em lại trở về vào giờ này? Không phải nói là ngày mai mới trở lại hay sao?”Liên tục đặt câu hỏi khiến Diệp Ngưng Dao sửng sốt, muốn rút tay lại không được, chỉ có thể chủ động nhích lại gần người đàn ông, trán áp vào trán anh, đặc biệt làm nũng: “Bởi vì em muốn gặp anh sớm hơn.”Khi những lời này được nói ra, cả hai đều đỏ mặt.Diệp Ngưng Dao là vì tự mình thấy xấu hổ. Phó Thập Đông lại vì quá phấn khích.“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh sẽ sợ.” Giọng nói của người đàn ông không nhịn được mà mềm xuống, nhân cơ hội này hôn nhẹ lên môi cô.Thấy anh không truy cứu nữa, Diệp Ngưng Dao nhướng mày, cô bí mật học được mẹo này từ Mạc Tiểu Thanh, nhưng cô không ngờ nó rất hiệu quả.Điều này làm cho cô dường như đã tìm ra mánh khóe để thuần phục người đàn ông…Đêm đó, hai người ôm nhau ngủ, ở bên nhau cảm thấy thật thoải mái và ấm áp.Trong giấc ngủ, Diệp Ngưng Dao lại một lần nữa đi tới nơi khắc bia công đức.Không giống như khung cảnh hoang vắng trước đây, cô không ngờ lại phát hiện ra có một tia sự sống ở đây.Cỏ xanh điểm xuyết trên mảnh đất trơ trọi này, bức tranh trước mặt cuối cùng cũng có màu.Tại sao lại có sự thay đổi này?Chuyện gì phát sinh cũng nhất định phải có nguyên nhân, Diệp Ngưng Dao dùng ngón tay gõ cằm suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra kết luận: sự thay đổi này hẳn là có quan hệ với chính bản thân cô, tấm bia công đức… Chẳng lẽ là bởi vì trước đây cô đã cứu những bông hoa, cây cỏ trên núi?Với loại suy đoán này, cô dự định ngày mai sẽ tìm một thứ gì đó để thử, nếu đúng như dự đoán, nơi này khi phồn hoa rực rỡ sẽ ra sao?Vào cuối tuần, Phó Thập Đông lên huyện thành.Gần đây, thị trường chợ đen đang bùng nổ và anh đã kiếm được một số tiền bằng cách tung ra các đài radio.Khi anh đến ngôi nhà gỗ hẻo lánh, anh vừa bước vào cửa sân đã bị ông già kích động kéo vào nhà.“Người anh em, gần đây lại có một vụ mua bán tốt, người tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cậu, thế nào? Cậu muốn làm không?”“Mua bán cái gì?” Bây giờ Phó Thập Đông chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn, mặc dù anh biết tốc độ kiếm tiền của anh không thể so sánh với tốc độ kiếm tiền của vợ, nhưng nếu anh có thể thu hẹp khoảng cách, anh sẽ có đủ tự tin để đi gặp cha mẹ của Diệp Ngưng Dao.Khi đề cập đến công việc kinh doanh này, ông lão đưa tay bịt tai và nói một cách thần bí: “Gần đây, ở các thành phố lớn đang bán hai loại thuốc, gọi là thuốc Hoa Đào và… thuốc giải độc, người ta nói mấy loại thuốc này ở trong thành phố đều được bán hết sạch, mấy ngày nay có người tìm tới tôi hỏi thăm, nếu cậu có thể lấy được thuốc, chúng ta có thể phát tài!”“…” Phó Thập Đông chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó những viên thuốc do vợ mình làm sẽ trở thành thứ mà thị trường chợ đen muốn mà không được.Tình huống cụ thể còn cần bàn bạc cùng với Diệp Ngưng Dao, vì vậy Phó Thập Đông chỉ có thể gật đầu trước: “Ừm, tôi sẽ đi tìm xem có thể lấy được hay không.”Ông lão tin tưởng năng lực của anh, sợ anh không biết loại thuốc kia có hình dáng như thế nào liền cẩn thận móc từ trong hộp dưới giường đất ra hai gói thuốc, trải ở trên bàn.“Đây là người khác ủy thác tôi đi lấy cái này, không thể đưa cho cậu được, cậu nhìn kỹ một chút đi.”Thường thì khi không có việc gì làm Phó Thập Đông sẽ giúp xoa thuốc, anh biết chính xác viên thuốc này tròn hay dẹt ra sao, nhưng vẫn giả vờ nhìn nó cẩn thận vì sợ bị nghi ngờ.