Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 239
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ hợp tác xã tiếp thị cung ứng đến trường tiểu học xã đi xe đạp mất mười lăm phút.Khi bọn họ đến cổng trường, học sinh vừa lúc đang tan học.Trang Tú Chi vươn cổ nhìn vào khuôn viên trường, hai đứa trẻ không nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy hiệu trưởng trường Bùi Tùng Quốc.“Hả? Dao Dao, em mau nhìn xem, người bên cạnh hiệu trưởng Bùi chắc là vợ của anh ấy đúng không?”Thời buổi này, dù là ai không nhiều thì ít cũng có một chút nhiều chuyện, Trang Tú Chi cũng không ngoại lệ.Diệp Ngưng Dao nhìn về phía mà cô ấy chỉ, kinh ngạc nhướng mày.Cô biết người đi bên cạnh Bùi Tùng Quốc, là người chị gái mà cô gặp trong cuộc họp đó, Khương Nam.Hai người bọn họ là vợ chồng phải không?Lúc này, cô cảm giác được một cỗ oán hận nồng đậm truyền đến từ cách đó không xa, Diệp Ngưng Dao theo oán hận quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nghênh Oánh nắm chặt tay nhìn chằm chằm phía trước, người mà cô ta đang nhìn chính là Khương Nam, sự ghen tị trong mắt cô ta rất đáng sợ.Tại sao nữ chính trong cuốn sách này lại nhìn Khương Nam như vậy?Suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao xoay chuyển, nhưng cô vẫn không có chút manh mối nào để có thể hiểu được tình huống lúc này.Bởi vì theo cô, nữ chính dù có ác độc đến đâu thì tình cảm của cô ta đối với Giang Hoài cũng là thật, không thể nào nữ chính lại cắm sừng nam chính được.“Dao Dao, em làm sao vậy?” Trang Tú Chi thấy cô cau mày còn tưởng rằng cô có chuyện không ổn.“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, nơi đó đã không có bóng người.“Ngưng Dao, sao em lại ở đây?!” Hôm nay Khương Nam mặc một chiếc áo khoác len màu lạc đà, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa trơn càng làm nổi bật khí chất của cô ấy.Một chiếc váy như vậy là rất hiếm ở huyện nhỏ này.Vẻ ngoài tươi cười của cô ấy khiến Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh rất ngạc nhiên.Có Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh, với tư cách là phụ huynh học sinh Diệp Ngưng Dao muốn tránh bị nghi ngờ. Bây giờ bị người ta nhìn thấy, cô chỉ có thể giả vờ kinh ngạc gật đầu cười nói: “Chào hiệu trưởng Bùi, thật trùng hợp, chị Khương Nam… Sao chị lại ở đây?”“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi Bùi Tùng Quốc, và đây là bạn Diệp Ngưng Dao của em.” Đôi mắt của Khương Nam vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi, đối với người chồng trong miệng cô ấy thì không hề cho một phần sắc mặt tốt.Không cho chút mặt mũi nào trước mặt phụ huynh học sinh, Bùi Tùng Quốc sờ sờ mũi không dám nói lời nào.Cảm giác được giữa bọn họ có gì đó không đúng, Diệp Ngưng Dao chỉ giả vờ như không nhìn thấy: “Hiệu trưởng Bùi, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở văn phòng, thật không nghĩ tới tôi và chị Khương Nam lại có duyên như vậy.”Khương Nam có ấn tượng rất tốt với Diệp Ngưng Dao, nhưng lúc trước cô ấy bận rộn không có thời gian tìm cô, bây giờ tình cờ gặp được nên cô ấy rất vui mừng.“Hai người đến đón đứa nhỏ đi học về sao? Dạo này sao cô không đến chơi với tôi?”Mỗi ngày đều bận kiếm tiền, Diệp Ngưng Dao thật sự đã quên mất người ta, vì vậy cô cười áy náy: “Ừm, em đến đón cháu trai và cháu gái đi học về, gần đây em bận quá cho nên định làm xong việc sẽ đi tìm chị. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”Lúc này hai đứa nhỏ tan học nhìn thấy bọn họ nên đi tới, cô nhân cơ hội nói lời từ biệt với Khương Nam: “Chị Khương Nam, bọn em đi trước đây, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau.”Nơi này xác thực không phải chỗ tốt để nói chuyện cũ, Khương Nam gật đầu: “Được, khi nào tôi rảnh thì sẽ đến thôn để tìm cô.”Sau khi nhìn theo bọn họ rời đi, Bùi Tùng Quốc mới dám mở miệng hỏi: “Làm sao em lại quen được bọn họ vậy?”“Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ hợp tác xã tiếp thị cung ứng đến trường tiểu học xã đi xe đạp mất mười lăm phút.Khi bọn họ đến cổng trường, học sinh vừa lúc đang tan học.Trang Tú Chi vươn cổ nhìn vào khuôn viên trường, hai đứa trẻ không nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy hiệu trưởng trường Bùi Tùng Quốc.“Hả? Dao Dao, em mau nhìn xem, người bên cạnh hiệu trưởng Bùi chắc là vợ của anh ấy đúng không?”Thời buổi này, dù là ai không nhiều thì ít cũng có một chút nhiều chuyện, Trang Tú Chi cũng không ngoại lệ.Diệp Ngưng Dao nhìn về phía mà cô ấy chỉ, kinh ngạc nhướng mày.Cô biết người đi bên cạnh Bùi Tùng Quốc, là người chị gái mà cô gặp trong cuộc họp đó, Khương Nam.Hai người bọn họ là vợ chồng phải không?Lúc này, cô cảm giác được một cỗ oán hận nồng đậm truyền đến từ cách đó không xa, Diệp Ngưng Dao theo oán hận quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nghênh Oánh nắm chặt tay nhìn chằm chằm phía trước, người mà cô ta đang nhìn chính là Khương Nam, sự ghen tị trong mắt cô ta rất đáng sợ.Tại sao nữ chính trong cuốn sách này lại nhìn Khương Nam như vậy?Suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao xoay chuyển, nhưng cô vẫn không có chút manh mối nào để có thể hiểu được tình huống lúc này.Bởi vì theo cô, nữ chính dù có ác độc đến đâu thì tình cảm của cô ta đối với Giang Hoài cũng là thật, không thể nào nữ chính lại cắm sừng nam chính được.“Dao Dao, em làm sao vậy?” Trang Tú Chi thấy cô cau mày còn tưởng rằng cô có chuyện không ổn.“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, nơi đó đã không có bóng người.“Ngưng Dao, sao em lại ở đây?!” Hôm nay Khương Nam mặc một chiếc áo khoác len màu lạc đà, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa trơn càng làm nổi bật khí chất của cô ấy.Một chiếc váy như vậy là rất hiếm ở huyện nhỏ này.Vẻ ngoài tươi cười của cô ấy khiến Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh rất ngạc nhiên.Có Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh, với tư cách là phụ huynh học sinh Diệp Ngưng Dao muốn tránh bị nghi ngờ. Bây giờ bị người ta nhìn thấy, cô chỉ có thể giả vờ kinh ngạc gật đầu cười nói: “Chào hiệu trưởng Bùi, thật trùng hợp, chị Khương Nam… Sao chị lại ở đây?”“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi Bùi Tùng Quốc, và đây là bạn Diệp Ngưng Dao của em.” Đôi mắt của Khương Nam vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi, đối với người chồng trong miệng cô ấy thì không hề cho một phần sắc mặt tốt.Không cho chút mặt mũi nào trước mặt phụ huynh học sinh, Bùi Tùng Quốc sờ sờ mũi không dám nói lời nào.Cảm giác được giữa bọn họ có gì đó không đúng, Diệp Ngưng Dao chỉ giả vờ như không nhìn thấy: “Hiệu trưởng Bùi, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở văn phòng, thật không nghĩ tới tôi và chị Khương Nam lại có duyên như vậy.”Khương Nam có ấn tượng rất tốt với Diệp Ngưng Dao, nhưng lúc trước cô ấy bận rộn không có thời gian tìm cô, bây giờ tình cờ gặp được nên cô ấy rất vui mừng.“Hai người đến đón đứa nhỏ đi học về sao? Dạo này sao cô không đến chơi với tôi?”Mỗi ngày đều bận kiếm tiền, Diệp Ngưng Dao thật sự đã quên mất người ta, vì vậy cô cười áy náy: “Ừm, em đến đón cháu trai và cháu gái đi học về, gần đây em bận quá cho nên định làm xong việc sẽ đi tìm chị. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”Lúc này hai đứa nhỏ tan học nhìn thấy bọn họ nên đi tới, cô nhân cơ hội nói lời từ biệt với Khương Nam: “Chị Khương Nam, bọn em đi trước đây, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau.”Nơi này xác thực không phải chỗ tốt để nói chuyện cũ, Khương Nam gật đầu: “Được, khi nào tôi rảnh thì sẽ đến thôn để tìm cô.”Sau khi nhìn theo bọn họ rời đi, Bùi Tùng Quốc mới dám mở miệng hỏi: “Làm sao em lại quen được bọn họ vậy?”“Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Từ hợp tác xã tiếp thị cung ứng đến trường tiểu học xã đi xe đạp mất mười lăm phút.Khi bọn họ đến cổng trường, học sinh vừa lúc đang tan học.Trang Tú Chi vươn cổ nhìn vào khuôn viên trường, hai đứa trẻ không nhìn thấy nhưng lại nhìn thấy hiệu trưởng trường Bùi Tùng Quốc.“Hả? Dao Dao, em mau nhìn xem, người bên cạnh hiệu trưởng Bùi chắc là vợ của anh ấy đúng không?”Thời buổi này, dù là ai không nhiều thì ít cũng có một chút nhiều chuyện, Trang Tú Chi cũng không ngoại lệ.Diệp Ngưng Dao nhìn về phía mà cô ấy chỉ, kinh ngạc nhướng mày.Cô biết người đi bên cạnh Bùi Tùng Quốc, là người chị gái mà cô gặp trong cuộc họp đó, Khương Nam.Hai người bọn họ là vợ chồng phải không?Lúc này, cô cảm giác được một cỗ oán hận nồng đậm truyền đến từ cách đó không xa, Diệp Ngưng Dao theo oán hận quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Mạnh Nghênh Oánh nắm chặt tay nhìn chằm chằm phía trước, người mà cô ta đang nhìn chính là Khương Nam, sự ghen tị trong mắt cô ta rất đáng sợ.Tại sao nữ chính trong cuốn sách này lại nhìn Khương Nam như vậy?Suy nghĩ của Diệp Ngưng Dao xoay chuyển, nhưng cô vẫn không có chút manh mối nào để có thể hiểu được tình huống lúc này.Bởi vì theo cô, nữ chính dù có ác độc đến đâu thì tình cảm của cô ta đối với Giang Hoài cũng là thật, không thể nào nữ chính lại cắm sừng nam chính được.“Dao Dao, em làm sao vậy?” Trang Tú Chi thấy cô cau mày còn tưởng rằng cô có chuyện không ổn.“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cười lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh, nơi đó đã không có bóng người.“Ngưng Dao, sao em lại ở đây?!” Hôm nay Khương Nam mặc một chiếc áo khoác len màu lạc đà, trên cổ buộc một chiếc khăn lụa trơn càng làm nổi bật khí chất của cô ấy.Một chiếc váy như vậy là rất hiếm ở huyện nhỏ này.Vẻ ngoài tươi cười của cô ấy khiến Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh rất ngạc nhiên.Có Bùi Tùng Quốc ở bên cạnh, với tư cách là phụ huynh học sinh Diệp Ngưng Dao muốn tránh bị nghi ngờ. Bây giờ bị người ta nhìn thấy, cô chỉ có thể giả vờ kinh ngạc gật đầu cười nói: “Chào hiệu trưởng Bùi, thật trùng hợp, chị Khương Nam… Sao chị lại ở đây?”“Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là chồng tôi Bùi Tùng Quốc, và đây là bạn Diệp Ngưng Dao của em.” Đôi mắt của Khương Nam vẫn luôn dừng lại trên người Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi, đối với người chồng trong miệng cô ấy thì không hề cho một phần sắc mặt tốt.Không cho chút mặt mũi nào trước mặt phụ huynh học sinh, Bùi Tùng Quốc sờ sờ mũi không dám nói lời nào.Cảm giác được giữa bọn họ có gì đó không đúng, Diệp Ngưng Dao chỉ giả vờ như không nhìn thấy: “Hiệu trưởng Bùi, trước kia chúng ta đã gặp nhau ở văn phòng, thật không nghĩ tới tôi và chị Khương Nam lại có duyên như vậy.”Khương Nam có ấn tượng rất tốt với Diệp Ngưng Dao, nhưng lúc trước cô ấy bận rộn không có thời gian tìm cô, bây giờ tình cờ gặp được nên cô ấy rất vui mừng.“Hai người đến đón đứa nhỏ đi học về sao? Dạo này sao cô không đến chơi với tôi?”Mỗi ngày đều bận kiếm tiền, Diệp Ngưng Dao thật sự đã quên mất người ta, vì vậy cô cười áy náy: “Ừm, em đến đón cháu trai và cháu gái đi học về, gần đây em bận quá cho nên định làm xong việc sẽ đi tìm chị. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.”Lúc này hai đứa nhỏ tan học nhìn thấy bọn họ nên đi tới, cô nhân cơ hội nói lời từ biệt với Khương Nam: “Chị Khương Nam, bọn em đi trước đây, khi nào rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau.”Nơi này xác thực không phải chỗ tốt để nói chuyện cũ, Khương Nam gật đầu: “Được, khi nào tôi rảnh thì sẽ đến thôn để tìm cô.”Sau khi nhìn theo bọn họ rời đi, Bùi Tùng Quốc mới dám mở miệng hỏi: “Làm sao em lại quen được bọn họ vậy?”“Chuyện này có liên quan gì đến anh sao?”