Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 256
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Được, hiện tại con làm giáo viên trường tiểu học trong xã có thể kiếm được hai đồng, ở đây có một đồng mẹ cầm lấy trước đi, đừng gọi con là kẻ vô ơn.”Phan Quế Phân rất hãnh diện khi lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt từ con gái.Lúc này bà ấy mới hoàn toàn tin lời con gái, biết đâu thứ mà con trai bà ấy nói đến không phải là đồ bị Ủy ban cách mạng tịch thu.“Mẹ không có việc gì thì trở về đi, từ nay về sau, mỗi tháng con sẽ cho mẹ hai đồng làm tiền tiêu vặt, mẹ muốn mua cái gì cũng được, đừng miễn cưỡng tiết kiệm cho Mạnh Tiểu Vĩ.” Bây giờ, Mạnh Nghênh Oánh định dùng tiền để mê hoặc lòng người, chỉ cần cô ta nhận được hai ngàn nhân dân tệ từ Bùi Tùng Quốc thì đây chỉ là một số tiền nhỏ.Khi Phan Quế Phân nghe nói mỗi tháng cô ta sẽ cho hai nhân dân tệ tiền tiêu vặt, bà ấy đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trước đây bà ấy luôn nghĩ rằng con gái sau khi kết hôn thì không biết hiếu thuận, nhưng hóa ra là bà ấy đã hiểu lầm.Mối quan hệ giữa mẹ và con gái dịu đi, khi nghĩ đến con trai trong tù, bà ấy nảy ra ý tưởng nhờ con gái giúp đỡ một lần nữa.“Mẹ có thể nhờ con giúp một việc được không?”“Làm sao vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhíu mày, dần dần có chút mất kiên nhẫn.Bản thân cô ta mỗi tháng sẽ cho bà ấy hai đồng làm tiền tiêu vặt mà bà ấy còn thấy không đủ sao? Có thể đừng làm phiền cô ta nữa được hay không?“Là như thế này. Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao? Mẹ muốn nhờ con đi thăm anh trai đang ở trong tù và mang đồ ăn thức uống cho nó.”Gần đây, Phan Quế Phân luôn mơ thấy con trai mình, mỗi khi tỉnh dậy bà ấy lại khóc, điều này khiến bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, nỗi uất ức trong lòng lúc nào cũng ngột ngạt không tan đi.“Mấy ngày nữa trường chúng con có việc, chuyện này con thật sự không giúp được gì.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực, giọng điệu hờ hững.Cô ta sẽ không đến những nơi không may mắn như vậy.Phan Quế Phân mím môi, lấy lui làm tiến nói lời tiếp theo: “Vậy mẹ đi cầu xin con rể thì sao?”Bà ấy vẫn chưa biết về chiến tranh lạnh giữa hai người và coi Giang Hoài như người trong gia đình của mình.Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, cô ta và Giang Hoài đã lâu không gặp nhau, mấy ngày nay cô ta và Bùi Tùng Quốc cãi nhau một trận không hay, điều này khiến cô ta lại nhớ đến tình yêu của Giang Hoài.“Vậy thì mẹ có thể hỏi anh ấy. Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, cho nên dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng phải cho mẹ chút mặt mũi.”“Vậy cũng tốt! Hôm khác mẹ sẽ hỏi!” Phan Quế Phân vui vẻ gật đầu, trong lòng đã nghĩ muốn mang cái gì cho con trai ăn.Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giao thừa, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao sẽ trở lại Bắc Kinh để ăn mừng năm mới. Ngoài hai người bọn họ, Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh cũng cũng ngồi chung một chuyến tàu về nhà.Phó Thập Đông và Lâm Tử An đã dành hai ngày ở huyện thành trước khi bọn họ mua được bốn vé giường nằm đến Bắc Kinh.Giờ tàu chạy là một giờ chiều, đến Bắc Kinh là sáng hôm sau, sau một đêm ngủ trên tàu là có thể đến nơi, không chậm trễ việc gì.Vé đặt cạnh nhau, bốn người ở chung một khoang, điều này làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi đối mặt với người lạ.Vì Diệp Ngưng Dao đang mang thai và thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu vừa qua, Phó Thập Đông để cô ngủ ở giường dưới còn anh ngủ ở giường giữa.Suốt đường đi, anh tỉ mỉ hỏi han ân cần.Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ.Cái này gọi là không so sánh thì không đau thương, trước đó cô ấy luôn cảm thấy Lâm Tử An đối xử với bản thân rất tốt.Nhưng so với Phó Thập Đông, anh ta chẳng là gì cả.Có Mạc Tiểu Thanh trò chuyện với cô, trên đường đi Diệp Ngưng Dao không cảm thấy buồn chán.
“Được, hiện tại con làm giáo viên trường tiểu học trong xã có thể kiếm được hai đồng, ở đây có một đồng mẹ cầm lấy trước đi, đừng gọi con là kẻ vô ơn.”
Phan Quế Phân rất hãnh diện khi lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt từ con gái.
Lúc này bà ấy mới hoàn toàn tin lời con gái, biết đâu thứ mà con trai bà ấy nói đến không phải là đồ bị Ủy ban cách mạng tịch thu.
“Mẹ không có việc gì thì trở về đi, từ nay về sau, mỗi tháng con sẽ cho mẹ hai đồng làm tiền tiêu vặt, mẹ muốn mua cái gì cũng được, đừng miễn cưỡng tiết kiệm cho Mạnh Tiểu Vĩ.” Bây giờ, Mạnh Nghênh Oánh định dùng tiền để mê hoặc lòng người, chỉ cần cô ta nhận được hai ngàn nhân dân tệ từ Bùi Tùng Quốc thì đây chỉ là một số tiền nhỏ.
Khi Phan Quế Phân nghe nói mỗi tháng cô ta sẽ cho hai nhân dân tệ tiền tiêu vặt, bà ấy đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trước đây bà ấy luôn nghĩ rằng con gái sau khi kết hôn thì không biết hiếu thuận, nhưng hóa ra là bà ấy đã hiểu lầm.
Mối quan hệ giữa mẹ và con gái dịu đi, khi nghĩ đến con trai trong tù, bà ấy nảy ra ý tưởng nhờ con gái giúp đỡ một lần nữa.
“Mẹ có thể nhờ con giúp một việc được không?”
“Làm sao vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhíu mày, dần dần có chút mất kiên nhẫn.
Bản thân cô ta mỗi tháng sẽ cho bà ấy hai đồng làm tiền tiêu vặt mà bà ấy còn thấy không đủ sao? Có thể đừng làm phiền cô ta nữa được hay không?
“Là như thế này. Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao? Mẹ muốn nhờ con đi thăm anh trai đang ở trong tù và mang đồ ăn thức uống cho nó.”
Gần đây, Phan Quế Phân luôn mơ thấy con trai mình, mỗi khi tỉnh dậy bà ấy lại khóc, điều này khiến bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, nỗi uất ức trong lòng lúc nào cũng ngột ngạt không tan đi.
“Mấy ngày nữa trường chúng con có việc, chuyện này con thật sự không giúp được gì.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực, giọng điệu hờ hững.
Cô ta sẽ không đến những nơi không may mắn như vậy.
Phan Quế Phân mím môi, lấy lui làm tiến nói lời tiếp theo: “Vậy mẹ đi cầu xin con rể thì sao?”
Bà ấy vẫn chưa biết về chiến tranh lạnh giữa hai người và coi Giang Hoài như người trong gia đình của mình.
Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, cô ta và Giang Hoài đã lâu không gặp nhau, mấy ngày nay cô ta và Bùi Tùng Quốc cãi nhau một trận không hay, điều này khiến cô ta lại nhớ đến tình yêu của Giang Hoài.
“Vậy thì mẹ có thể hỏi anh ấy. Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, cho nên dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng phải cho mẹ chút mặt mũi.”
“Vậy cũng tốt! Hôm khác mẹ sẽ hỏi!” Phan Quế Phân vui vẻ gật đầu, trong lòng đã nghĩ muốn mang cái gì cho con trai ăn.
Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giao thừa, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao sẽ trở lại Bắc Kinh để ăn mừng năm mới. Ngoài hai người bọn họ, Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh cũng cũng ngồi chung một chuyến tàu về nhà.
Phó Thập Đông và Lâm Tử An đã dành hai ngày ở huyện thành trước khi bọn họ mua được bốn vé giường nằm đến Bắc Kinh.
Giờ tàu chạy là một giờ chiều, đến Bắc Kinh là sáng hôm sau, sau một đêm ngủ trên tàu là có thể đến nơi, không chậm trễ việc gì.
Vé đặt cạnh nhau, bốn người ở chung một khoang, điều này làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi đối mặt với người lạ.
Vì Diệp Ngưng Dao đang mang thai và thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu vừa qua, Phó Thập Đông để cô ngủ ở giường dưới còn anh ngủ ở giường giữa.
Suốt đường đi, anh tỉ mỉ hỏi han ân cần.
Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ.
Cái này gọi là không so sánh thì không đau thương, trước đó cô ấy luôn cảm thấy Lâm Tử An đối xử với bản thân rất tốt.
Nhưng so với Phó Thập Đông, anh ta chẳng là gì cả.
Có Mạc Tiểu Thanh trò chuyện với cô, trên đường đi Diệp Ngưng Dao không cảm thấy buồn chán.
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… “Được, hiện tại con làm giáo viên trường tiểu học trong xã có thể kiếm được hai đồng, ở đây có một đồng mẹ cầm lấy trước đi, đừng gọi con là kẻ vô ơn.”Phan Quế Phân rất hãnh diện khi lần đầu tiên nhận được tiền tiêu vặt từ con gái.Lúc này bà ấy mới hoàn toàn tin lời con gái, biết đâu thứ mà con trai bà ấy nói đến không phải là đồ bị Ủy ban cách mạng tịch thu.“Mẹ không có việc gì thì trở về đi, từ nay về sau, mỗi tháng con sẽ cho mẹ hai đồng làm tiền tiêu vặt, mẹ muốn mua cái gì cũng được, đừng miễn cưỡng tiết kiệm cho Mạnh Tiểu Vĩ.” Bây giờ, Mạnh Nghênh Oánh định dùng tiền để mê hoặc lòng người, chỉ cần cô ta nhận được hai ngàn nhân dân tệ từ Bùi Tùng Quốc thì đây chỉ là một số tiền nhỏ.Khi Phan Quế Phân nghe nói mỗi tháng cô ta sẽ cho hai nhân dân tệ tiền tiêu vặt, bà ấy đột nhiên cảm thấy xấu hổ, trước đây bà ấy luôn nghĩ rằng con gái sau khi kết hôn thì không biết hiếu thuận, nhưng hóa ra là bà ấy đã hiểu lầm.Mối quan hệ giữa mẹ và con gái dịu đi, khi nghĩ đến con trai trong tù, bà ấy nảy ra ý tưởng nhờ con gái giúp đỡ một lần nữa.“Mẹ có thể nhờ con giúp một việc được không?”“Làm sao vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhíu mày, dần dần có chút mất kiên nhẫn.Bản thân cô ta mỗi tháng sẽ cho bà ấy hai đồng làm tiền tiêu vặt mà bà ấy còn thấy không đủ sao? Có thể đừng làm phiền cô ta nữa được hay không?“Là như thế này. Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao? Mẹ muốn nhờ con đi thăm anh trai đang ở trong tù và mang đồ ăn thức uống cho nó.”Gần đây, Phan Quế Phân luôn mơ thấy con trai mình, mỗi khi tỉnh dậy bà ấy lại khóc, điều này khiến bà ấy ăn không ngon ngủ không yên, nỗi uất ức trong lòng lúc nào cũng ngột ngạt không tan đi.“Mấy ngày nữa trường chúng con có việc, chuyện này con thật sự không giúp được gì.” Mạnh Nghênh Oánh khoanh tay trước ngực, giọng điệu hờ hững.Cô ta sẽ không đến những nơi không may mắn như vậy.Phan Quế Phân mím môi, lấy lui làm tiến nói lời tiếp theo: “Vậy mẹ đi cầu xin con rể thì sao?”Bà ấy vẫn chưa biết về chiến tranh lạnh giữa hai người và coi Giang Hoài như người trong gia đình của mình.Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy lời này thì sửng sốt một chút, cô ta và Giang Hoài đã lâu không gặp nhau, mấy ngày nay cô ta và Bùi Tùng Quốc cãi nhau một trận không hay, điều này khiến cô ta lại nhớ đến tình yêu của Giang Hoài.“Vậy thì mẹ có thể hỏi anh ấy. Mẹ là mẹ vợ của anh ấy, cho nên dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng phải cho mẹ chút mặt mũi.”“Vậy cũng tốt! Hôm khác mẹ sẽ hỏi!” Phan Quế Phân vui vẻ gật đầu, trong lòng đã nghĩ muốn mang cái gì cho con trai ăn.Chỉ còn chưa đầy mười ngày nữa là đến giao thừa, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao sẽ trở lại Bắc Kinh để ăn mừng năm mới. Ngoài hai người bọn họ, Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh cũng cũng ngồi chung một chuyến tàu về nhà.Phó Thập Đông và Lâm Tử An đã dành hai ngày ở huyện thành trước khi bọn họ mua được bốn vé giường nằm đến Bắc Kinh.Giờ tàu chạy là một giờ chiều, đến Bắc Kinh là sáng hôm sau, sau một đêm ngủ trên tàu là có thể đến nơi, không chậm trễ việc gì.Vé đặt cạnh nhau, bốn người ở chung một khoang, điều này làm giảm bớt cảm giác khó chịu khi đối mặt với người lạ.Vì Diệp Ngưng Dao đang mang thai và thời kỳ nguy hiểm của ba tháng đầu vừa qua, Phó Thập Đông để cô ngủ ở giường dưới còn anh ngủ ở giường giữa.Suốt đường đi, anh tỉ mỉ hỏi han ân cần.Mạc Tiểu Thanh nhìn thấy vậy thì rất hâm mộ.Cái này gọi là không so sánh thì không đau thương, trước đó cô ấy luôn cảm thấy Lâm Tử An đối xử với bản thân rất tốt.Nhưng so với Phó Thập Đông, anh ta chẳng là gì cả.Có Mạc Tiểu Thanh trò chuyện với cô, trên đường đi Diệp Ngưng Dao không cảm thấy buồn chán.