Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở…
Chương 267
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Lâm Tử An vừa vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của hắn ta liền giật mình, vội vàng đặt chiếc sủi cảo trong tay xuống sờ lên trán hắn ta, phải nói là nóng vô cùng.“Sao đột nhiên anh lại phát sốt? Anh đợi tôi đi mua thuốc cho anh.”Hai người đã lâu không liên lạc, thật ra Lâm Tử An cũng không biết giữa hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh đã xảy ra chuyện gì, anh ấy biết mình hỏi cái gì cũng không được, chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ mà không hỏi hắn ta tại sao không ở lại với Mạnh Nghênh oánh ở làng Đại Oa mà lại về Bắc Kinh ăn Tết?Vì nóng quá, có chút hồ đồ, Giang Hoài nắm chặt tay Lâm Tử An không cho anh ấy rời đi, trong miệng không ngừng lảm nhảm tên Diệp Ngưng Dao.Lâm Tử An cúi xuống nghe hồi lâu mới hiểu hắn ta đang nói gì, lập tức khiến anh ấy tức giận nghẹn họng.Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông đang sống bên nhau hạnh phúc, nhưng trong lòng hắn ta vẫn nghĩ về cô trong dịp Tết Nguyên Đán, đây không phải là quấy rối cuộc sống hạnh phúc của bọn họ hay sao.“Tỉnh đi, đừng nói nhảm.” Lâm Tử An tức giận vươn tay vỗ vỗ gò má của hắn ta, thấy hắn ta không có ý định tỉnh lại, chỉ có thể đi mua thuốc cho hắn ta trước, sau đó quay trở lại hỏi rõ ràng.Lần sốt cao này kéo dài cả ngày mới khỏi, buổi tối khi hắn ta tỉnh lại, Lâm Tử An mới hỏi: “Tại sao anh lại gọi tên vợ của anh Đông Tử khi anh bị sốt? Anh đừng quên, anh đã có vợ rồi.”Giang Hoài mím chặt môi im lặng không nói gì, thật ra hắn ta biết bản thân nói gì khi phát sốt, đối mặt với chất vấn của Lâm Tử An, hắn ta ngoài áy náy thì cũng vẫn là cảm thấy áy náy.“Xin lỗi, tôi không cố ý.”“Cậu và hoa khôi Mạnh có chuyện gì sao? Tết Nguyên Đán hai người không ở cùng nhau sao?” Bây giờ nói đến hai vợ chồng Phó Thập Đông, Lâm Tử An cảm thấy bản thân phải hỏi rõ ràng.Cả hai bên đều là bạn bè, nhưng anh ấy không thể chỉ nhìn Giang Hoài làm những việc phá hoại hôn nhân của người khác.“Ngày mai tôi sẽ quay lại làng Đại Oa, chúng tôi sẽ ly hôn.”Trước khi gặp Mạnh Nghênh Võ, Giang Hoài đã suy nghĩ rất rõ ràng rằng ngay cả khi hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh bị buộc phải ở bên nhau, bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc.Bây giờ hắn ta đã biết sự thật, cuộc hôn nhân này sẽ càng phải ly hôn!“Cái gì? Ly hôn sao?!” Mặc dù Lâm Tử An không thích người phụ nữ hoa khôi Mạnh kia, nhưng kết hôn không phải trò trẻ con, bọn họ mới kết hôn được bao lâu?“Sau khi ly hôn, anh sẽ không quấy rầy Diệp Ngưng Dao chứ?”“…” Giang Hoài trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Ừm, sẽ không, cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này đã cho tôi ở lại.” Hắn ta cũng không muốn giải thích nhiều, vé về thôn đã được mua, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn và kết thúc tất cả những chuyện này .Có sự đảm bảo này, Lâm Tử An xem như yên tâm.Sáng ngày hôm sau, sau khi hai người nói lời tạm biệt, Giang Hoài đi đến dưới nhà họ Diệp, đứng im lặng hồi lâu, định ở lại lâu hơn một chút rồi mới ra ga xe lửa.Ngay khi hắn ta định quay người muốn lặng lẽ rời đi, không biết từ lúc nào vợ chồng nhà họ Diệp đã đứng bên kia đường nhìn hắn ta.Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiền Thục Hoa, hắn ta lập tức trợn mắt và cúi đầu áy náy, cảm thấy muốn bỏ chạy.Mà hắn ta cũng đã làm như vậy, trước khi Tiền Thục Hoa đến để bắt đầu mắng mỏ, Giang Hoài đã cất bước và nhanh chóng chạy đi.“…” Thấy hắn ta chạy nhanh hơn cả thỏ, hai vợ chồng nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy hỗn độn.“Bây giờ là tết nhất, sao cậu ta còn có mặt mũi mà đến đây?” Tiền Thục Hoa chống nạnh, cảm thấy xui xẻo: “Nếu gặp lại cậu ta, nhất định không được để cậu ta chạy trốn nữa!”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Lâm Tử An vừa vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của hắn ta liền giật mình, vội vàng đặt chiếc sủi cảo trong tay xuống sờ lên trán hắn ta, phải nói là nóng vô cùng.“Sao đột nhiên anh lại phát sốt? Anh đợi tôi đi mua thuốc cho anh.”Hai người đã lâu không liên lạc, thật ra Lâm Tử An cũng không biết giữa hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh đã xảy ra chuyện gì, anh ấy biết mình hỏi cái gì cũng không được, chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ mà không hỏi hắn ta tại sao không ở lại với Mạnh Nghênh oánh ở làng Đại Oa mà lại về Bắc Kinh ăn Tết?Vì nóng quá, có chút hồ đồ, Giang Hoài nắm chặt tay Lâm Tử An không cho anh ấy rời đi, trong miệng không ngừng lảm nhảm tên Diệp Ngưng Dao.Lâm Tử An cúi xuống nghe hồi lâu mới hiểu hắn ta đang nói gì, lập tức khiến anh ấy tức giận nghẹn họng.Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông đang sống bên nhau hạnh phúc, nhưng trong lòng hắn ta vẫn nghĩ về cô trong dịp Tết Nguyên Đán, đây không phải là quấy rối cuộc sống hạnh phúc của bọn họ hay sao.“Tỉnh đi, đừng nói nhảm.” Lâm Tử An tức giận vươn tay vỗ vỗ gò má của hắn ta, thấy hắn ta không có ý định tỉnh lại, chỉ có thể đi mua thuốc cho hắn ta trước, sau đó quay trở lại hỏi rõ ràng.Lần sốt cao này kéo dài cả ngày mới khỏi, buổi tối khi hắn ta tỉnh lại, Lâm Tử An mới hỏi: “Tại sao anh lại gọi tên vợ của anh Đông Tử khi anh bị sốt? Anh đừng quên, anh đã có vợ rồi.”Giang Hoài mím chặt môi im lặng không nói gì, thật ra hắn ta biết bản thân nói gì khi phát sốt, đối mặt với chất vấn của Lâm Tử An, hắn ta ngoài áy náy thì cũng vẫn là cảm thấy áy náy.“Xin lỗi, tôi không cố ý.”“Cậu và hoa khôi Mạnh có chuyện gì sao? Tết Nguyên Đán hai người không ở cùng nhau sao?” Bây giờ nói đến hai vợ chồng Phó Thập Đông, Lâm Tử An cảm thấy bản thân phải hỏi rõ ràng.Cả hai bên đều là bạn bè, nhưng anh ấy không thể chỉ nhìn Giang Hoài làm những việc phá hoại hôn nhân của người khác.“Ngày mai tôi sẽ quay lại làng Đại Oa, chúng tôi sẽ ly hôn.”Trước khi gặp Mạnh Nghênh Võ, Giang Hoài đã suy nghĩ rất rõ ràng rằng ngay cả khi hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh bị buộc phải ở bên nhau, bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc.Bây giờ hắn ta đã biết sự thật, cuộc hôn nhân này sẽ càng phải ly hôn!“Cái gì? Ly hôn sao?!” Mặc dù Lâm Tử An không thích người phụ nữ hoa khôi Mạnh kia, nhưng kết hôn không phải trò trẻ con, bọn họ mới kết hôn được bao lâu?“Sau khi ly hôn, anh sẽ không quấy rầy Diệp Ngưng Dao chứ?”“…” Giang Hoài trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Ừm, sẽ không, cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này đã cho tôi ở lại.” Hắn ta cũng không muốn giải thích nhiều, vé về thôn đã được mua, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn và kết thúc tất cả những chuyện này .Có sự đảm bảo này, Lâm Tử An xem như yên tâm.Sáng ngày hôm sau, sau khi hai người nói lời tạm biệt, Giang Hoài đi đến dưới nhà họ Diệp, đứng im lặng hồi lâu, định ở lại lâu hơn một chút rồi mới ra ga xe lửa.Ngay khi hắn ta định quay người muốn lặng lẽ rời đi, không biết từ lúc nào vợ chồng nhà họ Diệp đã đứng bên kia đường nhìn hắn ta.Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiền Thục Hoa, hắn ta lập tức trợn mắt và cúi đầu áy náy, cảm thấy muốn bỏ chạy.Mà hắn ta cũng đã làm như vậy, trước khi Tiền Thục Hoa đến để bắt đầu mắng mỏ, Giang Hoài đã cất bước và nhanh chóng chạy đi.“…” Thấy hắn ta chạy nhanh hơn cả thỏ, hai vợ chồng nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy hỗn độn.“Bây giờ là tết nhất, sao cậu ta còn có mặt mũi mà đến đây?” Tiền Thục Hoa chống nạnh, cảm thấy xui xẻo: “Nếu gặp lại cậu ta, nhất định không được để cậu ta chạy trốn nữa!”
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai ÁcTác giả: Thanh Đinh Chi ÂmTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước. Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy. Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng… Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này. Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên. Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này? Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở… Lâm Tử An vừa vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì sốt của hắn ta liền giật mình, vội vàng đặt chiếc sủi cảo trong tay xuống sờ lên trán hắn ta, phải nói là nóng vô cùng.“Sao đột nhiên anh lại phát sốt? Anh đợi tôi đi mua thuốc cho anh.”Hai người đã lâu không liên lạc, thật ra Lâm Tử An cũng không biết giữa hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh đã xảy ra chuyện gì, anh ấy biết mình hỏi cái gì cũng không được, chỉ có thể đè nén lòng hiếu kỳ mà không hỏi hắn ta tại sao không ở lại với Mạnh Nghênh oánh ở làng Đại Oa mà lại về Bắc Kinh ăn Tết?Vì nóng quá, có chút hồ đồ, Giang Hoài nắm chặt tay Lâm Tử An không cho anh ấy rời đi, trong miệng không ngừng lảm nhảm tên Diệp Ngưng Dao.Lâm Tử An cúi xuống nghe hồi lâu mới hiểu hắn ta đang nói gì, lập tức khiến anh ấy tức giận nghẹn họng.Diệp Ngưng Dao và Phó Thập Đông đang sống bên nhau hạnh phúc, nhưng trong lòng hắn ta vẫn nghĩ về cô trong dịp Tết Nguyên Đán, đây không phải là quấy rối cuộc sống hạnh phúc của bọn họ hay sao.“Tỉnh đi, đừng nói nhảm.” Lâm Tử An tức giận vươn tay vỗ vỗ gò má của hắn ta, thấy hắn ta không có ý định tỉnh lại, chỉ có thể đi mua thuốc cho hắn ta trước, sau đó quay trở lại hỏi rõ ràng.Lần sốt cao này kéo dài cả ngày mới khỏi, buổi tối khi hắn ta tỉnh lại, Lâm Tử An mới hỏi: “Tại sao anh lại gọi tên vợ của anh Đông Tử khi anh bị sốt? Anh đừng quên, anh đã có vợ rồi.”Giang Hoài mím chặt môi im lặng không nói gì, thật ra hắn ta biết bản thân nói gì khi phát sốt, đối mặt với chất vấn của Lâm Tử An, hắn ta ngoài áy náy thì cũng vẫn là cảm thấy áy náy.“Xin lỗi, tôi không cố ý.”“Cậu và hoa khôi Mạnh có chuyện gì sao? Tết Nguyên Đán hai người không ở cùng nhau sao?” Bây giờ nói đến hai vợ chồng Phó Thập Đông, Lâm Tử An cảm thấy bản thân phải hỏi rõ ràng.Cả hai bên đều là bạn bè, nhưng anh ấy không thể chỉ nhìn Giang Hoài làm những việc phá hoại hôn nhân của người khác.“Ngày mai tôi sẽ quay lại làng Đại Oa, chúng tôi sẽ ly hôn.”Trước khi gặp Mạnh Nghênh Võ, Giang Hoài đã suy nghĩ rất rõ ràng rằng ngay cả khi hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh bị buộc phải ở bên nhau, bọn họ cũng sẽ không hạnh phúc.Bây giờ hắn ta đã biết sự thật, cuộc hôn nhân này sẽ càng phải ly hôn!“Cái gì? Ly hôn sao?!” Mặc dù Lâm Tử An không thích người phụ nữ hoa khôi Mạnh kia, nhưng kết hôn không phải trò trẻ con, bọn họ mới kết hôn được bao lâu?“Sau khi ly hôn, anh sẽ không quấy rầy Diệp Ngưng Dao chứ?”“…” Giang Hoài trầm mặc một hồi mới mở miệng: “Ừm, sẽ không, cảm ơn cậu vì khoảng thời gian này đã cho tôi ở lại.” Hắn ta cũng không muốn giải thích nhiều, vé về thôn đã được mua, bây giờ hắn ta chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mớ hỗn độn và kết thúc tất cả những chuyện này .Có sự đảm bảo này, Lâm Tử An xem như yên tâm.Sáng ngày hôm sau, sau khi hai người nói lời tạm biệt, Giang Hoài đi đến dưới nhà họ Diệp, đứng im lặng hồi lâu, định ở lại lâu hơn một chút rồi mới ra ga xe lửa.Ngay khi hắn ta định quay người muốn lặng lẽ rời đi, không biết từ lúc nào vợ chồng nhà họ Diệp đã đứng bên kia đường nhìn hắn ta.Đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt rực lửa của Tiền Thục Hoa, hắn ta lập tức trợn mắt và cúi đầu áy náy, cảm thấy muốn bỏ chạy.Mà hắn ta cũng đã làm như vậy, trước khi Tiền Thục Hoa đến để bắt đầu mắng mỏ, Giang Hoài đã cất bước và nhanh chóng chạy đi.“…” Thấy hắn ta chạy nhanh hơn cả thỏ, hai vợ chồng nhà họ Diệp không khỏi cảm thấy hỗn độn.“Bây giờ là tết nhất, sao cậu ta còn có mặt mũi mà đến đây?” Tiền Thục Hoa chống nạnh, cảm thấy xui xẻo: “Nếu gặp lại cậu ta, nhất định không được để cậu ta chạy trốn nữa!”