Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 244
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nhìn ngày trở về trên lịch càng ngày càng gần, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười.Em dâu nhìn chằm chằm vào nó mỗi ngày, cuối cùng Trang Tú Chi đã hiểu tại sao cô lại chi tiền cho một cuốn lịch sắp hết hạn.Tình cảm của vợ chồng son thật đáng ghen tị. Nếu chồng và mẹ chồng có thể biết thì ở dưới suối vàng, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.“Dao Dao, mau ăn cái trứng này đi, ăn xong thì đi ngủ một giấc.”Nhìn hai quả trứng trong bát, Diệp Ngưng Dao hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Chị dâu, buổi sáng em mới ăn hai quả, buổi trưa không cần ăn nữa, chị có thể để dành cho hai đứa Viên Viên ăn.”Trứng gà rất ngon và bổ dưỡng, nhưng cô không thể chịu nổi việc ăn ba lần một ngày, mọi lúc mọi nơi cô đều có thể ngửi thấy mùi trứng trong miệng.Trong thời đại thiếu ăn thiếu uống này, trứng gà là thứ bổ dưỡng nhất.Phụ nữ mang thai khi sinh con ăn trứng gà, người già và trẻ em cũng ăn trứng gà, khi bị cảm hay ốm vẫn ăn trứng gà.Trang Tú Chi cảm thấy ăn trứng gà càng nhiều càng tốt, Diệp Ngưng Dao ở nhà nên ăn nhiều nhất, vì vậy cô ấy bóc trứng bỏ vào bên miệng cô: “Hai đứa nhỏ sau này nếu muốn ăn thì đều có thể ăn, em ăn nhanh đi.”Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình không thể từ chối, Diệp Ngưng Dao đưa tay ra nhận lấy, ăn một cách chậm rãi, nghĩ đến hành trình ăn trứng gà dài dằng dặc của mình, trên môi hiện lên một nụ cười khổ.Trên đường trở về làng Đại Oa, Phó Thập Đông nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy rất phấn khích.Sau khi ra ngoài hai mươi lăm ngày, anh lúc nào cũng nhớ nhà và nhớ người vợ bé nhỏ của mình.Ngày thường đã quen với vẻ mặt thờ ơ của anh, thấy anh vui vẻ như vậy, đột nhiên anh Lưu vẫn có chút khó chịu không quen: “Anh nhớ vợ của mình nhiều như vậy, chậc chậc, thật tò mò em dâu có thể đẹp đến mức nào mà khiến anh bị mê hoặc như thế chứ?”Phó Thập Đông quay đầu sang một bên nhìn ra cửa sổ, nhưng khóe miệng nhếch lên, anh không trả lời.Chỉ cần anh ấy biết vợ mình tốt như thế nào là được, anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô.“Anh Lưu, anh đem lô hàng tôi mua đặt ở hố trứng gà trước, ngày mai tôi sẽ tìm người mang đi.”“Không sao, lần này anh giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nhỏ.”Trên đường đến tỉnh Lục, bọn họ gặp phải hai nhóm cướp, cuối cùng đều là Phó Thập Đông đã giúp bọn họ giải quyết.Anh ta chỉ muốn trả ơn ân tình này.“Nếu đoàn vận tải có công việc gì cần đi theo xe, đến lúc đó tôi vẫn có thể tìm anh không.”Có hàng ngàn cách để kiếm tiền, việc xa vợ một tháng là quá khó khăn, Phó Thập Đông không định tiếp tục làm công việc này, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn anh ta: “Cảm ơn anh Lưu.”Anh cho chiếc xe tải dừng lại ở cổng làng, bước ra khỏi xe với hành lý của mình.Đi trên đường, mấy thôn dân chào hỏi với anh, ai cũng biết Phó Thập Đông đi đường xa trở về nên đều tò mò hỏi thăm.Bởi vì ít người biết về việc Diệp Ngưng Dao mang thai, nên không ai đề cập đến nó với anh.Cuối cùng cũng đến cửa, Phó Thập Đông nín thở đẩy cửa ra.Hôm nay là cuối tuần, trong sân lại không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ bọn họ đều ra ngoài đi dạo rồi sao?Anh nhíu mày tiếp tục bước vào nhà.Trên chiếc giường sưởi nhỏ, Diệp Ngưng Dao đang ngủ ngon lành với chiếc chăn trong tay, mái tóc đen buông xõa, khiến khuôn mặt cô trắng nõn và dịu dàng.Hình như gầy đi một vòng…Bây giờ là một giờ chiều, trong thôn mọi người đều có thói quen ngủ trưa, cho nên Phó Thập Đông cũng không nghĩ nhiều.Anh lặng lẽ cởi giày rồi nằm xuống cạnh vợ, cũng không buồn ngủ, chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn cô như vậy.Mỗi ngày Trang Tú Chi đều sẽ đến bổ sung cho Diệp Ngưng Dao một vài bữa ăn nhẹ – chính là trứng gà.Biết lúc này em dâu đang ngủ nên phải nửa tiếng sau mới đến.Cô ấy cầm cái tay đẩy cửa ra, sự xuất hiện đột ngột của một người đang ông trên giường đất thực sự khiến cô ấy bị sốc.
Nhìn ngày trở về trên lịch càng ngày càng gần, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Em dâu nhìn chằm chằm vào nó mỗi ngày, cuối cùng Trang Tú Chi đã hiểu tại sao cô lại chi tiền cho một cuốn lịch sắp hết hạn.
Tình cảm của vợ chồng son thật đáng ghen tị. Nếu chồng và mẹ chồng có thể biết thì ở dưới suối vàng, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.
“Dao Dao, mau ăn cái trứng này đi, ăn xong thì đi ngủ một giấc.”
Nhìn hai quả trứng trong bát, Diệp Ngưng Dao hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Chị dâu, buổi sáng em mới ăn hai quả, buổi trưa không cần ăn nữa, chị có thể để dành cho hai đứa Viên Viên ăn.”
Trứng gà rất ngon và bổ dưỡng, nhưng cô không thể chịu nổi việc ăn ba lần một ngày, mọi lúc mọi nơi cô đều có thể ngửi thấy mùi trứng trong miệng.
Trong thời đại thiếu ăn thiếu uống này, trứng gà là thứ bổ dưỡng nhất.
Phụ nữ mang thai khi sinh con ăn trứng gà, người già và trẻ em cũng ăn trứng gà, khi bị cảm hay ốm vẫn ăn trứng gà.
Trang Tú Chi cảm thấy ăn trứng gà càng nhiều càng tốt, Diệp Ngưng Dao ở nhà nên ăn nhiều nhất, vì vậy cô ấy bóc trứng bỏ vào bên miệng cô: “Hai đứa nhỏ sau này nếu muốn ăn thì đều có thể ăn, em ăn nhanh đi.”
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình không thể từ chối, Diệp Ngưng Dao đưa tay ra nhận lấy, ăn một cách chậm rãi, nghĩ đến hành trình ăn trứng gà dài dằng dặc của mình, trên môi hiện lên một nụ cười khổ.
Trên đường trở về làng Đại Oa, Phó Thập Đông nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy rất phấn khích.
Sau khi ra ngoài hai mươi lăm ngày, anh lúc nào cũng nhớ nhà và nhớ người vợ bé nhỏ của mình.
Ngày thường đã quen với vẻ mặt thờ ơ của anh, thấy anh vui vẻ như vậy, đột nhiên anh Lưu vẫn có chút khó chịu không quen: “Anh nhớ vợ của mình nhiều như vậy, chậc chậc, thật tò mò em dâu có thể đẹp đến mức nào mà khiến anh bị mê hoặc như thế chứ?”
Phó Thập Đông quay đầu sang một bên nhìn ra cửa sổ, nhưng khóe miệng nhếch lên, anh không trả lời.
Chỉ cần anh ấy biết vợ mình tốt như thế nào là được, anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô.
“Anh Lưu, anh đem lô hàng tôi mua đặt ở hố trứng gà trước, ngày mai tôi sẽ tìm người mang đi.”
“Không sao, lần này anh giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nhỏ.”
Trên đường đến tỉnh Lục, bọn họ gặp phải hai nhóm cướp, cuối cùng đều là Phó Thập Đông đã giúp bọn họ giải quyết.
Anh ta chỉ muốn trả ơn ân tình này.
“Nếu đoàn vận tải có công việc gì cần đi theo xe, đến lúc đó tôi vẫn có thể tìm anh không.”
Có hàng ngàn cách để kiếm tiền, việc xa vợ một tháng là quá khó khăn, Phó Thập Đông không định tiếp tục làm công việc này, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn anh ta: “Cảm ơn anh Lưu.”
Anh cho chiếc xe tải dừng lại ở cổng làng, bước ra khỏi xe với hành lý của mình.
Đi trên đường, mấy thôn dân chào hỏi với anh, ai cũng biết Phó Thập Đông đi đường xa trở về nên đều tò mò hỏi thăm.
Bởi vì ít người biết về việc Diệp Ngưng Dao mang thai, nên không ai đề cập đến nó với anh.
Cuối cùng cũng đến cửa, Phó Thập Đông nín thở đẩy cửa ra.
Hôm nay là cuối tuần, trong sân lại không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ bọn họ đều ra ngoài đi dạo rồi sao?
Anh nhíu mày tiếp tục bước vào nhà.
Trên chiếc giường sưởi nhỏ, Diệp Ngưng Dao đang ngủ ngon lành với chiếc chăn trong tay, mái tóc đen buông xõa, khiến khuôn mặt cô trắng nõn và dịu dàng.
Hình như gầy đi một vòng…
Bây giờ là một giờ chiều, trong thôn mọi người đều có thói quen ngủ trưa, cho nên Phó Thập Đông cũng không nghĩ nhiều.
Anh lặng lẽ cởi giày rồi nằm xuống cạnh vợ, cũng không buồn ngủ, chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn cô như vậy.
Mỗi ngày Trang Tú Chi đều sẽ đến bổ sung cho Diệp Ngưng Dao một vài bữa ăn nhẹ – chính là trứng gà.
Biết lúc này em dâu đang ngủ nên phải nửa tiếng sau mới đến.
Cô ấy cầm cái tay đẩy cửa ra, sự xuất hiện đột ngột của một người đang ông trên giường đất thực sự khiến cô ấy bị sốc.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Nhìn ngày trở về trên lịch càng ngày càng gần, Diệp Ngưng Dao rốt cuộc cũng nở nụ cười.Em dâu nhìn chằm chằm vào nó mỗi ngày, cuối cùng Trang Tú Chi đã hiểu tại sao cô lại chi tiền cho một cuốn lịch sắp hết hạn.Tình cảm của vợ chồng son thật đáng ghen tị. Nếu chồng và mẹ chồng có thể biết thì ở dưới suối vàng, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.“Dao Dao, mau ăn cái trứng này đi, ăn xong thì đi ngủ một giấc.”Nhìn hai quả trứng trong bát, Diệp Ngưng Dao hít sâu một hơi, cười gượng ép nói: “Chị dâu, buổi sáng em mới ăn hai quả, buổi trưa không cần ăn nữa, chị có thể để dành cho hai đứa Viên Viên ăn.”Trứng gà rất ngon và bổ dưỡng, nhưng cô không thể chịu nổi việc ăn ba lần một ngày, mọi lúc mọi nơi cô đều có thể ngửi thấy mùi trứng trong miệng.Trong thời đại thiếu ăn thiếu uống này, trứng gà là thứ bổ dưỡng nhất.Phụ nữ mang thai khi sinh con ăn trứng gà, người già và trẻ em cũng ăn trứng gà, khi bị cảm hay ốm vẫn ăn trứng gà.Trang Tú Chi cảm thấy ăn trứng gà càng nhiều càng tốt, Diệp Ngưng Dao ở nhà nên ăn nhiều nhất, vì vậy cô ấy bóc trứng bỏ vào bên miệng cô: “Hai đứa nhỏ sau này nếu muốn ăn thì đều có thể ăn, em ăn nhanh đi.”Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình không thể từ chối, Diệp Ngưng Dao đưa tay ra nhận lấy, ăn một cách chậm rãi, nghĩ đến hành trình ăn trứng gà dài dằng dặc của mình, trên môi hiện lên một nụ cười khổ.Trên đường trở về làng Đại Oa, Phó Thập Đông nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, cảm thấy rất phấn khích.Sau khi ra ngoài hai mươi lăm ngày, anh lúc nào cũng nhớ nhà và nhớ người vợ bé nhỏ của mình.Ngày thường đã quen với vẻ mặt thờ ơ của anh, thấy anh vui vẻ như vậy, đột nhiên anh Lưu vẫn có chút khó chịu không quen: “Anh nhớ vợ của mình nhiều như vậy, chậc chậc, thật tò mò em dâu có thể đẹp đến mức nào mà khiến anh bị mê hoặc như thế chứ?”Phó Thập Đông quay đầu sang một bên nhìn ra cửa sổ, nhưng khóe miệng nhếch lên, anh không trả lời.Chỉ cần anh ấy biết vợ mình tốt như thế nào là được, anh không muốn người đàn ông khác nhìn thấy cô.“Anh Lưu, anh đem lô hàng tôi mua đặt ở hố trứng gà trước, ngày mai tôi sẽ tìm người mang đi.”“Không sao, lần này anh giúp tôi rất nhiều, đây là chuyện nhỏ.”Trên đường đến tỉnh Lục, bọn họ gặp phải hai nhóm cướp, cuối cùng đều là Phó Thập Đông đã giúp bọn họ giải quyết.Anh ta chỉ muốn trả ơn ân tình này.“Nếu đoàn vận tải có công việc gì cần đi theo xe, đến lúc đó tôi vẫn có thể tìm anh không.”Có hàng ngàn cách để kiếm tiền, việc xa vợ một tháng là quá khó khăn, Phó Thập Đông không định tiếp tục làm công việc này, nhưng dù sao anh cũng cảm ơn anh ta: “Cảm ơn anh Lưu.”Anh cho chiếc xe tải dừng lại ở cổng làng, bước ra khỏi xe với hành lý của mình.Đi trên đường, mấy thôn dân chào hỏi với anh, ai cũng biết Phó Thập Đông đi đường xa trở về nên đều tò mò hỏi thăm.Bởi vì ít người biết về việc Diệp Ngưng Dao mang thai, nên không ai đề cập đến nó với anh.Cuối cùng cũng đến cửa, Phó Thập Đông nín thở đẩy cửa ra.Hôm nay là cuối tuần, trong sân lại không có chút tiếng động nào, chẳng lẽ bọn họ đều ra ngoài đi dạo rồi sao?Anh nhíu mày tiếp tục bước vào nhà.Trên chiếc giường sưởi nhỏ, Diệp Ngưng Dao đang ngủ ngon lành với chiếc chăn trong tay, mái tóc đen buông xõa, khiến khuôn mặt cô trắng nõn và dịu dàng.Hình như gầy đi một vòng…Bây giờ là một giờ chiều, trong thôn mọi người đều có thói quen ngủ trưa, cho nên Phó Thập Đông cũng không nghĩ nhiều.Anh lặng lẽ cởi giày rồi nằm xuống cạnh vợ, cũng không buồn ngủ, chỉ muốn lặng lẽ ngắm nhìn cô như vậy.Mỗi ngày Trang Tú Chi đều sẽ đến bổ sung cho Diệp Ngưng Dao một vài bữa ăn nhẹ – chính là trứng gà.Biết lúc này em dâu đang ngủ nên phải nửa tiếng sau mới đến.Cô ấy cầm cái tay đẩy cửa ra, sự xuất hiện đột ngột của một người đang ông trên giường đất thực sự khiến cô ấy bị sốc.